Cách đối phó với mẹ chồng giả tạo

Mẹ chồng là người sinh ra chồng bạn, đương nhiên bạn phải thật lòng kính trọng và đối đãi cho đúng mực, hiếu thuận như mẹ đẻ. Chuyện này, từ khi mới 14,15 tuổi tôi đã được cha mẹ nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Tất nhiên tôi cũng ghi lòng tạc dạ điều mẹ dạy, lúc đi lấy chồng cũng nhắc đi nhắc lại lời căn dặn ấy, những mong sẽ được mẹ chồng cảm thông và coi như đứa con đứa cháu ruột trong nhà. Thế nhưng thực tế phũ phàng, tôi không may mắn có được người mẹ chồng tâm lý, rộng lượng như một số nàng dâu khác. Trái lại, bà là một người mẹ chồng xấu tính đến mức vô lý.

Nói ra thì mang tội kể xấu người bề trên, nhưng mẹ chồng tôi chuyện lớn chuyện bé nhất nhất đều phải theo ý mình. Cả nhà đi ăn sáng, bà gọi món luôn cho tất cả theo món nào bà thích. Hồi mới về nhà tôi không biết, vô tư bảo con không thích ăn món đấy, bà nhìn tôi khó chịu ra mặt làm tôi lo sợ cả buổi. Cái gì bà làm, bà nói cũng phải hay và đẹp hơn người khác. Món ăn bà nấu ra chỉ có ngon nhất, không ai nấu ngon hơn kể cả nhà hàng. Quần áo bà chọn chỉ có đẹp nhất, chuẩn nhất phố. Bà không chịu được ai hơn bà cái gì, cho dù là hàng xóm, bạn thân hay kể cả anh chị em trong nhà cũng thế. Có lần trong đám giỗ ông nội chồng tôi, một người khách hỏi bố đẻ tôi làm giám đốc công ty sản xuất đồ chơi trẻ em đúng không, bố tôi chưa kịp đáp thì mẹ chồng vội xen vào: “À, ông ấy có cái xưởng sản xuất nhỏ thôi ấy mà”. Người hàng xóm khen đồng nghiệp cũ của mẹ chồng tôi [cũng đến dự tiệc] có nước da trắng mịn chẳng thấy nếp nhăn, bà liền phang luôn không ngần ngại: “Bà ấy đầu tư tiền triệu cho kem dưỡng các loại đấy chứ chẳng phải tự nhiên mà được thế đâu!”.

Anh chị em họ của bà đến nhà chơi, trước mặt thì bà vồn vã nhiệt tình đến mức mọi người cảm thấy ngại, nhưng vừa vào trong bếp bà nói nhỏ: “Khách với chả khứa, mất thời gian!”. Còn với tôi thì khỏi nói, bà luôn mồm nói rằng coi tôi như con đẻ, như con gái ruột của bà, nhưng sao tôi thấy cách đối xử của bà với tôi và chị chồng tôi lại một trời một vực như vậy? Chị chồng tôi sinh, bà nhất quyết bắt về nhà để bà trông nom cho chu đáo [mà thực ra toàn là tôi phục dịch, bà chỉ đảo qua đảo lại chỉ tay bắt làm cái này cái kia và nhìn xem cháu mình thế nào thôi]. Đến khi tôi sinh đứa đầu lòng, bà khăng khăng bắt tôi ở lại nhà chồng với lý do “con mà về bên ấy người ta lại chửi vào mặt bố mẹ là không chăm nổi con dâu”. Kết quả, đêm đêm tôi một mình thức trông con, dỗ con vì bà không cho chồng tôi nằm cùng giường gái đẻ sợ xui, còn bà vì khó ngủ nên cũng phải lánh ra chỗ khác. Chưa được nửa tháng tôi đã tự mình giặt đồ phơi đồ vì bà đau nhức người khi dầm nước lâu. Giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn đến chảy nước mắt. Chuyện cơ bản còn thế nói gì đến rượu gừng rượu nghệ với cả chườm muối hơ than này khác.

Nhiều ngày sống chung, tôi nhận ra mẹ chồng mình là một người rất hơn thua, giả tạo và ích kỷ. Ban đầu tôi vẫn phớt điếc, vẫn một dạ hai vâng và lặng lẽ làm mọi việc theo ý của bà. Nhưng đến một ngày khi bà ngăn cản tôi đưa con về thăm ông bà ngoại với lý do “sao tháng nào cũng thấy về thế, cháu ngoại là cháu người ta cơ mà nhỉ!” thì tôi quyết định không thể cứ nhịn nhục mãi. Ngày hôm ấy, tôi vẫn đưa con đi sau khi chào hỏi bố mẹ chồng. Hôm sau khi tôi về, không khí gia đình như có tang, tôi chào mẹ chồng không thưa, bố chồng thì kiểu muốn tỏ ra bình thường nhưng lại sợ vợ.

Tôi vẫn mặc kệ, không để điều đó làm mình sợ hãi như lúc trước. Tôi vẫn dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, chợ búa cơm nước đúng bổn phận, vẫn nói những câu cần thiết nhưng tuyệt đối không để tâm trạng bị ảnh hưởng từ thái độ bực tức ra mặt của mẹ chồng. Đến bữa tôi mời ông bà xuống ăn, bà không trả lời, tôi bảo con phần bà dưới bếp, con xin phép đi làm kẻo muộn. Cứ thế, tôi vẫn tận tụy việc nhà, vẫn cư xử lễ phép với ông bà và vui vẻ với chồng con như không có chuyện gì. Được vài ngày, không hiểu có ai tác động không mà bà bình thường lại như trước.

Lần khác, bà chê món ăn tôi nấu sao mà khó nuốt [trong khi bố chồng và chồng tôi đều khen ngon], tôi không hậm hực gì cả, chỉ vui vẻ nhờ bà chỉ cách nấu sao cho đúng. Mấy bữa sau tôi nấu theo đúng cách bà chỉ, bố chồng và chồng tôi hầu như không động đũa. Vì món ăn là do tôi nấu nên họ không cần giả vờ tỏ ra thích thú làm gì khi không vừa miệng. Sau bữa hôm ấy, mẹ chồng hạn chế việc chê bai món ăn do tôi nấu hẳn.

Có lần gặp một bác hàng xóm, tôi được nhắc là cố gắng thu xếp công việc để đi làm về sớm một chút chứ mẹ chồng ở nhà phải lo tất tật việc nhà thấy dạo này yếu lắm. Tôi ngẫm lại, tuy tôi có đi làm về hơi muộn nhưng việc giặt giũ [bằng máy giặt], phơi phóng, là ủi, lau dọn nhà cửa, rửa dọn bát đĩa, đi chợ và nấu ăn sáng vẫn là tôi làm cả mà. Ngoài việc nấu hai bữa trưa tối vào các ngày tôi đi làm và thức ăn tôi đã sơ chế rửa ướp xong hết, bà có phải làm gì khác đâu. Tối hôm ấy trong bữa cơm, tôi hỏi thăm sức khỏe mẹ chồng, bà bảo vẫn bình thường.

Tôi mới nhẹ nhàng bảo: “Chắc bà đau ốm mà giấu chúng con, nãy con gặp bác Thu hàng xóm, bác ấy trách con toàn đi làm về muộn để bà làm hết mọi việc nên đau nhức trong người. Có gì bà nói cho tụi con biết để còn đưa bà đi khám rồi làm bớt việc nhà cho bà nữa”. Đến lúc ấy có lẽ bố chồng tôi thấy quá đáng quá nên lên tiếng: “Bà ở nhà cả ngày giúp cho con nó được hai bữa cơm, còn đâu toàn sang hàng xóm ngồi lê đôi mách, sao lại nói như thế để người ta hiểu sai về nhà mình?” Mẹ chồng tôi giận tím mặt, nhưng vì bố chồng tôi nói chẳng sai chữ nào nên không thể bắt bẻ gì. Chiêu tỏ ra hậm hực nói chuyện khó nghe của bà mỗi khi giận dỗi, tôi cũng đã “miễn nhiễm” từ lâu. Mình không làm sai, sao cứ phải co ro sợ sệt?

Đến lúc tôi sinh đứa thứ hai, bà vẫn tiếp tục luận điệu cũ, giữ tôi lại nhà chồng. Trước cả nhà và cả chị chồng tôi hôm ấy đến chơi, tôi thủng thẳng bảo: “Con xin lỗi nếu nói gì khiến bà phật ý, nhưng lần này con sẽ về bên nhà đẻ sinh. Người phụ nữ cả đời có lúc vượt cạn là yếu đuối nhất, con muốn mình có sự trợ giúp đầy đủ cả về tinh thần lẫn sức lực. Người ta về nhà mẹ đẻ sinh con là chuyện bình thường, chẳng ai lên án. Như chị Hạnh nhà mình lúc sinh cũng về nhà đẻ đấy thôi ạ? Con ở lại lúc đêm hôm không ai phụ trông con, lúc mệt mỏi không ai trợ giúp, nước nôi không kiêng cữ được lâu, con sợ mình không đủ sức khỏe để lo cho chúng nó sau này”. Khi ấy tôi nói mà phải cố kìm lại để không rơi nước mắt. Chị chồng khẽ nhìn tôi thông cảm, chồng tôi thì lập tức bảo tôi cứ làm gì thấy thoải mái là được. Còn mẹ chồng nghĩ gì, thú thật, tôi chẳng quan tâm nữa rồi.

Đến giờ, hai đứa con tôi đã lớn, mỗi tháng tôi đều đặn đưa hai cháu về thăm ông bà ngoại một lần, miễn là không trúng vào lúc nhà chồng có công chuyện, còn lại tôi không bận tâm mẹ chồng nghĩ thế nào. Bởi vì chúng nó có ở nhà, bà cũng đâu mấy khi chơi cùng mà giữ? Tôi nghiệm ra một điều, mềm nắn rắn buông, mình càng co ro sợ sệt chỉ càng làm cho người khác được thể đè nén. Là con dâu, cãi cọ to tiếng với mẹ chồng là điều tối kỵ, nhưng đôi khi cũng cần dũng cảm và mềm dẻo để thể hiện chính kiến của mình. Nếu không, bạn sẽ mãi sống ở nhà chồng trong thân phận con sâu cái kiến.

Mẹ chồng mua cho nhà tôi chai nước mắm cũng tính toán, kể lể. Bố chồng luôn tỏ ra tuyệt vời trong khi chưa mua cho cháu một hộp sữa.

Tôi 27 tuổi, chồng bằng tuổi, có một con trai 14 tháng tuổi. Tôi lập gia đình vào 2 năm trước khi hai người quen nhau và tôi lỡ mang thai ngoài ý muốn. Chồng tôi là người sống rất có trách nhiệm, anh dắt tôi về nhà ra mắt, xin được bố mẹ anh chấp nhận. Nhà chồng gia giáo và bố mẹ đều làm nhà nước, họ sợ mang tiếng nên đồng ý cho chúng tôi lấy nhau. Tôi nhìn rõ thái độ và sự thiếu tôn trọng ra mặt của mẹ anh dành cho tôi. Đám cưới diễn ra trong sự vui mừng của gia đình tôi và sự không mong muốn của gia đình anh.

Ngày đầu về làm dâu, tôi mang thai được 4 tháng, nghén xanh cả người, không ăn được gì, chỉ nằm một chỗ và nôn. Mẹ chồng chưa một lần hỏi han, chỉ bắt tôi phải làm việc nhà, lo cơm nước, giặt giũ và lau dọn nhà cửa. Bà đi kể với mọi người như thể tôi là món nợ trong gia đình bà. Khi tôi sinh con được một tháng, mẹ chồng lên thăm và ngụ ý bảo muốn cháu mai mốt về sống với bà, còn tôi thì không cần. Tôi nghe rất buồn nhưng nhẫn nhịn làm ngơ. Mẹ chồng bảo tôi ăn, sống, ở đều nhờ bà, trong khi bà chẳng lo được gì cho chúng tôi. Tiền mừng cưới của 2 đứa dư 200 triệu bà lấy hết để lo.

Sau khi tôi sinh mỗi tháng bà chỉ đưa cho chồng tôi ít tiền, đủ cho anh đóng tiền học, sau này anh đều tự lo. Tôi rút sổ tiết kiệm, bán hết vàng của mình để lo cho gia đình vì chúng tôi chưa có nhà, phải thuê một căn nhà nhỏ, tiền lương của chồng chỉ đủ để trả tiền thuê nhà. Ngày đầy năm con tôi, ba mẹ chồng hô hào làm cho cháu nội con heo quay và đãi tiệc 6 mâm. Sau khi tổ chức xong ba mẹ chồng trừ tiền con heo và bia nước ngọt làm tôi rất kinh ngạc. Trước giờ họ rất tính toán với tôi, giờ cả cháu nội họ cũng như vậy trong khi luôn tỏ ra mình là người sống hết lòng cho mọi người thấy. Mẹ chồng mua cho nhà tôi chai nước mắm hay cân gạo cũng tính toán, kể lể. Bố chồng luôn tỏ ra tuyệt vời trong khi chưa bao giờ mua được cho cháu lon sữa, lại lấy tiền đi lo cho bồ nhí và tập trung ăn nhậu; còn chúng tôi ở nhà thuê, con tôi uống sữa ngoài và có một số nợ lớn.

Ba mẹ chồng là công chức nhà nước, lương rất cao, sống trong nhà to cửa rộng, đi xe đắt tiền, có vài ba mảnh đất trung tâm thành phố nhưng luôn than nghèo kể khổ. Họ luôn nói cho chúng tôi một lô đất nhưng chưa bao giờ sang tên cho chồng tôi. Chồng tôi rất tốt nhưng hơi nhu nhược, luôn cho rằng ba mẹ anh đúng. Hai năm không dài nhưng đủ để tôi nhận ra sự giả tạo trong con người họ như thế nào. Dù chúng tôi có khó khăn đến đâu ông bà cũng mặc kệ, chỉ quan tâm đến cuộc sống của họ nhưng luôn tỏ ra rất quan tâm lo lắng.

Tôi là người thẳng thắn, mỗi lần về nhà chồng gặp bố mẹ và họ hàng bên chồng luôn thấy nặng nề, như có một bầu không khí đầy giả tạo bao quanh. Ai nhìn bề ngoài cũng nghĩ tôi sung sướng, được nhà chồng lo từ A đến Z nhưng không biết đằng sau sự thật như thế nào. Tôi không biết phải làm sao để chồng hiểu ra con người thật của bố mẹ anh ấy và biết cách lo cho gia đình hơn.

Dung

Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 [trong giờ hành chính]. Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.

Video liên quan

Chủ Đề