Bao nhiêu lâu để quên một người

  • Mashup Đừng Làm Anh Khóc

    Minh Trí

    0
  • Buông Tay Kỉ Niệm

    Minh Trí

    0
  • Lạc Trong Thương Nhớ

    Minh Trí

    0
  • Để Mị Nói Cho Mà Nghe

    Hoàng Thùy Linh

    0
  • Gửi Người Yêu Cũ

    Hồ Ngọc Hà

    0
  • Kẻ Cắp Gặp Bà Già

    Hoàng Thùy Linh, Binz

    0
  • Đêm Nghe Tiếng Mưa

    Hồ Ngọc Hà

    0
  • Chuyện Tình Lá Gió

    Hoàng Thùy Linh

    0
  • Thank You - Những Chiến Binh Thầm Lặng

    Hồ Ngọc Hà, Noo Phước Thịnh, Đông Nhi, Ngô Kiến Huy, Bùi Anh Tuấn, Bảo Anh

    0
  • Con Đường Đừng Có Nhớ

    Phạm Hồng Phước

    0
  • Em Đây Chẳng Phải Thúy Kiều

    Hoàng Thùy Linh

    0
  • Fall In Love

    Hoàng Thùy Linh, Kimmese

    0
  • Cố Giang Tình

    X2X

    0
  • Thiệp Hồng Người Dưng

    X2X

    0
  • Đừng Làm Anh Khóc 2

    Minh Trí

    0
  • Ngày Tận Thế

    Tóc Tiên, Da LAB, Touliver

    0
  • Sợ Yêu

    Lý Minh Trí

    0
  • Cố Giang Tình (Ballad Version)

    X2X

    0
  • Thật Lòng

    Đào Bá Lộc

    0
  • Cần Gì Hơn?

    Tiên Tiên, JustaTee

    0

xem thêm rút gọn

Dear.vn – Cứ nhìn lại mỗi ngày một ít, đau từng chút và rồi một ngày bỗng dưng bạn sẽ được miễn dịch với nỗi đau mang tên “quá khứ”. Khi đấy, bạn đã quên!

Ai cũng bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất để quên đi một người mà ta từng yêu thương nhất. Vậy có ai trả lời được liệu bao lâu mới đủ để khiến một người quên đi một người?

Là 1 năm, 2 năm, 5 năm hay là cả đời? Với tôi, cho đến ngày cuối cùng tôi còn sống, tôi vẫn nhớ rõ tất cả những người tôi đã từng quen. Quá khứ không phải là thứ để bạn cố gắng ép bản thân mình phải quên đi, mà quá khứ là để nhớ. Nhớ là cách để tôi quên đi một người.

Mỗi chúng ta đều có quyền lựa chọn cho mình mỗi cách nhìn lại những gì đã qua khác nhau. Đối với những chuyện cũ dễ làm người ta buồn, hầu hết ai cũng ra sức lảng tránh nó, cố tạo việc làm để mình bận rộn mỗi khi đầu óc phát hiện được có dấu hiệu “quá khứ ùa về”. Đó là một cách lãng quên “tạm bợ”. Một ngày dài từ sáng đến tối, bạn loay hoay từ việc này sang việc khác để trí nhớ không có thời gian hoạt động, để trái tim không có cơ hội để đau. Nhưng rồi cho đến cuối ngày, khi đã đặt mình xuống giường mà mắt không thể nhắm, bạn có thể làm gì để chống chọi với những kỉ niệm ào ạt ùa tới sau một ngày bị ngăn chặn? Rồi thì cũng phải gặm nhắm chúng giữa màu đen u uất đến rợn người. Giữa đêm tối, chỉ có bạn và những tổn thương.

Khi bạn một mình chạy xe trên con đường đông đúc người qua lại, trong dòng người xa lạ ấy luôn luôn có những bạn nữ vòng tay qua eo ôm chặt lấy bạn nam của họ. Bạn cố đưa mắt mình nhìn thẳng về phía trước hay nhìn lơ đễnh về một nơi không có bóng dáng những cặp ôm nhau. Bạn sợ những gì bạn nhìn thấy sẽ khiến bạn nhớ lại chuyện cũ, gợi nhắc rằng bạn cũng từng được ai đó chở đi vi vu dạo quanh những con đường, và bạn cũng đã từng ôm ai đó thật chặt như thế. Nhìn họ, nhìn lại mình, hai dòng nước mắt rơi nhẹ nhàng đằng sau một nỗi lòng đang dậy sóng bởi sự tủi thân và tiếc nuối. Nhưng rồi bạn có thể né tránh những hình ảnh đó được bao nhiêu lần? Bên trái có hai người ôm nhau, bên phải có hai người ôm nhau, thậm chí đằng trước đằng sau đều có hai người ôm nhau, đâu sẽ là điểm dừng chân cho cái nhìn của bạn? Thay vì bạn né tránh chúng, tại sao bạn không thử đón nhận chúng bằng một cái cách khác đi? Tôi đã nhìn thật kĩ hạnh phúc của những người xa lạ đó, tôi lẳng lặng đi theo sau họ chỉ để nhìn một người đang ôm một người.

Tôi nhớ lại tất cả những gì bạn không muốn nhớ, tôi cười và nghĩ rằng “Hồi ấy chắc cũng có khối đứa ganh tị với mình như mình bây giờ”. Ừ thì có cảm giác nhói ở nơi ngực trái, nhưng ngày nào cũng nhìn, ngày nào cũng nghĩ tới, dần dần tôi thấy mọi thứ thật ra cũng không có gì ghê gớm, kỉ niệm cũ cũng chẳng quá đáng sợ như người ta vẫn thường nói, đau một vài lần là sẽ hết đau thôi.

Tôi đón nhận quá khứ mọi lúc nó muốn tìm đến tôi. Khi nghe một bản nhạc buồn, tôi nhớ một người mà bây giờ được gọi với cái tên “người yêu cũ”, tôi khóc. Tôi sẽ không nhủ lòng rằng đừng bao giờ nghe lại nó lần thứ hai, mà tôi cứ thản nhiên nghe nó suốt cả ngày, nghe đến phát chán, nghe đến khi nước mắt chẳng buồn rơi thêm.

Những món quà kỉ niệm mà tôi đã nhận được, tôi chẳng cất nó đi hay đem trả lại, tôi để đó và tiếp tục gìn giữ. Thời gian đầu, quà là thứ làm tôi đau quằn quại với niềm vui đã mất, nhưng rồi khi cứ mãi nghĩ tới thì tôi lại tự cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo với những quằn quại đó, để lại trong tôi là những niềm vui cũ đơn thuần, tôi vui và tôi không còn đau.

Những nơi mà tôi cùng ai đó hay lảng vảng tới lúc còn quen nhau sẽ không bị tôi cho vào danh sách cấm, tôi sẽ không tìm cho mình một con đường khác nếu đi ngang chúng là con đường dễ đi nhất. Mỗi lúc đi qua, tôi cứ nhìn thế, và tôi hồi tưởng lại trước đây chúng tôi đã đến đó và làm gì. Ừ thì có lúc chạnh lòng đến bật khóc, có lúc tưởng chừng như không còn thở nổi, nhưng rồi ai đó và cả nơi đó cũng sẽ chỉ là những thứ được tôi dán mác “đã cũ”, nhìn lại để biết chúng từng tồn tại chứ không còn nhìn lại để đau. Bởi lẽ, đau như thế đủ để quen rồi.

Sau một vài chuyện tình tan vỡ, tôi nghiệm ra được cách hay nhất để quên đi tổn thương đó là cố gắng nhớ đến chúng nhiều nhất có thể. Khi tôi bắt đầu nhớ về một điều gì đấy đã từng tồn tại, tôi không gạt chúng sang một bên mà ngược lại, tôi nghĩ về điều đó một cách rõ ràng như mới vừa xảy ra hôm qua. Lòng tôi thắt lại vì những hạnh phúc cũ, tim tôi đau đớn khi bị lấn át bởi nỗi đau. Nhưng, khi cơn đau đã đi đến tận cùng, khoảnh khắc mà tôi hay gọi nó là “đau đạt đỉnh”, thì mọi thứ dường như trở nên rất đỗi bình thường.

Chẳng ai có thể đau quá nhiều lần vì một lí do cả, sẽ có lúc bạn mất đi cảm giác và nghĩ về chúng như suy nghĩ về chuyện một ngày cần ăn cơm 3 bữa hay con trai tóc dài thì phải đi cắt thôi. Ví như chúng ta có một chiếc tủ đựng quần áo, dù có cố gắng nhồi nhét bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ chứa được một số lượng quần áo nhất định nào đó, khi nó đã đủ thì nó sẽ ngừng nhận thêm. Trái tim của chúng ta cũng vậy, cũng có một giới hạn để chứa đựng những nỗi đau. Đau đủ rồi tự khắc sẽ bình yên.

Quá khứ sẽ là thứ rất đẹp nếu bạn biết cách nhìn nhận và đón lấy nó. Nếu cứ xếp nó lại và cất vào nơi sâu nhất trong con người bạn, chẳng có gì đảm bảo nó sẽ ở nguyên vị trí đó, và khi nó trỗi dậy bạn sẽ không đủ sức để chịu đựng. Cứ nhìn lại mỗi ngày một ít, đau từng chút và rồi một ngày bỗng dưng bạn sẽ được miễn dịch với nỗi đau mang tên “quá khứ”. Khi đấy, bạn đã quên!

Chân Ngắn

Do đó, thời gian để đàn ông quên người anh ta yêu chắc hẳn sẽ không dài. Nhưng trong thực tế, phụ nữ đã lầm tưởng đấy nhé!

Phụ nữ yêu một người sẽ nghĩ về việc ở bên người đó suốt đời. Chia tay sẽ là giai đoạn khủng khiếp nhất đối với phụ nữ. Nhưng có vẻ đàn ông thì không như thế.

Trong mắt phụ nữ, đàn ông thường dễ yêu, dễ quên và dễ cân bằng cảm xúc khi thất bại hơn. Một số người nói rằng đàn ông không bị mắc kẹt bởi tình yêu, họ sẽ không rơi vàovực thẳm và có thể đi tìm tình yêu mới ...

Do đó, thời gian để đàn ông quên người anh ta yêu chắc hẳn sẽ không dài. Nhưng trong thực tế, phụ nữ đã lầm tưởng đấy nhé!

Khi gặp được người phù hợp

Minh và bạn gái cũ yêu nhau khá lâu. Họ rất hợp nhau nhưng cuối cùng vì những lý do nhỏ nhặt vẫn chia tay. Minh rất yêu chiều bạn gái. Anh đưa cả thẻ lương cho bạn gái giữ, tâm sự chia sẻ mọi bí mật không hề giấu giếm điều gì.

Có lẽ vì bạn gái cũ biết quá nhiều về Minh nên không có cảm giác bí ẩn! Vì vậy, cô ấy đã chủ động nói chia tay.

Minh đã trả giá rất nhiều trong mối quan hệ này. Thế nên sau chia tay anh ấy rất khó khăn để vượt qua.

Bao nhiêu lâu để quên một người

"Tôi sống như một cái xác không hồn mỗi ngày. Tôi không muốn làm việc, nói chuyện với người khác hoặc về nhà. Tôi sợ vì nhìn đâu cũng là kỉ niệm, là hình bóng cô ấy", Minh trải lòng.

4 năm sau Minh vẫn không thể quên bạn gái cũ. Anh luôn thắc mắc, dằn vặt mình đã làm gì sai mà vẫn bị cô ấy phũ phàng vậy.

Sau đó Minh đã gặp được chân ái của đời mình trong 1 buổi họp lớp. 1 cô gái dịu dàng, ân cần, biết quan tâm đến anh và đặc biệt không đòi hỏi anh phải cho đi vô điều kiện.

Họ nhanh chóng tìm hiểu và Minh dần quên bạn gái cũ. Cuối cùng anh đã nhận ra vấn đề, thay vì đứng lại tìm cái sai, cái đúng thì nên chuẩn bị hành trang tốt trong "chuyến đi" tiếp theo.

Từ câu chuyện trên có thể thấy, khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ sâu sắc, thực sự rất khó quên. Nhưng nếu bạn gặp một người khiến bạn rung động, có những điều tích cực mà người cũ không có thì quá khứ sẽ dần đi vào quên lãng.

Giữa cái tốt và cái tốt hơn thì đương nhiên người ta sẽ có xu hướng chọn cái tốt hơn.

Một người đàn ông phải mất bao lâu để quên đi nếu anh ta yêu sâu đậm, điều đó không chỉ phụ thuộc vào thời gian, mà còn phụ thuộc vào việc người đàn ông ấy sẽ gặp người phụ nữ tiếp theo như thế nào.

Đàn ông cần thời gian để "trưởng thành"

Khang tâm sự, thật khó để anh quên người vợ trước đây: "Tôi đã bỏ việc sau ly hôn, đến 1 thành phố mởi bởi gia đình của chúng tôi đã rất hạnh phúc ở đây. Nó gợi nhắc quá nhiều thứ khiến tôi không chịu nổi".

Khang và vợ quen nhau từ hồi học cấp 3. Họ đã có 1 khoảng thời gian quá dài cho đến khi kết hôn. Nó dường như là thói quen ăn sâu vào cuộc sống, vắng vợ anh thấy trống trải vô cùng.

Vậy mà cô ấy đã phản bội anh đi theo người khác. Khang mất niềm tin hoàn toàn, thậm chí đã có thời gian trầm cảm và thề sẽ không yêu thêm ai nữa ở tuổi 30.

Khang lao vào công việc để quên đi mọi thứ. Anh nhớ về lý do mà chồng anh ngoại tình, có lẽ bản thân anh đã có nhiều cái sai.

Bao nhiêu lâu để quên một người

Cú sốc này đã giáng 1 đòn mạnh để Khang phấn đấu. Anh biết mình kém cỏi, bao năm không mang lại 1 cuộc sống đủ đầy cho vợ. Đến mức ly hôn họ vẫn chưa có 1 đứa con chung, chưa có chút tài sản nào.

Khang thay đổi rất nhiều, anh không còn những quan niệm tiêu cực và hận vợ cũ nữa. Có lẽ đó là sự trưởng thành từ đổ vỡ.

Khi một người đàn ông trưởng thành, anh ta sẽ thấy rằng: Thực tế, phụ nữ chỉ là 1 phần cuộc sống. Vì vậy, theo thời gian, ai cũng sẽ buông bỏ được những cảm xúc trước đó và quên đi thứ cần phải quên.

Câu chuyện của Khang lại chứng mình 1 điều, muốn quên đi người phụ nữ mình yêu, họ phải đợi đến khi bản thân trưởng thành và chín chắn hơn.

Bởi vì khi một người đàn ông trưởng thành, anh ta sẽ thấy rằng phụ nữ không phải là tất cả trong cuộc sống. Mất một người phụ nữ không có nghĩa là mất tất cả phụ nữ trên thế giới. Do đó, một người đàn ông trưởng thành học cách buông tay cũng sẽ học cách quên đi mối quan hệ cũ kĩ không đi đến kết quả gì.

Do đó, dù là đàn ông hay phụ nữ thì việc quên đi 1 mối tình sâu sắc đều khó khăn như nhau. Đừng nghĩ đàn ông là phái mạnh, cứng rắn hơn, vô tâm hơn thì không có cảm xúc. Đàn ông cũng là con người. Họ cũng có cảm xúc, bị mắc kẹt bởi cảm xúc và mất thời gian để buông hẳn những kí ức khắc sâu trong tâm trí.

LL