Đoạn thơ cuối của bài thơ ông đồ đã thể hiện cảm xúc gì của nhà thơ

Skip to content

Đề: Phân tích đoạn thơ sau:
Năm nay đào lại nở,

Không thấy ông đồ xưa.

Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ?

(Trích Ông đồ của Vũ Đình Liên)

Mở bài Phân tích khổ thơ cuối bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên

Vũ Đình Liên bước vào “Thơ mới” với tấm lòng cảm thương chân thành, và mang nặng niềm hoài cổ. Ông đồ là một kiệt tác của nhà thơ. Bài thơ khép lại với hình ảnh:

Năm nay đào lại nở, Không thấy ông đồ xưa.

Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ?

Thân bài Phân tích khổ thơ cuối bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên

Bài thơ được mở ra bằng hình ảnh rất nhẹ và khép lại cũng rất khẽ khàng. Năm xưa, khi hoa đào nở, ta thấy hình ảnh ông đồ hiện lên đẹp và rực rỡ làm sao: tay viết câu đôi đỏ. Nhưng nay, cùng thời điểm khi đào nở ông đồ đã không còn nữa. Hình ảnh cũng đã nhạt dần và biến mất vào thời gian. Câu hỏi đặt ra như xoáy sâu vào lòng người đọc:

Năm nay đào lại nở,
Không thấy ông đồ xưa.

Tại sao thi sĩ không nói là hoa đào nở mà lại cảm nhận bằng cảm giác “đào lại nở”. Chính hình ảnh này cũng đã gợi lên trong ta những đổi thay mới. Têt đến, xuân về, hoa đào lại đến kì nở rộ, người người háo hức đi chợ sắm Tết để đón chào năm mới đầy hy vọng và niềm tin. Tất cả đều rộn ràng, háo hức. Cảnh thì còn đó nhưng người thì đâu rồi? Hình ảnh ông đồ giờ đây chỉ còn là “cái di tích tiều tuy đáng thương của một thời tàn” (Vũ Đình Liên). Ông đồ đã không cồn nữa, trong mỗi dịp Tết đến xuân về, để góp vui cho mọi nhà. Hình ảnh ông đã đi vào dĩ vãng. Và có lẽ không ai còn mảy may nghĩ về ông, ngoài một thi sĩ Vũ Đình Liên. Dòng đời đã cuốn đi cuộc sông thanh bình đẹp đẽ. Giờ chỉ là sự trông trải, bâng khuâng. Thi sĩ Vũ Đình Liên xót xa về một thời đại, về cái “di tích tiều tuy đáng thương của một thời tàn”. Thời gian đã nhân chìm cuộc sông của các ông đồ. Vũ Đình Liên xót xa:

Xem thêm:  Văn thuyết minh: Thuyết minh về chiếc bút bi

Những người muôn năm cũ

Hồn ở đâu bây giờ?

Hai câu cuối là sự chốt lại rất mạnh mẽ mà rất khẽ khàng. Lời thơ đã trực tiếp diễn tả những xúc cảm dâng trào, kết đọng và mang chiều sâu khái quát. Từ hình ảnh ông đồ, thi sĩ đã liên tưởng tới hình ảnh “Những người muôn năm cũ” và thi sĩ hỏi, hỏi một cách xót xa: hỏi trời, hỏi mây, hỏi cuộc sông, hỏi cả một thời đại và hỏi chính cuộc sông đó, hỏi để mà cảm thông cho thân phận của ông đồ. Câu hỏi tu từ đặt ra là một lời tự vấn, như tiếng gọi hồn. “Những người muôn năm cũ” không còn nữa. Ôi, những giá trị tinh thần, những linh hồn đã làm phong phú cuộc sống đất nước thì bây giờ ở đâu? Câu hỏi tiềm ẩn sự ngậm ngùi day dứt. Đó là nỗi niềm trắc ẩn, xót thương cho những người như ông đồ đã bị thời thế khước từ. Tất cả những gì của một thời hoàng kim giờ chỉ còn là một sắc màu nhạt phai, ngập ngừng, quẩn quanh, đầy tê tái. Bài thơ đã gợi lên “mối sầu vạn kỉ”, cái ra đi của ngày hôm qua khiến hôm nay chúng ta phải nao lòng. Ông đồ đã phai nhạt và biến mất cũng bởi thời thế đổi thay. Chữ quốc ngữ xuất hiện và người ta không còn để ý đến chữ nho nữa. Chữ nho dần dần như một thứ cũ kĩ bị thải đi. Đó là sự sụp đổ, ra đi của cả một thời đại, là tấn bi kịch, là nỗi buồn rơi rụng tàn phai. Ồng đồ không còn cũng như xã hội đương thời không quan tâm thậm chí đã vứt bỏ đi vẻ đẹp cuộc sống tinh thần. Mất nước là mất tất cả.

Xem thêm:  Cảm nghĩ về con người Nguyễn Trãi qua bài thơ Côn Sơn ca

Kết bài Phân tích khổ thơ cuối bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên

Với cách sử dụng thành công các biện pháp tu từ Vũ Đình Liên đã tái hiện lên hình ảnh ông đồ, trong chúng ta, và cái “di tích tiều tụy đáng thương của một thời tàn”. Chúng ta cảm thương cho số phận của ông đồ. Ông đã không còn trong mùa hoa đào năm ấy và những giá trị tinh thần của một thời đại cũng biến theo. Lời thơ khép lại với cuộc đời đầy bất hạnh của ông đồ nhưng lại làm sáng lên một tấm lòng — tâm lòng thi sĩ Vũ Đình Liên.

Ngô Thị Phương Anh Trường THCS chuyên Ý Yên (Bài văn học sinh giỏi – SĐD)

Nhận xét:

+ Bài viết đã phân tích khá đầy đủ, sâu sắc những vẻ đẹp về nội dung và nghệ thuật của đoạn thơ.

+ Cảm thụ khá tốt, bài viết có cảm xúc.

+ Tuy nhiên trong bài viết còn một vài trường hợp diễn đạt thiếu chuẩn xác, không thoát ý (ví như ở trường hợp: “Hai câu cuối” là sự chốt lại rất mạnh mẽ mà rất khẽ khàng”)

+ Có thể suy nghĩ và nhấn mạnh thêm về ý nghĩa triết lí của đoạn thơ như vân đề thời gian, vấn đề hồn dân tộc… thì bài viết sẽ có độ sâu hơn nữa.

Bài soạn Cảm nhận về khổ thơ cuối của bài thơ Ông đồ sẽ giúp các em cảm nhận được sự thương cảm, tiếc thương của nhà thơ Vũ Đình Liên đối với người ông của mình, hay đối với những “cố nhân” đã bị lãng quên khi thời thế đổi thay.

Con trai: Nêu cảm nhận về câu thơ cuối bài thơ Ông đồ.

Mục lục bài viết:
I. Sơ đồ chi tiết
II. mẫu thử

Đoạn thơ cuối của bài thơ ông đồ đã thể hiện cảm xúc gì của nhà thơ

Nêu cảm nhận về câu thơ cuối bài thơ Ông đồ.

I. Lập dàn ý Cảm nhận khổ thơ cuối bài thơ Ông đồ (Chuẩn)

1. Mở đầu bài học

Giới thiệu bài thơ “Cố nhân” và khổ thơ cuối.

2. Cơ thể

– Sự vắng mặt của ông già:+ Hình ảnh “hoa đào” xuất hiện ở khổ thơ cuối tạo nên kết cấu đầu cuối tương ứng.+ Mùa xuân đến theo quy luật của tự nhiên, nhưng “giai nhân vẫn tàn”.+ Đoạn thơ “tiễn cố nhân” tuy ngắn gọn nhưng đã diễn tả đầy đủ nỗi niềm, nỗi nhớ nhung của nhà thơ Vũ Đình Liên.

→ Cảnh thiên nhiên mùa xuân không còn mang không khí náo nức, háo hức như ở khổ thơ đầu mà thấm đẫm tâm trạng con người ngậm ngùi, xót xa → Ông cụ bị lãng quên, trở thành một loại “cụ già” trước đây. sự thay đổi của thời thế và lòng người.

– Niềm thương cảm của nhà thơ đối với ông lão và một “kiếp người xưa”:+ “Vạn tuế muôn năm”, câu hỏi không dành cho một đối tượng cụ thể nào, đó là câu hỏi mà nhà thơ muốn hỏi những con người của xã hội đương thời, của thời đại và cũng là câu hỏi của chính mình. .+ Câu hỏi tu từ “Hồn bây giờ ở đâu?”. nó như dư âm của tiếng gọi của tác giả với cố nhân, người đã tạo nên những giá trị tốt đẹp cho non sông đất nước.

→ Câu hỏi chất chứa cảm xúc ngậm ngùi, ân hận, day dứt.

3. Kết luận

Cảm nhận chung về nội dung và nghệ thuật của khổ thơ.

II. Bài văn mẫu Cảm nhận đoạn thơ cuối bài thơ Ông Đồ (Chuẩn)

“Xưa” là một trong những bài thơ hay nhất của phong trào thơ mới, bài thơ là nỗi nhớ nhung, thương tiếc của Vũ Đình Liên trước sự mai một của một giá trị văn hóa truyền thống. Đặc biệt, ở khổ cuối của bài thơ, nhà thơ thể hiện sự bàng hoàng, tiếc nuối trước những “kiếp người xưa” như một cố nhân bị lãng quên bởi sự đổi thay của thời thế.

Hình ảnh hoa đào xuất hiện hai lần trong khổ thơ mở đầu và kết bài. Nếu hình ảnh hoa đào ở đầu bài thơ gắn liền với sự xuất hiện của ông đồ trên giấy đỏ của Ấn Độ thì ở khổ thơ cuối, hoa đào lại gợi lên cả sự vắng bóng của người xưa và sự suy tàn của Nho giáo. . .

“Những cây đào năm nay lại ra hoa
Đừng nhìn thấy đồ chơi cũ của bạn “

Một mùa xuân nữa lại về theo quy luật của tự nhiên, sắc hoa đào vẫn rực rỡ như thế. Nhưng “cảnh tàn”, ông cụ đã không còn xuất hiện trên con phố quen thuộc ngày nào. Bài thơ “Không thấy cố nhân” tuy ngắn nhưng đã lột tả hết được nỗi niềm nhớ nhung da diết của nhà thơ Vũ Đình Liên hay tâm trạng chung của tất cả người đọc. Cảnh thiên nhiên mùa xuân không còn mang không khí xúc động, rạo rực như ở câu thơ đầu mà thấm đẫm tâm trạng con người là nỗi ngậm ngùi, nhớ nhung. Đọc đến đây, chúng ta không tránh khỏi cảm giác mất mát, tiếc thương về một tài năng suốt đời đã bị lãng quên. Ông đồ xưa với những nét chữ “rồng bay phượng múa” nay đã bị lãng quên, trở thành “hạng người thiên cổ” trước sự đổi thay của thời thế và lòng người.

Ở hai dòng cuối của bài thơ, nhà thơ trực tiếp bày tỏ niềm thương cảm, xót xa trước sự mai một của ông Đồ và nền văn hoá Nho học:

“Người già muôn năm
Linh hồn bây giờ ở đâu?

Thời thế đổi thay, Nho giáo bị mai một khiến những người hiền tài như ông Tú cũng bị lãng quên, như Tú Xương đã viết: “Chữ Nho có gì sai: Ông Nghè, ông Công cũng dối …”. Đứng trước sự thay đổi không tự nguyện của xã hội, Vũ Đình Liên không khỏi chua xót, ân hận. “Vạn tuế muôn năm”, câu hỏi không dành cho một đối tượng cụ thể nào, và có lẽ đó là câu hỏi mà nhà thơ muốn hỏi những con người của xã hội đương thời, hỏi thời gian và cũng là lời của chính mình đối với vấn đề của chính mình. Câu hỏi tu từ “Hồn ở đâu bây giờ?” nó như tiếng gọi vang dội của tác giả với cố nhân, người đã tạo nên những giá trị tốt đẹp cho đất nước, cho đất nước. Câu hỏi chứa đựng cảm xúc ngậm ngùi, thậm chí là ngậm ngùi, day dứt.

Như vậy, trong khổ thơ cuối của bài thơ Ông đồ, nhà thơ Vũ Đình Liên đã thể hiện sự thương xót, tiếc thương cho những “bậc lão thành” như mình, cũng là nỗi xót xa cho sự mai một của những giá trị văn hóa tốt đẹp đã bị lãng quên. Bài thơ đã gợi lên “nỗi buồn ngàn năm”, đánh thức trong mỗi chúng ta những “rung động tinh thần giống nòi” và ý thức giữ gìn, bảo vệ những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc.

——HOÀN THÀNH——

https://thuthuat.taimienphi.vn/cam-nhan-kho-tho-cuoi-bai-tho-ong-do-69154n.aspx
Để thấy được sự đối lập giữa hình ảnh ông già vui vẻ và kẻ bại trận, cũng như nỗi nhớ của nhà thơ Vũ Đình Liên, ngoài bài thơ “Cảm nghĩ cố nhân” trên đây, các bạn đừng bỏ qua bài viết sau: các bài kiểm tra đặc biệt như: Cảm nhận khổ 1 2 của bài thơ Ông đồ. của Vũ Đình Liên, Bối cảnh sáng tác Bài ca Ông Đồ, Phân tích hình tượng ông đồ trong bài thơ Ông đồ.Cảm nhận về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên.