Ta trở thành Anh Trai của Nữ Chính ngược văn Review

Thể loại: xuyên không, hiện đại, mạt thế, ngược nam, nữ phụ văn, sủng, hệ thống, nam cường, nữ cường

Số chương: 73 chính văn + 5 ngoại truyện

Lạc Thanh Phong x Thịnh Tuyết Tiêu

Đã gần một năm rồi mình không review truyện, đột nhiên mình có hứng tìm kiếm thì bắt gặp truyện này. Văn án của truyện khá hài hước nên mình quyết định nhảy hố.

Văn án:

Nữ phụ trong cốt truyện mạt thế là một người cực kì đáng khinh và xấu xa. Bởi vì cô ta là người đeo đuổi nam chính, thâm tình nói với nam chính rằng: “Em và anh xứng đôi nhất thiên hạ! Cả một thế giới chỉ thích anh nhất!” Vậy mà ngay sau đó vì một mình an toàn thoát chạy mà đẩy nam chính ngã vào đàn zombie…

Tuyết Tiêu thế mà lại xuyên qua quyển tiểu thuyết ngược luyến cẩu huyết này, hơn nữa lại chính là cái nhân vật nữ phụ pháo hôi đó nữa. Vừa đủ combo lại được tặng kèm thêm một hệ thống thăng cấp nhiệm vụ. Cô buộc phải làm theo nhiệm vụ hệ thống. Trước khi mạt thế tới, Tuyết Tiêu thể hiện chân tình với nam chính. Khi mạt thế tới, Tuyết Tiêu từng bước bám theo cốt truyện, đẩy nam chính vào zombie.

Nam chính từ trong bầy zombie sống sót trở thành người mạnh nhất trong xã hội người, biệt hiệu là Ma Vương.

Tuyết Tiêu cần chờ đến tám năm sau để được gặp lại nam chính Ma Vương, sau đó —— bị đối phương báo thù + lấy lòng nữ chính mà tàn nhẫn giết chết cô.

“Vậy trong tám năm tới muốn tôi làm gì?”

Hệ thống: Cốt truyện không viết rõ, có thể tự do phát huy.

Tuyết Tiêu:……

Vì thế Tuyết Tiêu một đường thu gom + khai quật rương vật phẩm + luyện thuốc + đánh boss, thành công luyện cho bản thân luyện đến đầy tràn trang bị.

Một ngày kia kết thù với vai ác, đi vào nằm vùng, lúc dụ hoặc đối phương thì nói: “Em và anh xứng đôi nhất thiên hạ!”

Khi vai ác nghe đến độ lâng lâng người, căn cứ bỗng nhiên bị một đội người công phá, hóa ra là Ma Vương đã trở về, nam chính một chân đá văng vai ác bên người nàng.

Xách cổ áo nàng lên, cười lạnh nói: “Cô lặp lại lần nữa thử xem?”

Tuyết Tiêu: “……”

Tuyến thời gian này không đúng!

Tuyết Tiêu nhìn mình bị người đàn ông hung ác nham hiểm xách lên mà chìm vào trầm tư.

Về sau, Tuyết Tiêu, người cho rằng mình sẽ bị nam chính cho ngủm vốn đang giả bộ ngủ muốn tìm đối sách mới, thì lại phát hiện đối phương nhẹ vỗ về mặt nàng, cái hôn ấm áp đậu vào trên môi —— canh lúc nàng không chú ý, trộm hôn một cái.

Review:

Tuyết Tiêu là người của Liên minh, do nguyên chủ vô ý chết đi trước khi hoàn thành nhiệm vụ nên cô phải bước vào thế giới để sữa lỗi bug này. Khi không hoàn thành nhiệm vụ hoặc cố ý phá hoại cốt truyện sẽ bị phạt tù tận 1800 năm (mình không biết tuổi thọ là bao nhiêu mà phạt 1800 năm lận :3 ). Chính vì điều này nên ban đầu Tuyết Tiêu rất theo sát cốt truyện. Sau khi lừa Thanh Phong xong thì liền phản bội anh, sau đó lại bỏ rơi anh thêm mấy lần nữa…

Thế nhưng, những hành động của Thanh Phong dần khiến Tuyết Tiêu không thể kiềm lòng được. Cuối cùng cô quyết định không nén tình cảm nữa mà cùng nam chính vượt qua những nguy hiểm ở mạt thế.

Về phần nội dung, trước giờ mình không xem truyện mạt thế, nên đối với mình cốt truyện khá mới mẻ. Tình tiết có lên có xuống, có những nút thắt gây cấn nhưng không quá cân não. Có điều, không biết do đặc thù thể loại mạt thế hay do tác giả mà đôi khi truyện hơi nhạt và lan man ở những phân đoạn sóng yên biển lặng. Ngoài ra, mình cảm nhận được những tình tiết sóng gió trong truyện không quá gắt, nhanh chóng được giải quyết khiến mình cảm thấy chưa thoả mãn.

Chuyện là vầy…

Mình cứ tưởng mình sẽ lại bỏ ngang truyện vì tình tiết có một chút nhạt nhẽo, cho đến khi cốt truyện chuyển sang một trang khác ở chương 55-56. Lúc này Tuyết Tiêu đã thoát ly thành công khỏi Liên minh, cũng thoát ra được Triệu Sinh và chuẩn bị giành lại Thanh Phong từ tay “nữ chính”. Cuối cùng sau 56 chương nhân vật nữ được nhắc đến nhiều nhất đã xuất hiện, đó chính là Tô Nga. Tình tiết cũng nhờ thế mà tiến vào hồi cuối. Có điều, sự xuất hiện của Tô Nga, sự xa cách cùng hiểu lầm suốt bốn năm của Thanh Phong và Tuyết Tiêu… chẳng đủ để tính là một nội dung gây cấn.

Tác giả lan man khá nhiều ở những tình tiết không quan trọng, nhưng lại thiếu miêu tả những phân cảnh đánh nhau mấu chốt cùng các vua zombie.

Mình khá phân vân khi nhận xét về khoản nội dung này. Một mặt, nếu nam nữ chính có quá nhiều sóng gió, nhiều đến nỗi ngược tâm ngược thân thì mình cũng không muốn. Nhưng mặt khác, việc Thanh Phong quá dễ dàng tin tưởng Tuyết Tiêu lần nữa lại khiến mình hụt hẫng :3

Ngoài ra, việc nữ chính cùng hệ thống bắt tay đánh lừa Liên minh khiến mình cảm thấy quá dễ dàng. Có lẽ mình đã quá đòi hỏi vào một bộ truyện theo hướng ngôn tình hường phấn chăng?

Tóm lại, mình chỉ cho nội dung khoảng 3-3.5 điểm thôi vì không có nhiều điểm đặc sắc ở tuyến nhân vật chính.

Về phần văn phong, không biết vì sao người dịch lại để cho Tuyết Tiêu và hệ thống xưng hô bằng “bà, tui”. Mình hiểu rằng hệ thống và Tuyết Tiêu giống như chị em tốt, nên xưng hô như vậy cũng đúng. Có điều, mình vẫn recommend cách xưng hô nguyên thuỷ “cô, tôi/ta” vì từ “tui” mang chất văn nói nhiều hơn.

Ngoài ra, mình cảm nhận được từ ngữ của truyện có hơi hướng teen do tác giả khá non tay. Tuy bình thường mình không quá để tâm đến văn phong, cũng như những đoạn nội tâm nhân vật đầy cầu kỳ, nhưng khi không có cả hai thứ này thì truyện khá nghiệp dư.

Người dịch để tag “hài” cho truyện nhưng mình chẳng thấy chất hài gì cả, nên quyết định lược bỏ tag này.

Mình phải công nhận đây đúng là một bộ truyện ngược nam, cả nam chính và nam phụ đều không thoát cảnh :v Thanh Phong vốn có tuổi thơ không mấy tốt đẹp, khó khăn lắm mới có được ánh sáng, ai ngờ đâu cũng bị người yêu phản bội. Khi gặp lại vẫn chần chừ không báo thù được thì lại bị bỏ rơi thêm mấy lần. Mình thấy đáng thương thay cho nam chính, dù sủng nữ chính đến cỡ nào vẫn không thoát khỏi “ma trảo” của mẹ kế tác giả :3

Mình chỉ cho truyện này 3/5 điểm thôi.

Thể loại: hiện đại, ngược, nữ chính/nam chính/nam phụ/nữ phụ đều không sạch

Số chương: 29

Nữ chính tên Tâm, do mẹ cô bị đám dân làng khác cưỡng hiếp mà ra. Từ đó trở đi, cô thường xuyên nghe người ta mạt thị mình là con hoang…

Không chỉ vậy, tuổi thơ của cô còn “đính kèm” với một bà mẹ ham tiền, ăn chơi, luôn tự cho mình là tiểu thư nhà giàu.

Cho đến một ngày, cô bị ép phải cưới con nhà Bính ở làng bên…

Rồi cho dù cô sinh cho gia đình họ một đứa con trai, nhưng cuộc sống vẫn tệ như trước, cô còn bị gia đình họ nhục mạ rằng thân không trong sạch. Thế nên, Tâm đâm đầm vào cột toan tự tử, không chết mà lại hoá điên dại.

Cuộc đời của Tâm cứ tưởng có ánh sáng khi có sự quan tâm chăm sóc của anh hàng xóm tên Vỹ, nhưng không ngờ có ngày Vỹ cũng lừa gạt cô.

Thế nhưng, sóng gió lớn kế tiếp lại chẳng phải là Vỹ mà chính là mối nghiệt duyên cùng Đạt, con trai chủ tịch…

Lời đầu tiên mình muốn nói, mình rất tôn trọng các tác giả Việt Nam vì những người đó đã cố gắng cống hiến mẩu truyện hay cho nước nhà. Thế nhưng, mình không thích việc tác giả của truyện này viết tắt từ ngữ như vậy. Riêng từ “chồng” trong cụm từ “mẹ chồng” thì bạn ấy luôn viết tắt thành “mẹ ck”, từ “không” luôn bị viết thành “k”. Còn một số từ viết tắt khác như “kp” là “không phải”, “tn” là “thế nào”, “bh” là bây giờ, “kb” là “không biết”, “dc” là “được”, “nthe” là như thế, “r” là rồi, “xd” là xác định (còn không ghi là xđ nữa cơ @@), “cpi” là “chuẩn bị” nha mọi người =))) Đây là mình tóm tắt lại thôi, chứ mình mà kể hết thì chắc nguyên một đoạn dài. Nếu mình chưa từng dùng teencode viết tắt như vậy, thì mình cũng chẳng đoán được nghĩa của chúng đâu! Mình rất rất rất rất phản cảm về điều này. Tác giả làm như vậy rất không tôn trọng tác phẩm của mình và cũng chẳng tôn trọng người đọc.

Thứ hai, cách diễn tả (hành văn) của tác giả không chuyên nghiệp, rất trẻ con, non tay, khiến cho mình, một người vốn không quá soi mói lối diễn đạt cũng ngán ngẩm không thôi. Câu văn thì lủng củng, diễn đạt thì thiếu trước thiếu sau. Phải nói nếu không nhờ cốt truyện tạm ổn thì mình đã say goodbye ngay từ khi đọc được vài dòng.

Bỏ qua lỗi viết tắt và cách diễn tả non tay của tác giả, đây là một câu chuyện có nội dung khá ổn, không giống với những câu chuyện mà mình từng đọc. Một bộ truyện thực tế với một nồi ngược tràn đầy máu chó, thế nhưng lại không khiến mình ngán ngẩm. Những bộ truyện cẩu huyết khác thì toàn tra nam với những nữ nhân sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm. Rồi nội dung đa số là chuyện trả thù, tình yêu nam nữ. Còn truyện này, ngoài tình yêu nam nữ ra, máu chó còn tràn ngập ở tình mẹ con, tình cha con, tình anh em nữa =))

Nào là mẹ Tâm mặc xác Tâm, vì năm triệu mà ép con gái phải cưới một người không tốt. Bao năm tháng con gái chịu khổ, chịu hành hạ thì bà ta chẳng quan tâm. Khi con gái thành người điên rồi bị đuổi về nhà mẹ đẻ thì bà ta coi Tâm như cục nợ. May là có Vỹ chăm sóc cho Tâm, nếu không cô sẽ còn khổ hơn nữa.

Rồi đến khi Tâm tưởng bản thân đã gặp được một người đàn ông tốt, thì phát hiện Vỹ tò te tí te với cô bé sinh viên. Anh vì Tâm bắt cô bé đi phá thai nhưng như vậy khiến Tâm nhớ đến chồng cũ… Hai người chia đôi vì chuyện này lẫn vì con trai cô cần tiền chữa bệnh.

Máu chó lại xuất hiện khi mẹ Đạt mua chuộc mẹ Tâm khiến Đạt tin rằng cô và anh là anh em ruột để hai người xa nhau…

Đúng là một câu chuyện cẩu huyết với nhiều nhân vật thật khốn nạn @@

Mình không thích tính cách của Tâm, dù rất thương cảm cho số phận bi thảm của cô. Cô khá dễ tin người, hơi thiếu tự tin, đúng kiểu gái quê luôn. Hình tượng rất khớp với thực tế nhưng mình không thích như vậy.

Hình tượng của Đạt cũng khá bình thường. Nghe nói anh có buôn súng, làm những nghề đen tối như xã hội đen nhưng lại yếu kém, chẳng bảo vệ được người yêu. Bản thân anh cũng chẳng quyết liệt cắt đứt dây dưa với các nữ phụ. Theo mình, anh muốn thì vẫn được thôi, vì tác giả xây dựng anh là người ngoan tuyệt, bạo lực, nóng tính, thông minh mà. Anh thậm chí còn từng bỏ rơi Tâm khi nghe tin Như Ý tự sát mà… Rồi anh còn bị Như Ý bỏ thuốc và ngủ cùng cô nữa… Đạt là mẫu người tài giỏi với ai chứ riêng với mình, anh rất yếu kém và vô dụng.

Về phần Vỹ, anh vốn là mẫu người hoàn hảo… cho đến khi anh cũng gục ngã trước dục vọng. Anh trước giờ đều chưa từng yêu ai khác, nhưng anh lại từng phản bội Tâm một lần. Điều đó làm hình tượng nam phụ tốt đẹp bị sụp đổ và mình cũng không còn thích anh.

Đối với mình, đoạn kết là khó đoán cũng như gây mâu thuẫn nội tâm nhất với mình :3 Mình chẳng biết có nên xếp truyện này vào dạng SE hay không. Vì Tâm không còn nhớ gì, kể cả Đạt và việc làm nông nỗi của Vỹ, như vậy cô sẽ được hạnh phúc bên Vỹ – người hiện tại đã có khả năng bảo bọc cô. Thế nhưng Đạt cũng khá tốt, nên mình cũng thấy tội cho nhân vật nam xuyên suốt truyện này =))

Thật ra, đoạn kết vẫn chưa đủ cho lắm. Thứ nhất, không có kết cục dành cho Như Ý – người đã nhẫn tâm tông xe vào Tâm và Đạt khiến Tâm mất trí nhớ còn Đạt mãi mãi đau khổ khi là người còn giữ ký ức. Ít nhất tác giả cũng nên có tâm thêm thắt phân đoạn Như Ý đi tù nếu không muốn Đạt “ác” thêm tí nữa. Theo như logic, Đạt hẳn không bỏ qua cho Như Ý vì anh quen thói xã hội đen. Với bản tính “điên” của anh, nếu Như Ý bị đánh đập hành hạ gì đó thì cũng không lạ. Việc không có báo ứng dành cho Như Ý khiến mình cảm thấy không thoả mãn.

Thứ hai, kết cục của Trâm là như thế nào? Đạt giả vờ mất trí nhớ nên chẳng lẽ anh bỏ qua chuyện li hôn với Trâm. Không thể nào! Vậy Trâm sẽ làm gì để níu kéo cuộc hôn nhân này? Trước đó cô ta cũng từng nói sẽ không cho phép chuyện li hôn xảy ra với khuôn mặt tàn nhẫn, toan tính.

Thứ ba, kết cục của mẹ Tâm là gì? Một người mẹ không quan tâm sống chết của con mình thì thôi đi, còn hợp tác với người lạ lừa con mình nữa… Mình thật sự mong bà ta nhận được quả báo! Có thể để bà ta bị đánh ghen hay gặp phải tên tình nhân vũ phu… Miễn sao bà ta cũng phải gặp báo ứng là được!

Thứ tư, trước đó để nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, Vỹ lợi dụng tình cảm của một cô gái. Vậy khi Vỹ chạy đi tìm Tâm, khi Tâm mất trí nhớ và Vỹ ở bên Tâm, cô gái đó làm gì? Cô ta sẽ bỏ qua mọi chuyện hay sẽ ghen tuông làm ầm lên như Trâm và Như Ý?

Thứ năm, chuyện cô bé sinh viên như đã đi vào quên lãng. Cuối cùng cô bé đó hẳn đã phá thai và buông bỏ Vỹ?

Thứ sáu, Thịnh dự tính hợp tác với Tùng để trả thù Đạt nhưng theo mình nhớ, sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả?

Thứ bảy, một tình tiết không quá quan trọng, nhưng 60 triệu Tâm mượn từ vợ Đức đã được Đạt trả chưa nhỉ =))

Dù mình rất thích sự thực tế đến nghiệt ngã của truyện, nhưng mình sẽ không đọc lại cũng như không giới thiệu cho ai cả. Vì văn phong tệ và kết thúc không được như mong đợi. Ngoài ra, vì “thật” nên các nhân vật đều không hoàn hảo, tốt đẹp gì cả.

Mình chỉ cho truyện này 1.5/5 điểm.

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Số chương: 40 hoàn chính văn + 2 phiên ngoại

Thể loại: hiện đại, có ngược có sủng, nhất kiến chung tình, thanh mai trúc mã

Lưu Diệp An Nhiên x Nguyễn Đình Văn

Khi An Nhiên còn là một đứa trẻ mười mấy tuổi, ba mẹ cô bị người ta giết hại, bản thân bị truy sát trong rừng. Cô được Đình Văn cứu giúp trong lúc gặp khó khăn. Mười năm sau đó, cô được nhận vào làm trợ lý của anh…

Anh là người an ủi, che chở, bảo bọc, cho cô cảm giác ấm áp khi cô bị nam phụ bỏ rơi. Sau bao nhiêu sóng gió gây ra bởi sự hiểu lầm, hai người cuối cùng cũng hạnh phúc bên nhau…

Đây không hẳn là một nội dung mới mẻ, nên mình không đánh giá cao phần cốt truyện nhé.

Điểm đầu tiên khiến mình không thích ở truyện chính là việc Đình Văn yêu An Nhiên quá sớm và giữ mối tình đơn phương đó quá lâu. Không chỉ là “mối tình đầu”, cô ngự trị trong trái tim của anh suốt mười năm. Mình không tin có người nguyện chờ đợi một tình yêu đơn phương như vậy. Đối với mình, chi tiết này quá ảo và nó chỉ đỡ hơn nếu nữ chính có điểm gì đó rất xuất chúng… Nhưng cô lại chẳng có gì đặc biệt cả :3

Nữ phụ trong truyện này toàn thuộc dạng thâm hiểm, đáng ghét ra mặt, không lẳng lơ như Nga thì cũng vô duyên như Ngọc. Tóm lại, nhờ có nữ phụ quá tệ làm nền, nên nữ chính mới có cơ hội toả sáng. Chứ thật ra, An Nhiên chẳng có gì xuất sắc cả =)))

Nói về xinh đẹp và tài giỏi, chắc Nhiên chẳng đủ tài sắc bằng Nga. Nói về gia thế, chắc chắn Nhiên kém xa Nga và Ngọc. Nữ chính không tệ, nhưng nhìn chung cô chẳng có điểm tốt nào cả.

Thú thật, mình đã suýt bỏ dở truyện sau chừng tám chương vì Nhiên đã rất đau khổ khi bị Quân bỏ rơi. Cũng may, cô đã vực dậy, cố tỏ ra bản thân không sao dù nội tâm vẫn còn rỉ máu. Thế nên, mình mới có đủ dũng khí để đọc tiếp. Nếu không, nữ chính đã không có gì đặc sắc mà còn dính tính cách bánh bèo khóc lóc thì mình có nước xách dép chạy thôi =))

Điều thứ hai khiến mình không thích chính là tác giả làm cho mình có cảm giác thất vọng vì nội dung “không tới”. Thù giết ba mẹ của Nhiên đều do Văn gánh, từ điều tra, giám sát Thanh cho đến việc bị Thanh trả thù cũng do anh “đỡ” nốt. Nhiên chẳng có công lao gì cả, suốt nửa chặng đường của truyện không lo lắng cho Quân thì cũng đau khổ không tập trung làm việc được, rồi sau đó thì hạnh phúc khi được Văn lo hết mọi thứ. Tóm lại, cô chẳng giúp ích được gì cả ngoài việc ghi nhớ mối thù =)) Vì thế, đoạn Nhiên “tự ngược” bản thân để hành hạ ba của Văn và Văn làm mình hả hê hơn là tội nghiệp :3

Như mình đã nói ở trên, nữ chính không có gì đặc biệt cả. Mình chẳng biết viết gì về cô ngoài đề cập “sương sương” đến quá khứ đau buồn của cô. Đặc biệt, sự vội vàng của cô cũng là nguyên nhân khiến mọi người đều buồn khổ, nhất là Văn. Mặc dù mình hiểu, ở tình cảnh đó, cô suy đoán như vậy và hành động như thế hoàn toàn hợp lý. Thế nhưng, đứng dưới góc nhìn của người đọc, mình thật sự rất ghét sự lanh chanh này của cô.

Về nam chính, anh yêu thương và che chở cô, đúng kiểu thê nô luôn. Thậm chí khi cô làm anh nghi ngờ rằng đã quay lại với Quân, anh vẫn không kiềm được quan tâm tới cô. Một người đàn ông như vậy là rất tốt, nhưng không phải mẫu nam chủ mà mình thích. Đơn giản vì anh quá “ngu” khi yêu một người gây mệt mỏi như nữ chính =)))

Còn một điều mà mình phải nói trước với các bạn. Đó chính là nữ chính không hề sạch nhé! Cô từng sống chung với nam phụ và hai người cũng có quan hệ thể xác với nhau. Cá nhân mình không để tâm đến chuyện này, nhưng có nhiều bạn không chấp nhận một trong hai không sạch, vì thế mình đề cập trước.

Mình không mấy ấn tượng về truyện, từ cốt truyện cho đến tính cách nam nữ chính, nam nữ phụ. Vì thế, mình sẽ không bao giờ đọc lại truyện này. Vốn định ủng hộ tác phẩm nước nhà, nhưng các bạn tác giả Việt phải cố gắng hơn nữa thì mới được công nhận. Không được giọng văn thì cũng phải được nội dung hay hình tượng nhân vật. Tất cả đều không có thì mình cũng bó tay rồi…

Mình bị lừa khi lướt qua số comment ít ỏi thì thấy đều khen hay… Mình không nhìn ra được truyện hay ở chỗ nào cả @@ Có chăng, so với những truyện teen thì bộ này là một đẳng cấp nhỉnh hơn nhiều, giống ngôn tình hơn hẳn, nhưng để khen hay thì chắc không :v

Mình cho truyện này 2.5/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, ngược nhẹ, nhẹ nhàng, trước ngược sau sủng

Số chương: 38

Tác giả: Dạ Thảo

Nguyễn Thị Hạnh x Andrew

Vấn đề sính ngoại luôn là một sự thật đang diễn ra ở Việt Nam. Một bộ phận con gái Việt thích lấy chồng ngoại quốc để có một cuộc sống tốt hơn, có thể tốt hơn về vật chất, cũng có thể họ nghĩ rằng con trai Việt gia trưởng, ích kỷ, bảo thủ trong khi trai nước ngoài phóng khoáng, tôn trọng phụ nữ. Chính vì thế, lấy chồng Tây cũng có, Mỹ cũng có, thậm chí Hàn, Trung, Ấn Độ… các cô gái đều thi nhau lấy. Thế nhưng, thiết nghĩ có phải ai lấy chồng ngoại quốc đều có cuộc sống như mơ? Mình lướt sơ qua văn án và cảm thấy tò mò với câu chuyện, nên ngay lập tức nhảy hố bộ này.

Nữ chính tên là Nguyễn Thị Hạnh, là con gái lớn trong 1 gia đình có đến 5 anh chị em. Bố mẹ cô làm nghề chài lưới nên thường xuyên vắng nhà. Vì nhà nghèo, không có tiền mua thuyền, nên chỉ có thể đi ké với người ta. Mỗi chuyến người ta trả cho ít cá, ít tôm về bán lấy tiền.

Để phụ kinh tế cho gia đình, cô làm nhân viên dọn dẹp phòng. Vì mấy thanh niên Việt Nam khi thuê phòng thì làm cho cả căn phòng bừa bộn khiến Hạnh phải dọn bở hơi tai. Trong khi khách Tây lại giữ cho căn phòng gọn gàng, đôi khi còn tip cho cô. Vì thế, trong tiềm thức Hạnh có ấn tượng tốt hơn về những người Tây, thậm chí cô còn có ước mơ nhỏ bé rằng có thể được lấy chồng Tây.

Vốn ước mơ lấy chồng nước ngoài chỉ là một mong muốn trong lòng Hạnh, cô cho rằng bản thân nghèo nên không người nước ngoài nào chịu lấy, nên cô chỉ nung nấu ý định đi xuất khẩu lao động. Thế nhưng, cuộc sống của cô rẽ hướng khi gặp bà Phụng, một người chuyên môi giới trai nước ngoài và gái Việt Nam. Thế là cô nhanh chóng có một cuộc hôn nhân chóng vánh với Andrew, một người đàn ông 42 tuổi, hơn cô đến hơn hai chục tuổi.

Thế nhưng, cuộc sống xa quê vốn đâu có dễ dàng, đặc biệt là với Hạnh, một người đến tiếng địa phương còn không rành… Chưa kể đến việc người chồng Andrew của cô là một kẻ ích kỷ, keo kiệt, vô tâm đáng đến sợ.

Ngược lại với tên chồng đáng ghét, cậu em chồng Nacer lại rất dễ thương, biết quan tâm người khác và cũng rất tâm lý. Ở nơi đất khách quê người này, Hạnh không có lấy một người nào để tâm sự. Cũng vì thế, Hạnh thường xuyên trải lòng tâm sự cùng anh.

Cuối cùng, Hạnh… sống vui vẻ cùng ANDREW và con gái Julie. Mình sẽ nhận xét rõ hơn ở phần sau nhé.

Đầu tiên là một câu chuyện khá thật, vì thế những nhân vật trong truyện không hề hoàn mỹ. Khi đọc chương đầu, mình đã nhận thấy Hạnh là một cô gái với suy nghĩ ngây thơ, mơ mộng, thần tượng trai nước ngoài vì trong phim họ ga lăng, soái ca và vì cách họ đối đãi lịch sự ở ngoài đời (Hạnh đánh giá những khách du lịch mà cô từng gặp). Đây là những điều thường xảy ra trong thực tế.

Ngoài ra truyện cũng khá thực tế khi chỉ rõ những điểm tối trong cuộc hôn nhân với người nước ngoài – thứ vốn được người Việt ngưỡng mộ, hưởng tới. Cô dâu Việt không chỉ gặp khó khăn trong vấn đề ngôn ngữ, văn hoá, mà còn có chuyện gối chăn, chuyện mẹ chồng nàng dâu…

Thực tế thì có thực tế, nhưng vẫn còn nhiều tình tiết hơi ảo một chút. Thí vụ như việc Hạnh có thể giao tiếp với những người ở nước Pháp dễ dàng. Lúc đầu tác giả có miêu tả rằng Hạnh chẳng hiểu tiếng Pháp và họ cũng không nói tiếng Anh, nhưng cô có học và dần dần đã hiểu được ý của đối phương. Thậm chí còn có thể viết truyện, chơi facebook, tâm sự trên diễn đàn… Mình biết sẽ rất nhàm chán nếu Hạnh cứ liên tục không hiểu người trong gia đình nói gì, nên dù việc Hạnh rành rõi tiếng Pháp nhanh (chỉ mất mấy tháng đến nửa năm là có thể không gặp chướng ngại khi giao tiếp), mình không bắt bẻ sự ảo này, chỉ nêu ra cho mọi người tham khảo thôi.

Về phần tính cách của nữ chính, vì khá thực tế, nên ban đầu Hạnh có phần ngây ngô, khờ dại, tin vào những thứ khá viển vông, cam chịu… nhưng được một cái chính là tinh thần ham học hỏi. Khi cô lên chức mẹ thì cô trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, có chút thực tế hơn. Vì thế, nhân vật này mình không thích mà cũng không ghét. Không thích ở chỗ kiểu người này vốn không phải gu của mình :3 Không ghét là vì đây mới chính là cách suy nghĩ của một cô gái bình thường :3

Về phần nam chính, mình rất ghét rất ghét anh. Từ đầu, mình luôn phân vân rằng Andrew hay Nacer mới là nam chính. Thậm chí mình còn mường tượng đến một kết thúc SE cho cặp chính. Thế nhưng, cuối cùng nam chính lại là Andrew, một tra nam đáng ghét. Mình nên nhận ra ý định của tác giả khi Dạ Thảo thường thêm thắt một số câu giải thích những hành động đáng ghét của Andrew. Thí vụ như lúc anh quát tháo chửi mắng sỉ vả Hạnh, tác giả lại miêu tả như kiểu anh tự ti nên làm vậy để dằn mặt Hạnh và Nacer. Lý do này làm mình thấy rất vô lý, nhưng đặt vào một người có EQ thấp nhưng Andrew thì chắc cũng hợp lý :3 Cuối cùng, tác giả tẩy trắng rất nhiều cho Andrew, nào là anh dẫn Hạnh về Việt Nam thăm gia đình, nào là dẫn Hạnh cùng Julie đi vui chơi, nào là anh với Linda không có gì… Thế nhưng, mình vẫn như cũ rất ghét nhân vật này.

Cuối cùng là nam phụ Nacer, anh là một người rất tốt bụng, biết quan tâm người khác, lại còn tinh tế, thấu hiểu lòng người. Mình thật sự rất hi vọng Nacer là nam chính dù mối quan hệ em chồng – chị dâu là thứ không được hoan nghênh. Đoạn kết thật sự làm mình thấy tiếc cho một nam phụ hoàn hảo đến vậy… Thế nhưng, biết làm sao bây giờ, ai kêu Nacer không phải nam chính làm chi, nên mới phải đau lòng như vậy.

Mình không thích đoạn kết cho lắm vì mình không có ấn tượng tốt với nam chính Andrew, nên nghiêng về phía nam phụ Nacer hơn. Dù mình biết tác giả không thể để một câu chuyện tình yêu giữa chị dâu và em chồng tiếp diễn, nhưng mình thật sự không thích Hạnh yêu Andrew. Anh có thay đổi thế nào thì vẫn không xoá nhoà hình ảnh tra nam đã khắc sâu vào trong đầu mình được. Ngoại truyện về Nacer đã giải đáp điều mà mình muốn biết: liệu nam phụ tốt bụng này có thể quên được Hạnh và tìm được tình yêu mới hay không… Cuối cùng, anh mở lòng với Haylen, một đồng nghiệp nhỏ hơn anh 1 tuổi với tính cách bạo dạn, năng động. Sau nhiều lần tỏ tình với Nacer, Haylen đã thành công lay động được anh và hai người hạnh phúc bên nhau. Haylen không được đề cập nhiều, thực tâm mình vẫn thích Nacer và Hạnh hơn, nhưng phải công nhận kết thúc như vậy đã tốt hơn việc Nacer bị cô đơn đau khổ rồi =))

Mình không thích nam chính vì anh xấu xa từ đầu đến gần hết truyện. Đoạn ngược anh ở cuối truyện chẳng thoả mãn gì cả… Ngoài ra, vì mình yêu thích nam phụ, nên mình ghét lây nữ chính luôn, do cô “dám” bỏ rơi nam phụ. Lý do kể trên chính là nguyên nhân mình sẽ không đọc lại truyện này lần hai.

Mình chỉ cho truyện này 3.5/5 điểm thôi.

Thể loại: cổ đại, sư đồ luyến, sủng, ngược, huyền huyễn

Số chương: 224 chính văn + 2 phiên ngoại

Trọng Hoa x Thiên Âm

Nữ chính Thiên Âm từ một cô bé ăn xin trở thành đồ đệ của Tiên Tôn Trọng Hoa. Hai người cùng sống với nhau tại nơi ở của Trọng Hoa.

Hắn ngày ngày dạy dỗ, bảo bọc nàng, rồi dần dần nàng có tình cảm với hắn.

Thế nhưng, sư đồ luyến lại là một điều cấm kỵ đối với Tiên giới…

Trọng Hoa và Thiên Âm liệu có đến được với nhau khi có quá nhiều trở ngại? Nào là Ma tôn Mặc Tử Tụ, tiểu thư âm hiểm Hồng Trang, miệng đời…

Vì người dịch không gắn mác ngược cho truyện, nên mình đã bị nhảy hố == Thật ra, với tình tiết sư đồ luyến bị ngăn cấm, đồng thời hé lộ thân phận của Thiên Âm không phải tiên cũng chẳng phải ma, mình đã nghi rằng truyện sẽ ngược. Thế nhưng, mình đã rất hi vọng họ sẽ cân được hết tất cả để ở bên nhau… Và đó là khi mình nhảy lầm hố ngược này @@

Một chương của truyện cũng khá ngắn, nên nhìn chung hai trăm mấy chương có thể coi như một trăm chương có độ dài trung bình thôi. Nhưng mà, truyện lại dài dòng, lê thê khiến mình chán đến nỗi ngáp lên ngáp xuống =)) Mới đầu đọc, mình còn cảm thấy hay hay nhưng sau đó, mình chán đến nỗi bỏ ngang giữa chừng, mấy tuần sau lại cày tiếp, rồi lại drop, rồi lại cày =)) Đến chương 150, mình hết chịu nổi rồi nên đành rời bỏ cuộc chơi từ đây :v Mình thấy rất nhiều bạn khen truyện hay nên bị thuyết phục, ai ngờ đâu thể loại huyền huyễn sư đồ luyến thế này mà cũng ngán tận cổ họng @@ Dù truyện được tô điểm bằng những âm mưu của Hồng Trang, kế hoạch của Mặc Tử Tụ, mối thù của Lưu Quang, sự dễ thương của Huyền Tề, nhưng tổng thể vẫn là một màu nhàm chán.

Vì mình cứ đọc rồi lại ngưng một thời gian rồi mới cày tiếp, nên ấn tượng của mình về truyện gần như là con số không tròn trĩnh. Cày truyện mà như bị ép buộc xem cho hết… cảm giác này quả nhiên không thoải mái chút nào =))

Cảm nhận của mình về Trọng Hoa là bình thường, không phải kiểu nam chính độc lạ. Hắn là người lạnh lùng, nhưng vẫn quan tâm, bảo hộ cho Thiên Âm. Kiểu nam chính như thế này mình đã gặp nhiều rồi, nhưng Trọng Hoa không phải là gu của mình… @@

Cảm nhận của mình về Thiên Âm cũng hết sức bình thường. Đôi lúc mình có cảm giác nàng quá ngây ngô, không hiểu sự đời. Đôi lúc lại có chút thông minh, đoán được một số chuyện. Đôi lúc mình thấy nàng khá bánh bèo, nhưng có những lúc lại kiên cường lạ thường. Có điều, mình không thích việc nàng ỷ lại Trọng Hoa như vậy. Dù dễ hiểu rằng lý do chính là nàng đã ở cạnh hắn từ nhỏ, đồng thời hai người có một đoạn quá khứ thân thuộc nào đó ở kiếp trước…

Đây là một trong số ít truyện mà nhận xét của mình khác với đại đa số, những truyện tương tự có thể kể đến là CTVY, TTNTMTPH…

Mình chỉ cho truyện này 3.5/5 điểm.

Thể loại: hiện đại, sủng, thanh xuân vườn trường, nhẹ nhàng, có chút ngược tâm nhẹ

Số chương: 50

Nguyễn Chanh x Ninh Quân

Nguyễn Chanh và Ninh Quân là bạn cùng lớp thời trung học. Ninh Quân thường xuyên giúp đỡ Nguyễn Chanh làm bài tập. Dần dần, hai người đều thầm mến đối phương, có thể tạo nên một chuyện tình đẹp đẽ. Vốn tưởng là vậy, ai ngờ lại có sự cố xảy ra, Ninh Quân chuyển trường đến một thành phố xa. Đến sáu năm sau, hai người mới gặp lại và nối lại tình xưa.

Ưu điểm:

– Nam chính Ninh Quân đúng là một soái ca đích thực: tuấn tú, giỏi giang, chung thuỷ, luôn quan tâm lo lắng cho Nguyễn Chanh.

– Nữ chính Nguyễn Chanh tuy không phải là kiểu nữ cường, nhưng cũng không phải là bánh bèo. Quyết định qua Mỹ cùng Cố Dịch vì Cố gia đã giúp Nguyễn gia khi khó khăn, cũng vì tình nghĩa bấy nhiêu năm giữa hai người. Mình không ủng hộ nhưng rất đồng cảm với Nguyễn Chanh, tương tự như Ninh Quân. Vì thế, đối với mình, nữ chính như vậy là ổn rồi.

– Vì là truyện ngọt ngào nên tác giả không đưa vào nhiều tình huống tiểu tam phá đám. Có sự trơ tráo của Tống Hề, có sự si tình của Cố Dịch, có sự tiếc nuối của Trần Sa nhưng không có sự tranh giành đến chết, cũng không có sự thù hằn muốn hại đối phương. Đối với mình, đây là một ưu điểm vì mình đã chán ngấy mô típ cũ rích này rồi.

Khuyết điểm:

– Truyện ngọt ngào, nhẹ nhàng, theo mô típ quen thuộc không có gì đặc sắc. Tuy không phải chuyện tình giữa hoàng tử và lọ lem nhưng vẫn theo một cốt truyện đều đều, không có nhiều nét riêng.

– Diễn biến tâm lý của ông bà Ninh thay đổi khá nhanh. Ông Ninh ban đầu còn giận dỗi ngược lại con trai dù cho mọi hiểu lầm đều do ông gây ra. Nhưng sau khi nghe tin có cháu liền thay đổi xoành xoạch. Còn bà Ninh, trước giờ đều thiên vị Ninh Hàm, không để ý đến mong muốn của Ninh Quân. Hiện giờ lại làm như thấu hiểu, yêu thương. Mình biết tác giả đang viết một câu chuyện nhẹ nhàng, nên kết thúc HE như vậy là hợp ý. Có điều, mình vẫn cảm thấy điểm này là một thiếu sót.

– Truyện sủng ngọt, nhưng mình gắn tag “ngược nhẹ” vì một vài tình tiết như:

+ Sự hiểu lầm của nam nữ chính vì Tống Hề đã không đưa đồ mà Ninh Quân gửi cho Nguyễn Chanh.

+ Ông Ninh lừa Ninh Quân rằng ông đã giúp Nguyễn gia, đổi lại là sự rời đi của Ninh Quân. Dẫn đến sự chia cắt suốt sáu năm của cặp chính.

+ Nguyễn Chanh bỏ lại Ninh Quân để đi Mỹ cổ vũ Cố Dịch chữa bệnh. Vì thế, cặp chính lại tạm xa nhau trong một năm. Đương nhiên, trước khi tạm xa cũng có chút mâu thuẫn do Ninh Quân không có cảm giác an toàn.

Có một số bạn cảm thấy nữ chính ích kỷ, thậm chí ghét nỗi drop ngang truyện vì lý do này. Riêng đối với mình, Nguyễn Chanh làm như vậy cũng có điểm đáng thông cảm. Đối với Nguyễn Chanh, Cố Dịch như là một người anh trai. Anh trai gặp chuyện thì đương nhiên em gái phải lo lắng rồi. Kết hôn thì từ từ cũng được, nhưng hiện tại Cố Dịch đang cần sự ủng hộ của Nguyễn Chanh, cô làm vậy cũng hợp lý.

Còn về việc bạn nào đó còn nói Nguyễn Chanh không coi tình cảm với Ninh Quân ra gì. Vì cô không phải là người mở lời trước khi hai người xảy ra mâu thuẫn. Mình thấy chuyện này cũng chẳng có gì quá đáng cả. Con trai phải xuống nước trước cũng không có gì quá đáng. Con gái có quyền được yêu thương mà!

Nếu Nguyễn Chanh liên tục để một mình Ninh Quân xuống nước thì mình sẽ cảm thấy ghét cô. Thế nhưng, chỉ một lần như vậy thì mình rất sẵn sàng mở lòng với cô.

Truyện ngọt ngào, chỉ có vài khúc ngược nhẹ, cũng không gây đau lòng gì nhiều. Truyện có một chút thanh xuân vườn trường ở nửa phần đầu, phần sau là đô thị tình duyên. Nhìn chung, truyện rất thích hợp để đọc giải trí. Đây là một bộ truyện không có điểm gì đặc sắc nhưng cũng không có nhược điểm. Vì thế, mình sẽ xếp truyện này vào list nên đọc.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, có chút cung đấu, nữ cải nam trang, có sủng có ngược tâm nhẹ

Số chương: 72

Hoàn Nhan Vũ x Bạc Hề Tĩnh

Mình tình cờ thấy truyện này trên trang truyenfull và thấy chưa có ai vào bóc tem, nên mình quyết định nhảy hố ngay lập tức. Không ngờ khi tìm hiểu kỹ thì thấy tác giả của truyện này cũng chính là tác giả của truyện Mệnh phượng hoàng. Bộ Mệnh phượng hoàng được mọi người khen hay nhiều nhưng mình đọc lần thứ 2 lại phát hiện ra nhiều khúc mắc. Tuy nhiên, mình rất sẵn sàng thử lại một tác phẩm khác của tác giả để có một đánh giá khách quan hơn.

Truyện này được tác giả tách thành hai quyển mặc dù chẳng hiểu sao lại làm vậy :v Quyển 1 có độ dài 60 chương và quyển 2 là 12 chương.

Nội dung của truyện là về nữ chính Bạc Hề Tĩnh (Tĩnh Nhi – Tĩnh Dao – Dao Dao) là một nữ nhân, nhưng lại sống với thân phận nam nhân, không phải là một người bình thường mà là hoàng đế Tây Lương. Còn nam chính Hoàn Nhan Vũ là hoàng đế Đông Việt. Xuyên suốt truyện là quá trình cả hai từ từ có tình cảm, xen vào đó là một vài chi tiết quốc đấu. Kết thúc HE, nam nữ chính về chung một nhà.

Nhược điểm:

Bạn nào thích nam chính sạch thì hãy cẩn thận với bộ này. Ở chương 49, sau khi ôm Tĩnh Nhi, Hoàn Nhan Vũ rất hoang mang, hoảng sợ bản thân thực sự thích nam nhân. Vì thế, hắn đã kéo một cung nữ vào tẩm điện, còn nói rằng hầu hạ cho tốt sẽ được phong làm Quý nhân. Hắn cũng đã hôn đắm đuối cung nữ này theo bản năng, tuy nhiên, sau đó hắn đã hoàn hồn, không làm gì nữa. Một điều nữa, vì thân phận của hai người không cho phép ở bên nhau, để bảo vệ nữ chính, nam chính có sủng hạnh hậu cung. Chi tiết này được kể sơ qua ở chương cuối, nên bạn nào khó tính thì cũng suy xét chi tiết này nha :3 Còn đối với mình, mình có thể chấp nhận nam nữ chính không sạch miễn là nằm trong một phạm vi nhất định. Mình không thích chi tiết này, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến mình cả.

Với một cái tên nghe rất kêu – Cung đình huyết, mình đã hi vọng có một màn tranh đấu nảy lửa đẫm máu cùng một cặp đôi nam nữ cường không thể chê vào đâu. Nhưng đời không như là mơ! Tình tiết chiến tranh chỉ làm nền và cũng chẳng có tình tiết cung đấu. Vì phải cải nam trang từ nhỏ, nên nữ chính cũng khá mạnh mẽ. Có điều, đôi lúc cách hành xử của nàng khiến mình cảm thấy giống như một đứa trẻ còn bướng bỉnh. Đôi lúc mình lại cảm thấy nàng thông minh, giỏi giang… Nhìn chung, mình thất vọng tràn trề. Thất vọng không phải vì truyện dở, mà vì mình đã đặt hi vọng quá nhiều 😦

Nam chính hay xông pha vào cứu nữ chính, giỏi hành binh đánh trận, nhưng công phu lại không bằng nữ chính. Mình không thích chi tiết này cho lắm, nhưng nếu bạn nào không cuồng nam chính hoàn hảo thì rất có thể sẽ thích nam chính.

Chất ngược nhẹ của truyện sẽ không hẳn là một khuyết điểm đối với vài bạn, nhưng mình lại không hảo cho lắm. Nữ chính làm hoàng đế cố gắng giữ gìn giang sơn sắp lung lay vì phụ hoàng bệnh, bản thân lại là con một. Giang sơn này là dùng sự hi sinh của mẫu hậu để đổi lại, nên nàng nhất định sẽ không chắp tay nhường lại cho Bạc Hề Ly. Nam chính cũng không thể nhường ngôi cho một người lạ vì đã cố gắng lắm mới có thể giành được ngôi vị. Đáng ra mình nên nghĩ đến vấn đề này trước khi đọc. Nam nữ chính có hoàn cảnh như vậy, bảo sao không có tình tiết ngược! Đó là chưa tính đến việc nữ chính đang cải nam trang và nam chính không chấp nhận bản thân thích “nam nhân” nữa.

Một điểm mình không hài lòng, chính là cách hành xử của nam chính. Nếu hắn yêu thương nàng như vậy, vì sao không nhường lại Đông Việt cho nàng, gộp Đông Việt và Tây Lương làm một, lúc đó sợ gì Yên Khương nữa? Mình không hiểu vì sao hắn không chọn cách này. Do sợ quần thần, dân chúng mắng nhiếc sao? Mình không biết người khác nghĩ làm sao, chứ mình cảm thấy hắn không đủ yêu nàng, nếu không đã có cách giải quyết rồi.

Tương tự, trong mắt mình, nữ chính cũng không đủ yêu nam chính. Nếu yêu vậy nàng nhường ngôi cho Bạc Hề Ly đi, dù gì hắn cũng không quá xấu xa. Nếu nàng không tin Bạc Hề Ly thì có thể nhường ngôi cho Hạ Ngọc. Vì sao nàng không lựa chọn như vậy? Chẳng lẽ vì luyến tiếc không muốn nhường lại quốc gia được đổi bằng mạng của mẫu thân sao?

Có bạn sẽ nghĩ mình không biết trọng đại cuộc, nhưng đây là quan điểm riêng của mình. Làm hoàng đế cũng thân bất do kỷ, nhưng mình nghĩ việc này không khó giải quyết. Hai người nhường ngôi rồi ẩn cư sống tự tại không phải tốt hơn chờ ngần ấy năm để Thái tử Tây Lương lên ngôi rồi mới “biến mất” sao?

Một điểm nữa mình mong muốn được làm rõ nhưng tác giả lại bỏ qua. Chính là chuyện gì đã xảy ra lúc Bạc Hề Tĩnh còn nhỏ? Vì sao phụ hoàng của nàng lại tự trách, vì sao mẫu thân của nàng lại rời khỏi thế gian? Chuyện tay ba – tư của đời trước là như thế nào? Đến khi hết truyện, mọi thứ vẫn còn khá mơ hồ, không rõ ràng như mình mong đợi. Chung quy, chi tiết này chẳng ảnh hưởng gì đến mạch truyện hay tính logic, chỉ là mình khá tò mò thôi.

Qua cái tên rất kêu cùng tag “cung đấu”, mình đã hi vọng rất nhiều vào các âm mưu trong truyện, nhưng mọi việc không như mình kỳ vọng.

Ưu điểm:

Nữ chính hơi bướng bỉnh, nhưng vì đã sống dưới thân phận nam nhân rất lâu nên cũng không bánh bèo, có ra dáng quân vương, biết công phu, thông minh. Hình tượng nữ chính phù hợp cho bạn nào không thích yếu tố bàn tay vàng nhưng vẫn mong muốn một nữ chính mạnh mẽ.

Trừ những khúc ngược tâm nhẹ do nữ chính không chịu mở lòng với nam chính, những khúc sủng cũng khá ngọt ngào.

Kết thúc HE, người xấu bị diệt, cặp chính và cặp phụ đều thành đôi và rất hạnh phúc.

Tóm lại, truyện thích hợp để đọc giải trí, dành cho những bạn không quá khó tính như mình. Cốt truyện có một chút cung đấu nhưng tổng quan vẫn khá nhẹ nhàng. Nam nữ chính ngược tâm nhẹ nhưng không đến nỗi làm người đọc buồn lây.

Cho truyện này 3.5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, nữ cường, cung đấu, báo thù, sủng, có chút ngược, nam có tâm lý vặn vẹo và độc chiếm

Số chương: 251

Tịch Tình/Mộc Tịch Bắc x Ân Cửu Dạ

Dạo này mình đọc quá nhiều truyện sủng, nhẹ nhàng nên muốn tìm một truyện báo thù đầy âm mưu đen tối để thay đổi khẩu vị. Tên truyện này làm mình liên tưởng đến truyện Thứ nữ hữu độc của Tần Giản. Thế nhưng, những bình luận về truyện lại mang tính trái chiều. Người thì khen nức nở, người chê nội dung không logic, người lại ghét nam nữ chính vì họ quá tàn độc. Vì thế, động lực review của mình đột nhiên tăng lên, mình quyết định sẽ đọc truyện này để xem thực hư thế nào.

Nàng là Tịch Tình, một tỳ nữ được Nhiếp chính vương An Nguyệt Hằng đem về và huấn luyện. Hắn lợi dụng tình cảm của nàng, lừa gạt nàng rằng hắn thích nàng để nàng làm nhiều việc cho hắn. Để lấy một thanh kiếm mà hắn thích, nàng không tiếc chặt 2 ngón tay để đổi lấy. Nhưng Nguyệt Hằng lại là tra nam đích thực: vừa lừa gạt tình cảm vừa cực kỳ ngoan độc. Khi Tịch Tình biết về tình cảm của hắn và “tỷ muội tốt” Ngũ Thanh Thanh, nàng đã bỏ đi. Nhưng hắn không bỏ qua mà đuổi giết nàng để diệt khẩu vì nàng đã biết quá nhiều chuyện của hắn. Nàng chết vì vạn tiễn mà đám thuộc hạ của hắn bắn còn chưa đủ, hắn còn móc mắt của nàng để tặng cho Ngũ Thanh Thanh. Đời trước Tịch Tình ôm mối hận mà chết.

Khác với Thứ nữ hữu độc, Tịch Tình được trọng sinh vào một thân thể khác. Đó là Ngũ tiểu thư Mộc Tịch Bắc của phủ Thừa tướng. Nói là Ngũ tiểu thư vậy thôi, vì nàng là thứ nữ, lại không được sủng ái nên bị đối xử thua cả hạ nhân. Cuối cùng, sau rất rất rất nhiều sóng gió, đạp lên rất nhiều kẻ thù, Tịch Bắc cũng sống vui vẻ bên Ân Cửu Dạ. Hai người còn có một nam hài và một nữ hài cực kỳ dễ thương. Kết thúc HE, có hậu cực kỳ :3

Nghe thấy tên truyện thì các bạn có thể thấy nữ chính rất độc ác rồi nhỉ? Nhiều bạn không thích điểm này, với mình, mình không hoàn toàn đồng tình nhưng nữ chính như vậy mình vẫn chấp nhận được. Thật ra, đa số người Tịch Bắc đối phó mình đều thấy rất đáng, như Mộc Tịch Hàm, Mộc Vãn Tình, Liễu gia, Tề Tuấn… Mình rất thích nữ cường, đủ thông minh, đủ ngoan tuyệt, không thích kiểu bánh bèo hay thánh mẫu. Có điều, đôi lúc mình không hoàn toàn đồng tình cách xử lý của Tịch Bắc. Có thể kể đến việc nàng tương kế tựu kế lôi Tề phi xuống mà liên luỵ Thái tử khiến mình thấy rất tội cho hắn. Thái tử tuy vô dụng nhưng hắn không động chạm gì đến nàng, chỉ bị Tề Tuấn lợi dụng vu oan thôi. Tịch Bắc tính kế ngược lại Tề gia và không bỏ qua cho Thái tử. Cuối cùng Thái tử bị tội tư thông cùng phi tử của hoàng đế. Tuy hắn chỉ bị phế truất thôi, nhưng mình cũng thấy hơi tội tội. Tề gia rất không an phận, bị kết cục như vậy là tự làm tự chịu, đặc biệt là Tề là Tề Tuấn và Tề Huy. Có điều, mình thấy tội cho là đại ca của Tề Tuấn, hắn nhận tội giết hoàng tử để cứu con, nhưng cuối cùng con của hắn cũng trở nên ngớ ngẩn (do Tịch Bắc làm). Cũng có một lần Tịch Bắc vì tương kế tựu kế với Tề gia mà làm hại một hoàng tử mới được khoảng một tuổi. Lần này, Tịch Bắc có một chút thương cảm, nhưng nàng không hối hận. Đối với mình, đây không hẳn là nhược điểm, chỉ không đồng tình một chút, nhưng đây có thể là một nhược điểm lớn đối với nhiều bạn.

Về phần Ân Cửu Dạ, hắn bị mẫu thân ruột liên tục truy sát, hoàn cảnh lớn lên khắc nghiệt nên tính cách có chút vặn vẹo. Hắn cùng Tịch Bắc đều ra tay rất ngoan tuyệt. Mình thấy tính cách như vậy cũng ổn. Điểm mình thích nhất ở hắn là việc hắn không hề “thương hoa tiếc ngọc”: tiểu tam (cả nam lẫn nữ) tính chen chân vào thì hắn đều xử đẹp cả. Câu nói của hắn mà mình thích nhất:

Ân Cửu Dạ trên cao nhìn xuống Ngũ Lưu Ly có chút phát điên âm thanh lạnh lùng nói: ” Ta nhân từ với ngươi chính là tàn nhẫn với nữ nhân ta yêu.”

Nhược điểm:

1. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Đó là Mộc Tịch Hàm, ở trong trí nhớ thì nàng ấy là tỷ tỷ ruột cùng một mẹ với nàng, dường như đối xử rất tốt với nàng, ở trong phủ vốn không có Chủ mẫu di nương làm chỗ dựa chu toàn, vậy mà vẫn không quên chiếu cố đến nàng. Vì thế Mộc Tịch Bắc gật đầu chào vị tỷ tỷ của nàng.

=> Vì sao lại dùng từ “chủ mẫu di nương”? Theo mình biết, chủ mẫu là chính thê, khác hoàn toàn với di nương, cách dùng như vậy mình lần đầu tiên thấy @@ Bạn nào cho mình ý kiến nhé!

2. Tại sao lúc Mộc Tịch Hàm bị Tam tiểu thư Mộc Kiến Ninh làm ngã, Tịch Bắc lại không quan tâm gì cả? Dù gì Tịch Hàm cũng là “tỷ tỷ ruột”, trước đó cũng đó xử tốt với nguyên chủ mà?? Dù Tịch Bắc không tin nàng ta đi chăng nữa, mình thấy nàng mang bộ mặt tươi cười như cách nàng đối diện với người khác sẽ hợp lý hơn.

3. Cách Tịch Bắc gài bẫy để Lão thái phi không thích chủ mẫu Liễu Chi Lan có chút vô lý. Nguyên chủ nghèo túng, quần áo xác xơ, tiền bạc ắt hẳn chẳng có bao nhiêu vì bị Liễu thị cắt xén. Vậy mà nàng lại có bạc để mua chuộc một nha đầu bên cạnh Thôi di nương để hại Liễu thị. Nhiều bạn có thể lập luận rằng do trước đó Tịch Bắc tương kế tựu kế lấy mấy cây trâm vàng nên có tiền. Cho dù vừa lấy trâm xong nàng đi tìm nha đầu đó, nàng dám lấy trâm để đưa sao? Nếu sau này chuyện nha đầu đó bị lộ, đây là gián tiếp để lộ Tịch Bắc là hung thủ lấy trâm rồi @@ Hơn nữa, sau đó tám cây trăm bị nàng đem đến chỗ Kim chủ quán nung chảy ra. Tám cây là đủ số lấy được nên vốn dĩ Tịch Bắc không đem cây trâm cho ai cả. Vậy bạc ở đâu ra để nàng mua chuộc nha đầu kia?

4. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Mộc Tịch Bắc rút ra một cây trâm cài trên đầu, một tay chế trụ cổ tay một hắc y nhân, thừa dịp giữa một hơi này, một tay còn lại đã cắm trâm cài vào cổ họng hắc y nhân.

=> Nguyên chủ trước giờ thân thể bị tổn hại do bị bắt nạt, chèn ép. Tuy kiếp trước Tịch Bắc rất giỏi võ công, nhưng để điều khiển một thân thể yếu ớt, nhỏ tuổi đánh lại một đám sát thủ là một việc hết sức khó khăn. Tuy Tịch Bắc cũng thừa nhận việc nàng không có nội lực mà phải đối phó với cao thủ là rất phí sức. Nhưng mình vẫn không tin được việc đám cao thủ vô dụng như vậy, thua trong tay một bé gái có thân thể tổn hại, chưa điều dưỡng đủ. Điều này có chút vô lý, miễn cưỡng.

5. Hôm hoàng đế sai sát thủ giết Tịch Bắc, nàng ở lại một đêm ở cung điện của Cửu Dạ. Sáng hôm sau, lúc nàng quay lại chỗ ở của tú nữ, chẳng ai hỏi gì, cũng chẳng ai châm chọc gì. Tôn Lộ có kế hoạch nên không làm gì, mình chấp nhận. Còn những tú nữ khác thì sao? Một hoàng khuê nữ ban đêm không về, ai cũng biết mà không ai có ý kiến gì cả :3 Một con thiêu thân lao vào hố lửa cũng không có :3

6. Có một điểm mà mình cho rằng khá vô lý. Đó là việc Cửu Dạ giết người rất nhiều, xác chết thành đống, ai ai cũng không dám đến gần cung điện bỏ hoang đó. Hắn còn mắc bệnh sạch sẽ nên bắt thuộc hạ “dọn dẹp hiện trường” như xây lại hồ nước chẳng hạn. Ở trong cung, muốn đi lại đem người vào, giết người, sửa chữa, quăng xác dễ dàng như vậy mà không kinh động đến hoàng đế và Nguyệt Hằng thì Cửu Dạ và thuộc hạ ắt rất giỏi võ công, che giấu tốt. Thế nhưng, vấn đề là, một hoàng đế ngu dốt không biết gì thì cũng đúng, nhưng một Nhiếp chính vương được miêu tả là ngoan độc, gian xảo, tay nắm thế lực… cũng không biết gì cả. Đó thật sự là một vấn đề! Hẳn là hào quang nam chính của Cửu Dạ khá mạnh :v Kể cả việc Tịch Bắc ở lại trong cung điện đó và vắng mặt tại chỗ ở của tú nữ cả tháng trời mà chẳng ai biết cả :3

7. Tác giả viết là Tôn Lộ bị trượng hình bởi hai thị vệ lúc trước bị ả ta cào mặt. Mình không nhớ Tôn Lộ cào mặt thị vệ lúc nào… sao Tôn Lộ lại gây thù kết án với thị vệ trong cung? Bạn nào nhớ thì nói mình nha, lỡ mình bỏ sót chi tiết nhỏ này thì sao :3

8. Ở kiếp này, Tịch Bắc quyết định không học võ công để bản thân cố hết sức. Cái cách tác giả lý giải cho việc này không thuyết phục lắm đối với mình. Nghe thì có vẻ ngầu nhưng lại chẳng mấy logic. Mà ngặt nỗi, không có võ công nhưng rất hay “ham hố” tiến vào phủ của người khác. Thường nàng hay được Cửu Dạ ôm vào, như vậy cũng tạm chấp nhận, vì Cửu Dạ được tác giả buff là võ công khó ai địch lại. Nhưng có một lần tỳ nữ thân cận (Bạch Lộ) bị giết, Tịch Bắc kêu Thanh Từ đem nàng vào phủ Nhiếp chính vương để gặp Ngân Bình, điều này làm mình thấy có chút phi lý. Nơi đó được Nguyệt Hằng bảo vệ kỹ lưỡng, nhiều cao thủ, Thanh Từ chỉ có một, vừa không phải người giỏi nhất vừa phải “rinh” theo một người không có võ công như Tịch Bắc, thật không biết làm sao hai người đó vào phủ mà thần không biết quỷ không hay. Cũng có một số lần, vì Tịch Bắc không có nội lực mà gây khó khăn, ảnh hưởng đến người khác, ví dụ như khi gặp ám sát. Điều này làm mình có chút khó chịu.

9. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Như vậy xem ra, Mộc Tịch Bắc nói là đúng, trước đó An Nguyệt Hằng phát điên phát cuồng một phần là chịu sự ảnh hưởng của dược vật của Ngũ Thanh Thanh, nhưng một phần lại là hắn cố ý làm ra, để mê hoặc mọi người.

=> Tình hình lúc đó Nguyệt Hằng không phát cuồng thì sẽ tốt hơn chứ… Hắn không phát cuồng thì có thể Ngũ gia sẽ không phản. Trừ phi hắn đoán chắc bản thân sẽ thua, bằng không… mình khó lý giải được vì sao hắn lại phải cố ý làm thế. Nhưng mà việc hắn đoán bản thân sẽ thua là không hợp với tính cách và hành động lúc đó của hắn.

10. Editor dịch cũng khá mượt, tuy nhiên lâu lâu cũng phạm lỗi sai. Có khi là sai chính tả, chữ “gi” và “d” bị lầm lẫn, lâu lâu lại quên viết hoa tên riêng. Có lúc dùng sai từ, “thọ yến” là dành cho người lớn tuổi, ở hiện đại thường được gọi là “tiệc mừng thọ”. Tịch Bắc vẫn còn nhỏ nên không dùng “thọ yến” mà phải dùng là “sinh thần”. Có một lần editor dùng từ quá thô tục:

Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, có thể động thủ nhanh như vậy, cũng chỉ có Hoàng đế, chẳng qua Liễu Lão gia tử hẳn sẽ không tùy ý để Hoàng Đế chụp cái bô ỉa này ở trên đầu Liễu gia, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, mình chỉ cần gắng gượng qua thời gian này là được rồi.

11. Ân Tiêu (tỷ tỷ của hôn quân vô dụng) là hoàng hậu của Nam Kiều. Ân Tiêu được miêu tả là người nắm quyền lực lớn ở Nam Kiều, có dã tâm lớn trong việc thống nhất thiên hạ. Bà ta luôn coi Tây La là “đồ trong túi”. Nhưng mình thắc mắc vì sao bà ta không giúp cho đệ đệ giữ nước mà lại giúp An Nguyệt Hằng có đủ thế lực để chèn ép đệ đệ? Chẳng lẽ bà ta sợ không khống chế nổi đệ đệ hay sao? Điểm này không giống với tính cách của Ân Tiêu cho lắm. Còn nếu bà ta thấy đệ đệ quá vô dụng, muốn có một con cờ hữu dụng hơn… điều này cũng có thể. Có điều, thực hư chuyện này quá mức mông lung…

12. Bạch Lộ, Bạch Hàn quá mờ nhạt, lại biến mất tăm. Bạch Hàn biến mất không thấy nhắc lại, người đáng lý phải bảo vệ Tịch Bắc lại không thấy tác giả đả động đến. Lúc Bạch Lộ bị bắt, mình tưởng Bạch Hàn sẽ xuất hiện cuối cùng cũng không thấy. Về phần Bạch Trúc thì lâu lâu mới xuất hiện trợ giúp Tịch Bắc, xong rồi lại mất tăm, tới cuối cùng làm một cú lớn rồi lộ ra thân phận :v

13. Ở chương 233, Hiên Viên Ngưng Sương cầm dao đến gần nam nữ chính thì sang chương 234 đột nhiên có hoả hoạn ở trong động. Theo như tác giả viết, Tịch Bắc cũng không biết trận hoả này đến từ đâu. Cuối cùng mình cũng không biết tại sao hang động lại đột nhiên bốc hoả?? Do Ngưng Sương sao? Nhưng mình không thấy tác giả viết là ả ta làm.

14. So với Thứ nữ hữu độc, phần mưu kế của truyện này không nổi bật bằng. Ban đầu Tịch Bắc chẳng có tâm phúc, nàng vẫn thoát khỏi âm mưu của Liễu thị, Bách Sa… Sau này khi có tỳ nữ Thanh Từ với võ công cái thế thì lại dễ dàng đoán được mưu kế của kẻ địch, y như thần vậy :v Tịch Bắc chỉ có đoán đoán đoán, nhưng đoán lần nào cũng trúng. Chỉ có lúc đối đầu với Nguyệt Hằng bị hắn “chơi” một chút, còn đối đầu với Ân Tiêu thì bị ăn hành xém mất mạng thôi. Còn lại thì nàng toàn đoán trúng cả :v Phần chiến tranh cũng không tốt lắm, còn sơ sài, buff hơi nhiều, đặc biệt là khi quân địch đánh tới Tịch Bắc liền biết cách ứng phó trong khi trước đó chưa có những tình tiết chuẩn bị. Những điều này làm cho nội dung truyện có chút phi lý, cũng là nữ chính có bàn tay vàng nhưng Thứ nữ hữu độc làm tốt hơn.

15. Mình đôi lúc thấy Tịch Bắc hơi tự cao tự đại. Mình cũng không thích việc tác giả ngược nam chính. Có nhiều lúc, cách đối xử của Tịch Bắc với Ân Dạ làm mình thấy Tịch Bắc hơi quá đáng.

16. Tác giả đa số cho nữ phụ làm nhân vật phản diện. Trừ người lớn tuổi cùng vài người phe nữ chính, đa số nữ phụ đều “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với nam chính và từ đó trở nên điên cuồng muốn chiếm lấy. Trong khi nam phụ lại không như vậy, An Nguyệt Hằng quá điên còn Bạch Trúc quá hiền, chỉ vậy thôi. Đối với mình, như vậy quá phản cảm và một màu khi cứ liên tục xử nữ phụ độc ác này, lại có người khác xuất hiện. Mình mong muốn một bộ truyện có các nam phụ tranh giành nữ chính với nam chính, bởi vì mình nghĩ nam nhân nên chủ động chứ không phải nữ nhân.

Nhìn chung, truyện cũng ổn. Tuy vẫn có nhiều chỗ phi lý, nhưng tạm chấp nhận được. Nếu bạn nào có cùng gu “nam nữ siêu cường” như mình thì có thể nhảy hố thử. Truyện sủng ngọt, có chút ngược do nữ chính từng bị tổn thương nên ban đầu khó tiếp nhận nam chính và có chút ngược khi nam nữ chính bị thử thách quá nhiều. Đến phiên ngoại mình cứ tưởng yên bình rồi, ai ngờ nam nữ chính vẫn gặp phải Dược vương. Nếu không “nhờ” Dược vương “phế” quá, muốn hại Cửu Dạ ai ngờ khiến hắn mạnh hơn, thì nam nữ chính chắc tiêu rồi :v Mình thấy truyện này vẫn thua Thứ nữ hữu độc như nhiều bạn nhận xét.

Cho truyện này 4/5 điểm. Điểm này mình ước lượng thôi, tuy truyện khá thiếu sót, đáng lý chỉ được khoảng 3.5 điểm thôi, nhưng vì mình thích tính cách của nam chính nên cộng thêm 0.5 điểm. Vậy nên điểm số của truyện này mới cao như vậy :3

Thể loại: cổ đại, xuyên không, ngược

Văn Nhã Lệ/Persephone x Hades

Nữ chính Văn Nhã Lệ là một nữ nhân hiện đại bình thường. Nàng đang đọc cuốn “Thần thoại Hy Lạp” thì đột nhiên hồn lìa khỏi xác. Lúc tỉnh lại nàng thấy mình đang ở địa ngục nơi ở của Hades.

Từ đó nàng phải sống dưới thân phận Persephone – nữ thần mùa xuân, con gái của nữ thần nông nghiệp – là người vợ do Hades cướp về. Hades đem lòng yêu Persephone vì mũi tên “đùa cợt” của một vị thần.

Văn Nhã Lệ cũng phát hiện ra rằng nàng, chính xác hơn là Persephone, luôn có cảm giác xúc động, rơi nước mắt liên tục mỗi khi Hades đến gần. Nàng dần có tình cảm với Hades và cảm thấy bản thân như hoà cùng một thể với hắn, cảm nhận được sau đau thương, tịch mịch của hắn… Sau đó hai người yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua bao rắc rối…

Mình xem đến chương 85 liền drop, tuy chỉ còn 8 chương nữa là hết truyện, nhưng mình chán quá nên không muốn xem nữa.

Nữ chính quá ngu ngốc, dễ nổi giận, não tàn, không biết suy nghĩ. Tác giả cố gắng xây dựng hình tượng nữ chính là người kiên định, thiện lương… Nhưng cái mình nhìn thấy chỉ là một nữ nhân ngu ngốc tự cho bản thân thông minh; một nữ nhân cố chấp những cái không cần cố chấp; một nữ nhân yếu đuối, bi luỵ chuyện tình cảm; một nữ nhân đi ra ngoài không dùng não…

Ban đầu cách nữ chính đùng đùng nổi giận khi gặp Diana làm mình không thích rồi. Nhưng mình nghĩ: thôi kệ, ghen một chút cũng không sao.

Sau đó nữ chính lại đùng đùng gây sự với Hades mà không hỏi vì sao hắn làm như vậy. Lúc đó mình nghĩ: thôi kệ, do Hades cũng có chút quá đáng.

Điều làm mình thấy nản nhất ở nữ chính chính là sự yếu đuối, nhu nhược, quỵ luỵ… Nàng thấy Hades về địa ngục cùng Minthe và mất trí nhớ, nàng vùng vẫy, nàng đau khổ. Thôi được, cho nàng yếu đuối một chút vậy. Nàng thấy Hades cùng Minthe hoan ái, nàng cũng đau khổ rồi lại cho qua. Phải, hắn mất trí nhớ nhưng hắn đối xử tệ với nàng như vậy, đối xử còn tệ hơn nô tì nữa, vậy mà nàng vẫn si mê! Khi Minthe chết, hắn nghi ngờ nàng đầu tiên và tống nàng đến tận cùng của địa ngục. Đến lúc đó mà nữ chính vẫn không muốn buông bỏ. Mình rất ghét kiểu nữ nhân đã ngu ngốc, yếu đuối không giúp gì được, hay khóc lóc, lại còn luỵ tình như vậy.

Tác giả cũng cố gắng khắc hoạ Hades là một người nam nhân tốt. Thế nhưng mình chưa bao giờ thấy hắn tốt cả. Hắn luôn luôn lạnh lùng, thâm trầm, lại hay nghi ngờ. Hắn luôn miệng nói yêu nàng nhưng lòng tự tôn vẫn cao hơn tình yêu đó. Không chỉ một lần mà nhiều lần đều như vậy. Phải, cũng có những lúc hắn bỏ chút tự tôn để dỗ dành nàng, nhưng lại chẳng nhiều bằng những lúc hắn đem lòng tự tôn cao hơn. Có lẽ mình không hợp với một nam chính là thần cao quý như vậy!

Mình lướt qua tựa đề của mấy chương cuối thì thấy rằng nữ chính rất nhanh tha thứ cho nam chính. Đây là một điểm trừ rất lớn đối với mình. Nếu trước đó Hades đối xử tốt với nàng hơn, biết lắng nghe, biết cư xử hơn chứ không động chút lại giở thói tự trọng, tự tôn… thì có lẽ mình vẫn sẽ chấp nhận những hành động lúc hắn mất trí nhớ.

Theo mình hiểu, Hades bị bắn tên thì chỉ Hades đem lòng yêu Persephone thôi còn nàng không yêu hắn (đúng là Persephone chân chính không yêu hắn). Vậy mà sau này nàng lại yêu hắn rất nhanh: nhìn thấy hắn đau lòng liền đau lòng, nhịn không được chủ động hôn hắn… Mình cảm thấy chi tiết này hơi phi lý.

Mình thấy truyện này mới full, còn ít người đọc nên nhảy vào bóc tem. Ai ngờ lọt lộn hố tra nam x ngốc nữ cộng tình tiết cẩu huyết.

Cho truyện này 1/5 điểm thôi. Đáng lẽ mình cho 0.5 thôi, cộng thêm 0.5 điểm cho bối cảnh lạ, khác các truyện xuyên không khác.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, gia đấu, ngược

Thuỷ Băng Tuyền x Giang Dĩ Bác

Nữ chính Thuỷ Băng Tuyền ở hiện đại là sinh viên Đại học Cambridge, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Trong một lần tình cờ, nàng xuyên về cổ đại làm Tam tiểu thư của Thuỷ phủ.

Như những truyện xuyên không khác, Tam tiểu thư mà nữ chính xuyên qua là một phế vật ngu ngốc, có hôn ước với Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ, nhưng đương nhiên hắn không chịu lấy một người như vậy :v Sau khi Thuỷ Băng Tuyền xuyên vào và bộc lộ tài năng, Thiên Kỳ cùng nhiều người khác đều thích và muốn theo đuổi nàng.

Có điều, truyện không đi theo motip như những truyện xuyên không khác. Dù từ đầu mình đã đoán Thiên Kỳ không phải là nam chính, nhưng việc hắn để Băng Tuyền không một mảnh vài nằm kế bên Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp thì hơi đau xót quá! Thế là cuối cùng Băng Tuyền chấp nhận giải trừ hôn ước cùng Thiên Kỳ, gả cho Thiên Hợp – một hoàng tử thân mang bệnh tật do bị hoàng hậu hạ độc và theo hắn về phương Bắc.

Tại phương Bắc, Băng Tuyền và Thiên Hợp sẽ cùng nhau xây dựng nơi đó trở nên hưng thịnh hơn. Thiên Hợp do bị hạ độc nên bệnh tật, sắp chết đến nơi :v Mình cứ tưởng Băng Tuyền sẽ tìm được thần y hay thảo dược gì đó để cứu hắn, như những truyện xuyên không khác. Nhưng không, tình tiết của truyện này không hề giống; mình đánh giá cao cố gắng sáng tạo của tác giả, nhưng thật tiếc, mình không thích nổi những tình tiết này.

Chuyện là vầy…

Thiên Hợp và Băng Tuyền đến Độc cốc tìm thuốc giải độc. Trên đường đi, hai người gặp Giang Dĩ Bác – người yêu Băng Tuyền trước Thiên Hợp. Thế là ba người cùng đi đến Độc cốc.

Băng Tuyền muốn có con với Thiên Hợp nhưng hắn không chịu vì sợ nhìn đứa con khiến nàng đau khổ. Ngay cả khi nàng uống xuân dược mạnh nhất, không có nam nhân thì sẽ chết, hắn vẫn cố chấp không muốn. Vậy hắn làm sao? Hắn đem Băng Tuyền vào phòng của Dĩ Bác. Dĩ Bác lo cho nàng nên đành “ra tay cứu giúp”. Với tính cách của Băng Tuyền, đương nhiên, nàng rất tức giận, mọi sự tức giận của nàng đều đổ lên người của Dĩ Bác.

Thiên Hợp và Băng Tuyền đều ích kỷ! Đặc biệt là Thiên Hợp. Hắn làm thế nghĩ đến cảm xúc của Dĩ Bác? Dĩ Bác là một quân tử, không phải tiểu nhân giống Thiên Kỳ, vậy nên, hắn không muốn bắt ép một người không thích hắn.

Sáng hôm sau, Băng Tuyền lạnh nhạt với Dĩ Bác. Nàng tổn thương hắn bằng cả lời nói và hành động. Băng Tuyền thật buồn cười :)) Người gây ra mọi chuyện là Thiên Hợp, nhưng nàng lại cứ tổn thương “người bị hại” Dĩ Bác. Chính vì chi tiết này, mọi đồng tình, thương cảm với Thiên Hợp giảm xuống mức 0. Mọi cảm tình với Băng Tuyền cũng giảm xuống mức 0.

Sau khi hiểu rõ tất cả, Băng Tuyền cũng hiểu được nàng đã sai. Vì thế nàng cho Dĩ Bác một cơ hội. Cuối cùng Băng Tuyền cũng hiểu ra điểm này. Băng Tuyền nguôi ngoai tình cảm với Thiên Hợp khá nhanh, đồng nghĩa với việc thời gian sửa chữa cũng khá nhanh. Thế nhưng vẫn không thể cứu vớt được hình tượng của nàng trong mắt mình nữa. Bởi vì Dĩ Bác đã bị tổn thương quá nhiều. Nếu mình là Dĩ Bác, mình sẽ lập tức bỏ Băng Tuyền vì suy nghĩ nông cạn, ích kỷ của nàng. Nhưng biết sao được, Dĩ Bác là nam chính mà :v

Bỏ qua những tình tiết liên quan đến mối tình tay ba thì truyện cũng tạm ổn. Nội dung ổn, văn phong tốt. Diễn biến tâm lý của các nhân vật hơi khiên cưỡng, không hợp lý. Nữ chính đôi lúc làm mình thấy quá kiêu căng, tự cao.

Bạn nào fan của truyện, hợp với truyện, chấp nhận được những điều trên thì cứ đọc và yêu thích truyện. Mình không thích nổi nên mình sẽ không đọc lại nữa.

Cho truyện này 3/5 điểm thôi.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, huyền huyễn, ngược

Nguyễn Nhược Khê x Tây Môn Lãnh Liệt

Mình đọc truyện này cách đây hai năm rồi. Lúc đó mình và đa số các bạn cmt đều khen truyện hay. Thế nhưng giờ quay lại thì thấy đa số đều chê truyện. Chính vì thế, mình quyết định cày lại để review truyện.

Mình có chút không hiểu vì sao nữ chính xuyên không mà có trang đăng truyện lại không gắn tag xuyên không nhỉ?

Truyện bắt đầu khi nữ chính Nguyễn Nhược Khê xuyên đến cổ đại vào thân xác của Vũ Khuynh Thành. Nam chính Tây Môn Lãnh Liệt đang trong hình dạng sói, sau khi uống máu của nàng thì trở lại thành người.

Hắn bị mắc phải một lời nguyền và có vẻ do Vũ gia gây nên. Hắn rất hận người của Vũ gia. Do máu của Vũ gia có thể giúp hắn trở lại hình dạng người, hắn đem người của Vũ gia thành huyết nô, hút cho đến khi người đó khô héo đến chết.

Mình dừng tại chương 20 nên mình không biết nam chính vì sao bị dính lời nguyền và làm sao giải.

Các bạn cmt ở sstruyen nói rất đúng. Truyện toàn ngược chứ không sủng tí nào. Đúng là một nồi cẩu huyết.

Ngay từ đầu mình đã thấy nữ chính ngu ngốc. Dù tác giả cố gắng xây dựng hình ảnh nữ chính kiên cường, mình vẫn thấy nàng rất não tàn. Nữ chính không thánh mẫu, nhưng hầu hết những hành động của nàng đều ngu ngốc cả.

Nam chính vì hận Vũ gia, tưởng nữ chính là Vũ Khuynh Thành nên đối xử rất tệ bạc. Dù sau này nam chính có thay đổi thế nào đi chăng nữa, mình rất thắc mắc rằng nữ chính thích bị ngược hay sao mà yêu được người như thế :v

Văn phong của truyện mặc dù khá giống truyện tên nhưng vẫn tạm chấp nhận được.

Truyện này sẽ bị loại khỏi danh sách yêu thích của mình.

Cho truyện này 0.5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, huyền huyễn, xuyên không, có chút cung đấu, sủng, ngược tâm nam chính

Mạnh Tang Du x Cổ Thiệu Trạch

Truyện này có nội dung khá khác so với mấy truyện khác. Linh hồn của nam chính Cổ Thiệu Trạch (Chu Vũ Đế) bám vào một chú chó ngoại lai được Mạnh Tang Du (Đức phi – sủng phi bia đỡ đạn) nhận nuôi. Từ đó hắn dần hiểu thêm về nàng và có tình cảm với nàng.

Cổ Thiệu Trạch không phải nam chính hoàn hảo như những nam chính khác. Hắn có những tật xấu của các bậc đế vương như: tự phụ, ích kỷ, lợi dụng tình cảm, tự cho là đúng… Chính vì thế nhiều người đọc không thích hắn. Mình cũng không thích tính cách nam chính như thế. Nhưng không thể không công nhận rằng như thế mới là bậc đế vương. Nhìn trong lịch sử có hoàng đế nào nguyện dẹp bỏ hậu cung vì một nữ nhân đâu? Nhìn trong lịch sử có mấy hoàng đế không mây mưa đầy đủ? Ban đầu mình không thích Cổ Thiệu Trạch, nhưng vì sự thê nô của “cẩu hoàng đế”, mình bỏ qua tất cả. Hắn đã thay đổi, không còn là tra nam nữa, mình cũng không thể ghét bỏ được nữa :3

Ngoài ra, nhiều bạn không thích việc Cổ Thiệu Trạch bị lừa suốt bao năm qua. Mình tuy cũng có chút không thích, nhưng mình thông cảm được. Hắn làm hoàng đế suốt ngày phải tính tính toán toán, đối diện với nhiều âm mưu, chính sự. Chính vì thế nên rất mệt mỏi, có xu hướng muốn tìm người “an toàn” để sủng ái. Tình cảm của hắn dành cho Thẩm Tuệ Như là thế, chỉ vì Tuệ Như là thanh mai trúc mã, chỉ vì hắn nghĩ Tuệ Như đơn thuần như hồi nhỏ nên hắn mới có cảm tình với Tuệ Như. Sau này khi bộ mặt thật của Tuệ Như lộ ra, hắn không còn phần ưu ái đó nữa. Trước giờ hắn quá mệt mỏi để có thể tìm hiểu về Tang Du, thấu hiểu cho Tang Du, tìm hiểu sâu về Tuệ Như… Hắn bị lừa không hẳn vì hắn ngốc, chỉ là hắn quá tin vào thanh mai trúc mã và người thầy đã từng dạy hắn. Hắn không hiểu cho Tang Du cũng không hẳn vì hắn ngốc, vì hắn có định kiến với nàng, vì hắn không thèm điều tra thêm… Bởi vậy khi thành “cẩu hoàng đế” A Bảo, hắn mới có cơ hội tìm hiểu về con người thật của nàng. Đúng là Cổ Thiệu Trạch không phải mẫu nam chính hoàn hảo mà mình thích, nhưng hắn hiểu ra và biết sửa đổi (trở thành thê nô), mình đã dần thích nhân vật này. Có điều, mặc dù mình thấu hiểu cho nam chính, nhưng mình rất hả hê khi nam chính bị ngược ở khúc sau (lúc làm chó đã thê nô, sau khi hoàn hồn tại chương 35, lại càng thê nô hơn) :v

Về phần nữ chính, nhiều bạn không thích nữ chính với lý do là nữ chính giả tạo. Mình lại không nghĩ như vậy. Sống ở hậu cung nguy hiểm đầy rẫy như vậy, Tang Du phải che giấu, nguỵ trang để bảo vệ bản thân và gia tộc. Bình thường thích yên tĩnh cũng được, bình thường cười hiền lành cũng được, nhưng lúc có người ngoài phải trở nên uy nghiêm, toan tính. Mưu mô toan tính để làm gì? Chung quy cũng vì an toàn thôi. Con người thật của Tang Du là con người lúc ở trong cung của bản thân, còn lúc ra ngoài, con người đó chỉ là lớp nguỵ trang của nàng thôi. Đó là cách nàng chọn. Ngược với Thẩm Tuệ Như ngoài mặt cao ngạo thanh cao, con người thật lại xấu xa đến vậy.

Mình lại thích tính cách của Tang Du như thế. Lúc bình thường thì hoạt bát, vui vẻ. Lúc cần nghiêm trang thì nghiêm trang, lúc cần giả ngốc thì giả ngốc, lúc cần ra tay quyết liệt thì không nhân từ. Mình rất thích suy nghĩ của Tang Du. Không cần nữ chính được buff bàn tay vàng nhiều như có võ, biết dụng độc… Chỉ cần một chút như thế thôi đã đủ rồi.

Có mấy bạn còn thắc mắc vì sao Tang Du đối tốt với một chú chó như A Bảo. Mấy bạn đó chắc không đọc kỹ truyện rồi… Tang Du đối tốt với A Bảo vì nàng biết nàng không thể có con, Cổ Thiệu Trạch sẽ không cho nàng có con. Vậy nàng dồn tình thương cho đứa con sang chú chó ngoại lai ấy. Một phần cũng vì Tang Du là người hiện đại nên suy nghĩ “thương chó như thương con” là điều dễ hiểu, có nhiều người cũng thương chó như vậy.

Mình cũng có chút thương hại đối với mấy nữ nhân bị hoàng đế giả sủng hạnh. Việc họ không nhận ra hoàng đế giả có thể do họ biết nhưng không quan tâm (ai làm hoàng đế cũng được), có thể họ không để ý lắm (do bận hầu hạ hoàng đế giả), cũng có thể họ biết nhưng không dám nói… Một vài trường hợp mình cảm thấy họ rất đáng thương. Nhưng biết sao giờ, số phận thôi! Với lại, mấy người đó cũng chẳng tốt đẹp gì, toàn giả tạo, nghĩ cách hại người…

Nếu nữ phụ Thẩm Tuệ Như khó đối phó hơn một chút nữa thì tốt. Nhân vật này hoành hành nhiều hơn, tuy sẽ cắt bớt những khúc sủng, thê nô… nhưng sẽ làm truyện gây cấn hơn. Vì nam chính nhìn lầm suốt bao năm, nhưng lại khó bị lay động quá, mới hoàn hồn đã lấy lại địa vị được rồi. Khó nhằng hơn một chút sẽ ổn hơn. Một chút xíu phàn nàn thôi :3 Chứ truyện ổn lắm rồi, kết thúc HE, người xấu đều chịu kết cục thích đáng, người tốt được hạnh phúc.

Đây là một trong số ít truyện mình đã đọc lần hai (sau một năm) mà vẫn thích. Mình khuyên mọi người nên nhảy hố, cũng không nên nhảy chương vì làm như thế sẽ không hiểu tâm lý nhân vật.

Cho truyện này 5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, sủng, có chút ngược do hiểu lầm (tầm vài chương thôi)

Lãnh Thanh Nghiên x Thương Diễm Túc

Nữ chính là người hiện đại xuyên đến cổ đại vào thân thể của một đứa bé. Mẫu thân của nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, bỏ đi theo một kiếm khách. Mộc gia không chịu, đuổi theo, phụ thân của nàng bị giết. Mẫu thân của nàng vì khó sinh mà chết. Mộc gia nể mặt mẫu thân của nàng nên mới để nàng sống.

Mới ba tuổi nhưng Thanh Nghiên phải vào phòng tối để tranh giành sự sống cùng chín đứa trẻ khác. Đáng lý phải có cuộc sống như một tiểu thư, hoặc ít nhất như một đứa trẻ bình thường, nhưng không, Thanh Nghiên bị buộc trở thành ám vệ của Mộc gia.

Nam chính Thương Diễm Túc là Thất hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính là khi hắn ghé Mộc gia để xem cách Mộc gia huấn luyện ra ám vệ. Ghé mắt vào lỗ nhỏ trên tường, hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo của nàng. Hắn chú ý tới nàng và cũng nhờ thế mà hắn gián tiếp cứu nàng một mạng.

Ghen tị Thanh Nghiên có khuôn mặt đẹp hơn, Mộc Thanh Dao sai người khắc hoa sen lên khoé mắt của Thanh Nghiên. Thế nhưng hoa sen đó không làm nàng xấu đi, mà còn làm tăng thêm vẻ diễm lệ.

Mộc Thanh Dao đào hôn nên Thanh Nghiên phải thay nàng ta gả đến Lạc vương phủ. Thương Diễm Túc nổi tiếng là người vô tình, lãnh khốc, thế nhưng hắn đã từng gặp và có mối duyên với Thanh Nghiên, nên hắn không hề tức giận khi phát hiện ra tân nương bị đổi. Sau đó là một loạt tình tiết sủng ngọt giữa cặp chính.

Mình đọc truyện này cách đây một năm. Lúc đó mình cũng bị lừa vì văn án. Thật ra truyện có ngược một chút, tầm vài chương thôi, do hiểu lầm. Đoạn ở trên văn án là vầy: Thanh Nghiên bị trúng độc khi làm ám vệ cho Mộc gia do Mộc gia hạ độc để kiểm soát ám vệ; hoàng thượng có băng tằm trị độc nhưng ra điều kiện Diễm Túc phải cưới sườn phi nhưng không được nói với Thanh Nghiên, nếu không ông sẽ huỷ băng tằm. Sử Vân Kiều chưa kịp bái đường với Diễm Túc, nhưng mà ả ta mặt dày ở lại vương phủ, Diễm Túc mặc kệ cho ả ta tự sinh tự diệt. Chỉ vậy thôi, Thanh Nghiên cũng chẳng chết thật đâu. Bốn năm sau cùng con trai về tống Sử Văn Kiều đi :3 Kết thúc HE cả :3

*lỗi editor* editor đánh máy dính chữ quá. Đọc mà bị hack não, nhức mắt :3

Nhận xét:

Nam chính lạnh lùng, tàn khốc nhưng thủ thân như ngọc và thâm tình. Mình không có gì chê ở nam chính cả. Hắn vì lo cho nàng nên không dám giải thích cho nàng hiểu. Mình rất thông cảm cho hắn.

Về phần nữ chính, theo mình, tác giả xây dựng chưa đồng nhất lắm. Ở kiếp trước ở trong quân đội nàng lãnh khốc vô tình ngay cả với em trai ruột. Sau khi xuyên đến thì buộc phải tàn nhẫn hạ thủ với những đứa bé, bản thân nàng sống lạnh lùng vì phải trải qua khoá huấn luyện ám vệ chỉ chém giết. Thế nhưng, về sau mình lại cảm thấy tính cách nữ chính có chút thay đổi khá nhanh: dễ mở lòng hơn; khi mới gặp nam chính lần đầu thì liền cảm thấy yên tâm; bước vào vương phủ thì liền cảm thấy cả đời không thể thoát ra, ngủ mê đến mức có người đứng đầu giương cũng không biết (ám vệ mà như vậy không phải nữ chính chắc chết sớm quá :3 )… Ít nhất thì nữ chính không não tàn, phá team, nhưng hình tượng lúc sau không phù hợp với hình tượng lãnh khốc ban đầu. Cũng có thể do tác giả không đủ thời lượng để viết thêm về tình tiết thay đổi từ từ trong tính cách của nữ chính.

Mình hi vọng Trạch Trạch tìm được một nửa cuộc đời của hắn. Vì Trạch Trạch quá dễ thương =))

Mình xem truyện này cách đây một năm rồi. Một năm trước không chê gì cả, một năm sau bắt đầu xét nét rồi :3

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, hơi ngược tâm nữ, sủng, đoản văn 16 chương

Từ Đạt x Lý Dung Trị

Nữ chính Từ Đạt sinh ra trong gia đình mà các thành viên đều muốn cống hiến sức lực cho đất nước Tây Huyền, không ai muốn vào cung làm phi cả. Khi được đại sư coi vận mệnh, Đại tỷ là quan văn, Tam muội làm võ tướng, còn Từ Đạt lấy được bốn chữ “một đời bình thuận”. Đối với người dân Tây Huyền mà nói, bốn chữ đó chính là chỉ một nữ nhân tầm thường, vô dụng. Vì thế, cuộc đời của Từ Đạt trở nên vất vả từ đó…

Nam chính Lý Dung Trị là hoàng tử Đại Nguỵ được gửi đến Tây Huyền làm con tin. Hắn là người hiền lành, lễ độ, tốt bụng, nhiều lần giúp Từ Đạt giải vây.

Dần dần Từ Đạt và Lý Dung Trị có tình cảm với nhau. Tuy Từ Đạt rất thích tự do, nhưng cuối cùng nàng cũng chọn bỏ tự do để ở lại cùng gánh vác giang sơn với Dung Trị. Dung Trị tuy không đặt Từ Đạt lên trên giang sơn nhưng vẫn quan tâm, lo lắng cho nàng. Dù biết là vậy, nhưng mình vẫn có chút không thích Dung Trị. Có điều vào cuối truyện, nam chính đã nói:

Kiếp sau ta chỉ toàn tâm toàn ý yêu nàng, không có thiên hạ nhà họ Lý, chỉ có nàng cùng ta.

Phải rồi, kiếp này Từ Đạt hi sinh vì Lý Dung Trị. Hắn làm hoàng đế nên Từ Đạt chỉ đứng thứ hai sau thiên hạ, kiếp sau Dung Trị phải bù lại, lúc đó hai người có thể có hạnh phúc rồi…

Truyện cũng khá hay, giọng văn ổn, cốt truyện mặc dù ngắn nhưng vẫn đủ nội dung, có lên có xuống chứ không lê thê nhàm chán. Mặc dù là đoản văn 16 chương nhưng 1 chương của truyện cũng khá dài, tính ra chắc cũng tầm 30 chương. Truyện hơi ngược tâm nữ một chút nhưng những bạn thích truyện sủng vẫn có thể nhảy hố.

Truyện này mình đã đọc cách đây một năm, mình cũng cho 4.5 điểm. Bây giờ mình vẫn thấy truyện xứng đáng với số điểm đó.

Cho truyện này 4.5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, huyền huyễn, ngược, sủng

Đỗ Hân Vũ x Hình Ngạo Thiên

Nữ chính Đỗ Hân Vũ xuyên về cổ đại lại đúng lúc nam chính Hình Ngạo Thiên (vương của Phong Thành quốc) – người vừa giết Vương hậu của hắn vì tội thông dâm. Hắn tính giết nàng nhưng lại vì dục vọng nên không giết nữa mà lại cưỡng bức nàng. Nghe vậy thôi, ấn tượng về nam nữ chính đã giảm nhiều rồi.

Khi đến gặp Hân Vũ, lúc này Ngạo Thiên vẫn chưa yêu, chỉ cảm thấy thích thú thôi, hắn so sánh nàng với nữ phụ Vũ Hàm:

Một bóng đen từ từ đến gần giường, chỉ cách lớp màn che nhìn người đang ngủ say ở bên trong, da trắng như tuyết lộ ra màu hồng, khuôn mặt như vẽ đẹp không sao tả xiết, trừ Vũ Hàm ra, nàng là người thứ hai để cho hắn có thể cảm thán một nữ tử như vậy.

Điều này làm mình phản cảm lần hai…

Sau khi bị Ngạo Thiên cưỡng bức lần hai, Hân Vũ quyết tâm trốn chạy. Thế nhưng lại chạy vào hoàng lăng, một nơi cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ. Tại đây, Hân Vũ lại bị cưỡng đoạt một lần nữa (và sau này còn nhiều lần).

Trích đoạn một chi tiết cho thấy bản chất vô sỉ, ngựa đực của nam chính:

“Vật cưng nhỏ, đừng tưởng rằng ta không biết nàng đang có chủ ý gì lúc này, những nữ nhân kia ta đều chơi chán rồi, bây giờ ta chỉ có hứng thú đối với nàng.”

Đã vậy khi đang “cùng” với Hân Vũ, Ngạo Thiên đã gọi tên Vũ Hàm. Hắn suốt ngày so sánh thì thôi đi, còn gọi tên nữ phụ nữa.

Nữ phụ Lam Cẩm Nhi (Cẩm quý phi) được tác giả ghi là “không còn là Cẩm quý phi dễ thương lúc trước, mà trở thành Lam Cẩm Nhi ác ma”. Có người nào dễ thương mà đột nhiên trở nên hung ác, quất phạt nô tài nô tỳ rồi còn cười như điên à? Hoà Thái đã từng ở trong cung của Cẩm quý phi kể lại chuyện đó, vậy từ trước đó Lam Cẩm Nhi đã ác rồi, điều này mâu thuẫn với câu kia của tác giả.

Mình drop ở chương 50, lúc Hân Vũ chuẩn bị rời cung cùng Âu Dương Tề. Phải rồi, trong cung gặp nam chính Hình Ngạo Thiên vừa ngựa đực vừa vô sỉ ai mà dám ở :3

Khúc cuối có sự xuất hiện của nữ phụ Vũ Hàm. Mình không còn nhớ rõ chi tiết nữa, nhưng mình nhớ Vũ Hàm không phải là nữ phụ độc ác cố tình phá hoại nam nữ chính. Người gây ra khúc ngược ở cuối truyện chính là nam chính Hình Ngạo Thiên. Khi Vũ Hàm trở lại, hắn lại bám theo Vũ Hàm và làm Hân Vũ đau khổ. Đến mấy chương sau, hắn mới tỉnh ngộ và biết rằng bản thân hắn yêu Hân Vũ. Cuối cùng HE, do Hân Vũ chịu tha thứ cho hắn.

Mình xem truyện này cách đây một năm rồi. Mình không để lại review gì cả, chỉ trách móc rằng truyện nên ngược nam thêm thôi. Đúng vậy, hiện giờ mình cũng nghĩ rằng truyện nên ngược nam thôi. Với những chi tiết mình đã nêu ở trên (ngựa đực, cưỡng bức nữ chính dù nàng không muốn, so sánh nữ chính với nữ phụ… và lúc nữ phụ quay về thì chạy thôi nữ phụ và bỏ rơi nữ chính), nam chính đáng ra nên bị ngược nhiều hơn nữa mới đúng. Như vậy quá dễ dàng cho Hình Ngạo Thiên.

Một năm trước mình có thể thích truyện này, một năm sau mình không còn thích nữa. Mình drop vì không chịu nổi tính cách của nam nữ chính. Nam chính thì mình nói quá nhiều rồi, còn nữ chính thì mình thấy nàng quá yếu đuối bánh bèo, tuy mình biết nữ chính chỉ là người bình thường xuyên không thôi, nhưng mình rất phản cảm với độ bánh bèo của nữ chính…

Chỉ cho truyện này 0.5/5 điểm thôi.

Thể loại: hiện đại, ngược nam, hơi hướng điền văn, nam chính bị tật ở chân

Hoàn văn: 14 chương + 4 phiên ngoại

Thẩm Tả Ý x Lệ Trạch Lương

Thẩm Tả Ý là luật sư thuộc văn phòng luật Đường Kiều. Lệ thị ký hợp đồng với Đường Kiều nên sếp của Tả Ý (Kiều Hàm Mẫn) chuyển cô vào làm ở Lệ thị. Lệ Trạch Lương là Tổng giám đốc của Lệ thị là nhân tài trong giới bất động sản, nhưng bất hạnh ở chỗ anh ta có tật ở chân.

Thẩm Tả Ý biết quan tâm người khác, tốt bụng, là người đơn thuần, không có tâm cơ. Tính đến lúc mình đọc (chương 4) thì là như vậy. Mình đọc review thì biết Tả Ý có tâm cơ, những điều vô tình hồi trước thật ra là cố ý, để trả thù cho gia đình. Mình cũng muốn đọc tiếp nhưng vì truyện hơi điền văn nên mình đọc khá chán (vì mình không hợp với thể loại điền văn).

Ban đầu mình nghĩ truyện có 18 chương thôi, chắc ngắn, nên thử thể loại nhẹ nhàng vậy cũng không sao. Ai dè, 1 chương của truyện dài ơi là dài… Mọi người cứ thử xem sao ha!

Vì mình chưa đọc đến khúc nữ chính “lật mặt” nên sẽ không cho điểm.

Thể loại: hiện đại, hắc bang, sủng, ngược tâm, nam nữ cường, có H nhưng không cao

Lục Tử Mặc x Đặng Sơ Vũ

Đặng Sơ Vũ là bác sĩ. Một lần bị Nhị gia bắt cóc đem đến sơn trại, được Tam gia (Lục Tử Mặc) cứu giúp. Sau đó cô găp lại anh lúc anh bị trúng đạn.

Mình dạo lòng vòng cmt thì thấy mọi người đều nói Đạo tình và Quan hệ nguy hiểm là 2 truyện hắc bang hay nhất. Đạo tình thì mình không nuốt nổi rồi. Sau đây là vài nhận xét của mình về truyện Quan hệ nguy hiểm:

– Lục Tử Mặc đối xử rất tốt với Sơ Vũ. Ban đầu mình không hiểu tại sao lại là Sơ Vũ, nhưng đến cuối phát hiện ra Tử Mặc là nội gián thì mình liền hiểu: ban đầu anh không muốn người vô tội bị liên luỵ nên đã cứu cô, Naka tưởng nhầm cô có gì với Tử Mặc nên cứ nhằm vào cô. Vì là nội gián suốt mười mấy năm, Lục Tử Mặc như sống trong bóng tối, không dám tin tưởng hay quan tâm ai… cho đến khi gặp Sơ Vũ. Đây cũng là lý do Tử Mặc cố tình nói những lời khó nghe để Sơ Vũ rời khỏi, không muốn cô bị liên luỵ, nhưng rốt cuộc những kẻ kia vẫn không buông tha cho cô. Tử Mặc rất bình tĩnh, anh biết nếu anh lộ ra một tia kích động nào đó, Sơ Vũ sẽ gặp nguy hiểm, nên anh đành nói những lời trái với suy nghĩ. Anh diễn tốt đến mức Sơ Vũ tin những lời anh nói, tự đau lòng, tự ngược tâm. Lúc đọc những khúc ngược tâm đó, mình đã rất tức giận, giận vì không hiểu vì sao Sơ Vũ không mặc kệ Tử Mặc cho rồi. Sau này mới biết sự thật từ lời kể của Naka.

– Về phần Đặng Sơ Vũ: Vì mình lướt review của Hoa Ban và tham khảo những cmt của nhiều bạn nói rằng Sơ Vũ thông minh, mạnh mẽ (nói chung là cường), nên mình đã hi vọng rất nhiều vào nhân vật này. Có câu “Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều”, đúng thật vậy, mình khá thất vọng. Trong mắt mình, Sơ Vũ đúng là mạnh mẽ, thông minh hơn nữ chính của Có chạy đằng trời. Thế nhưng, vẫn chưa đủ. Sơ Vũ có dũng cảm, có mưu kế để vượt qua nguy hiểm, vượt qua những gì cô chưa từng trải qua, cứu người cô yêu, nhưng đối với mình, Sơ Vũ vẫn chưa cường đủ như mình đã mường tượng và hi vọng.

– Nội dung gây cấn, twist nhiều, nhưng do vậy làm mình nghĩ Tử Mặc hơi kém =) Do bị Văn cảnh sát và Naka tương kế tựu kế. Tuy nhiên, mình coi như đây là một chi tiết thực tế, không yy vì có thể do Tử Mặc không nằm ở thế chủ động nên mới vậy. Mình nghe nói tác phẩm này được lên phim, mình sẽ chờ phim ra để so sánh với truyện xem sao :3

– Cái kết hơi nhanh, có ngoại truyện nhưng phần kết vẫn không tốt bằng những phần khác.

Truyện có nhiều người khen, mình cũng thấy truyện này khá hay, nhưng chắc do hi vọng nhiều nên độ thoả mãn chưa đủ. Tính cách của nam chính ổn, là nội gián được cài vào hắc bang suốt mười mấy năm, vừa phải đóng vai kẻ ác vừa cố gắng không để bị nhuộm đen, anh hoàn thành tốt công việc, ngoài ra, anh còn là người si tình nữa. Có điều, tính cách của nữ chính mình không thích lắm. Mình nghĩ mình nên tìm truyện hắc bang có nữ chính làm nội gián thì sẽ hợp gu hơn. Thật kỳ lạ là nữ chính của bộ Đạo tình rất giỏi nhưng mình lại không thích mới ghê chứ =)

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, cung đấu, ngược nam

Diệp Linh Sương/Hoa Lê Nguyệt x Tề Thiên Hữu

Mình nhảy hố vì truyện này ngược nam. Mọi người đa số khen, chỉ có vài người chê cung đấu sơ xài, có vài người chê nữ chính chẳng có gì thông minh. Vì để chứng thực sự thông minh của nữ chính cùng cung đấu của truyện, mình quyết định bỏ qua sở thích đọc truyện sạch, mà chuyển sang đọc truyện cung đấu với nam chính ngựa đực thế này.

Ấn tượng của mình khi đọc 5 chương về nữ chính khá không tốt. Do tác giả cứ miêu tả nữ chính thông minh, nguy hiểm (lúc nào cũng nhoẻn miệng cười nguy hiểm, có vẻ thâm trầm), nhưng cũng chẳng phải thông minh kiệt xuất.

Diệu phân nghi này tuy bề ngoài dễ thân, nhưng nhìn thái độ của cung nữ thân cận này liền biết, Diệp phân nghi này chưa chắc sẽ đơn giản như bề ngoài.

(Suy nghĩ của 4 nô tì – nô tài mới được chọn đến phục vụ)

Mình trích dẫn chi tiết này là bởi vì Mặc Nguyệt – cung nữ thân cận của Linh Sương, không phải là người thông minh, hiểu chuyện, nàng ta có phần nóng nảy, không có tâm kế. Vậy mà mấy cung nhân mới lại nghĩ như vậy, mình thấy hơi phi lý :3 Thêm nữa, ngay cả Hoàng thượng còn bị Linh Sương “lừa” mà những cung nhân này lại “thấu hiểu” như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng không thông minh bằng cung nhân, hay là bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi =)

Vân Kiều nói: ” Dựa theo ngôn ngữ, hành động, cử chỉ của tiểu chủ, nô tỳ có thể thấu được tiểu chủ không phải là người bình thường. Hơn nữa… dã tâm không nhỏ.”

(Khi cung nữ Vân Kiều kể cho Linh Sương nghe về quá khứ)

Chi tiết này lại một lần nữa khẳng định “sự bất tài” của Hoàng thượng khi không nhận ra được điều gì. Lỡ như yêu phải nữ nhân ác độc thì Hoàng thượng không sống nổi đâu =) Chi tiết này cũng một lần nữa khẳng định, nữ chính trông nguy hiểm nhưng thật ra chẳng có gì. Đáng lẽ đối với cung nhân mới, Linh Sương phải diễn tốt “vai” của nàng để tránh bị “lệch” chứ. Hoàng thượng cũng bị Linh Sương qua mặt khi thành công vu oan cho Tôn dung hoa chuyện giả thần giả quỷ. Trong chi tiết Diệp Linh Sương bị Hiền phi thiết kế vu oan nàng hãm hại long tử của An mỹ nhân, Hoàng thượng dựa theo lời của Linh Sương mới tìm ra được hướng điều tra, trước đó tìm hướng khác, sau khi nghe ý kiến của nữ chính thì sai Lý Phúc Thắng (Lý công công) đi điều tra theo hướng của Linh Sương.

Tính cách của nữ chính trước mặt Hoàng thượng rất giả, suốt ngày cứ phải đeo mặt nạ là người hiền lành, ngây thơ, hoạt bát như vậy chẳng khác nào mấy nữ phụ giả tạo ở mấy truyện khác. Nếu tác giả không cố tình viết những nữ phụ não tàn thì nữ chính chẳng có đất dụng võ đâu =) Nếu có thì cũng do Hoàng thượng cũng não tàn thôi =)

Nam chính Tề Thiên Hữu đúng chuẩn ngựa đực. Hắn đang đi dạo với nữ chính thì gặp Liễu tài tử đang bày ra dáng vẻ phong tình, hắn thất thần một lúc, có nhen nhóm dục vọng. Sau đó lúc Linh Sương tìm cớ về trước và giả bộ mất mát thì dục vọng mới giảm đi và hắn không sủng hạnh Liễu tài tử. Tuy Tề Thiên Hữu không sủng hạnh, nhưng hắn cũng đã bị dấu trừ rất to trong mắt mình rồi. Sau này Tề Thiên Hữu và Diệp Linh Sương có Tam hoàng tử Tề Thiên Thuỵ và Tứ hoàng tử Tề Thiên Cẩm. Trừ với nữ chính, Tề Thiên Hữu khá thông minh, là một minh quân. Nhưng chẳng biết vì sao luôn bị Diệp Linh Sương đeo bộ mặt giả lừa gạt đến đánh mất trái tim.

Phụng Thái hậu có tư tình với phụ thân của Hoa Lê Nguyệt – Hoa Thi Vũ. Thế nhưng lại vu oan cho Liên phi – mẫu phi của Tề Thiên Hữu. Do đó Tề Thiên Hữu mới bày kế gán tội thông đồng địch quốc cho Hoa Thi Vũ. Để tìm di chiếu gì, hắn cho giết hết người của Hoa gia.

Mình không phản cảm truyện yy, buff nữ chính. Thế nhưng, truyện cũng đừng dìm nữ phụ như vậy chứ. Truyện viết về cung đấu, thế nhưng hậu cung toàn não tàn không, Đức phi não tàn từ đầu rồi, Kỳ quý phi tưởng chừng boss cuối ai dè rớt đài chỉ bằng một vụ việc, Uyển quý tần cũng chỉ vì một việc mà chết, Tôn dung hoa càng thảm hơn gánh tội doạ ma thôi cũng phải chết… Các nữ phụ đều là hòn đá lót đường cho nữ chính, không có nữ phụ nào đấu quá 3 hiệp cả, kể cả phân vị thấp lẫn phân vị cao. Đồng ý là nữ chính làm hoàng hậu tốt nhiều năm phải thông minh, hiểu đối thủ. Thế nhưng hiểu đối thủ khác với đối thủ “cùi bắp” :3 Ngay cả Liễu tần cùng Lý quý nhân cũng đều là não tàn, không một ai đủ “bản lĩnh” để đối phó với nữ chính cả. Điều đó làm mình hết sức phản cảm khi đọc cung đấu, đặc biệt là với tên truyện nghe rất “kêu” – Hậu cung xoay người ký, mà tình tiết cung đấu lại đơn giản như vậy.

Như mình đã nói, mình coi vì ngược nam. Cơ mà chẳng thấy ngược gì. Căn bản là nữ chính cho nam chính uống thuốc độc mỗi ngày, nam chính cam tâm tình nguyện chấp nhận. Sau đó nữ chính tự đốt cung rồi trốn đi, để lại nam chính đau khổ như trên văn án. Có điều tình tiết này đúng 1 chương nên chẳng gây hiệu ứng gì cả. Mình thấy cực kỳ thất vọng vì nam chính ngựa đực, não tàn chẳng bị ngược bao nhiêu, chẳng bù cho kiếp trước hắn ác như vậy. Được cái sau khi trọng sinh hắn đã thay đổi, hậu cung chỉ có mình nữ chính, khá viên mãn, nếu không mình có lẽ sẽ ức chế hơn nữa @@

Kết thúc có thể hiểu là ông lão đạo sĩ đó cho Hoa Lê Nguyệt trọng sinh trở lại lúc Tề Thiên Hữu vừa mới đăng cơ (có ký ức lần trọng sinh trước). Còn về Tề Thiên Hữu, có vẻ như cũng trọng sinh lại, cũng vẫn còn ký ức, có điều trọng sinh lúc nào ư ? Không biết, mơ hồ quá! Lúc cằm tay còn vẻ mặt không vui vì cuộc hôn nhân này, bỗng lúc vào phòng lại vui vẻ như lần đầu gặp Diệp Linh Sương.

Truyện này tàm tạm, chấp nhận được, chỉ cho 3/5 điểm thôi.

Tác giả: Linh Lạc Thành Nê

Thể loại: hiện đại, nam trùng sinh, nam biến thái vô sỉ, cực sủng, ngược nam

Đỗ Mộ Ngôn x Tần Tuyên Tuyên

Đỗ Mộ Ngôn kiếp trước yêu Tần Tuyên Tuyên nhưng chọn sai cách. Cách anh dùng là ép chết Tống Kỳ, ép chết ba mẹ Tống Kỳ, hại chết ba mẹ Tuyên Tuyên. Kiếp trước cũng chính vì thế nên Tuyên Tuyên mới đâm anh ba nhát rồi tự sát.

Kiếp này được sống lại, Đỗ Mộ Ngôn quyết tâm kìm nén “ác ma” trong người anh. Anh đội lớp vỏ nho nhã để tiếp cận cô. Bên trong vẫn lập mưu chia rẽ nam phụ Tống Kỳ và Tần Tuyên Tuyên: tạo tình huống làm dơ váy cô để tiếp cận, gắn camera theo dõi cô, phá cuộc hẹn của cô và Tống Kỳ, đổ oan cho Tống Kỳ…

Sự cố chấp của anh rất đáng sợ, tuy kiếp này anh đã cố kìm nén không làm chuyện ác, nhưng đôi lúc “ác ma” vẫn bộc phát. Tuy nhiên, không thể phủ nhận tình yêu mà Đỗ Mộ Ngôn dành cho Tần Tuyên Tuyên quá mức sâu sắc. Anh tìm cách ngăn mọi vệ tinh xung quanh cô, sau này lúc kết hôn rồi, anh còn ghen với cả con trai nữa :3 Đối với người ngoài anh ác thế nào cũng được, nhưng bên cạnh Tuyên Tuyên, anh bỗng trẻ con, dễ thương, ấm áp đến lạ. Nam chính này thuộc dạng biến thái nhưng vẫn dễ thương, còn nam chính trong Điên cuồng độc chiếm thì quá tệ, coi nữ chính chẳng ra gì.

Việc “đê tiện” mà anh đã làm cuối cùng cũng bị Tống Kỳ vạch trần, rất may rằng Tuyên Tuyên đã yêu anh, nên chấp nhận tha thứ cho anh. Cuối cùng Tống Kỳ cũng có hạnh phúc riêng của anh ta. Để từ tiểu tam lên nam chính, Đỗ Mộ Ngôn đã phải cố gắng rất nhiều. Đây là màn “đập chậu cướp bông” rất hay :3 Mình cũng khá đồng cảm với nam phụ Tống Kỳ, nhưng đành chịu chứ biết sao giờ :3

Tuyên Tuyên yêu Mộ Ngôn cũng nhanh, so với mạch truyện thì không nhanh, nhưng so với tình cảm của cô và Tống Kỳ, thì nhanh. Tuy cũng nhờ nhanh như vậy mà Mộ Ngôn mới không bị mất cô. Thật ra, Mộ Ngôn rất tốt với cô, yêu thương, chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc… nên chi tiết này không vô lý lắm.

Mình không phản cảm nam chính ác, mà thật ra việc ác của anh ở kiếp này không ác lắm, việc ác ở kiếp trước thì chỉ được kể qua phiên ngoại thôi. Vậy nên cũng không có gì phản cảm ở đây cả. Nữ chính không mấy đặc sắc, nhưng cái “lý” của cô thì mình hiểu, nên tạm đồng tình với cô.

Cho truyện này 4.5/5 điểm, trừ 0.5 điểm do mạch truyện hơi chậm.

Thể loại: cổ đại, xuyên thư, nữ phụ văn, nữ cường, có chút hài, ngược tra nam tra nữ, sủng

Bách Lý Vô Sắc/Vương Tiểu Hoa/Thược Dược/Bạch Tố Trinh/Bạch Nguyệt/Yên Nhiên x Tiêu Lãnh Môn

Nữ chính là người chuyên “diễn” vai phụ trong các tiểu thuyết của Tấn Giang. Mỗi tiểu thuyết đều là yêu, đuổi theo nam chính để rồi chết thảm. Được cái là được biết trước được tình tiết kịch bản để biết cách “diễn”. Sau này, nữ chính được nâng lên vai chính, nhưng là nữ chính của tiểu thuyết ngược tâm, ngược thân với 10 nam chủ (np).

Lần này, không cam chịu số phận nữa, nữ chính quyết tâm chạy trốn khỏi số phận. Trốn khỏi việc bị bán khỏi thanh lâu, nữ chính không gặp tra nam thứ nhất, mà gặp tra nam thứ hai trước – Hiên Viên Liệt (Vương gia). Nàng biết hắn thích nữ tử mềm mại, nhu nhược. Nàng liền giả ôn nhu, mềm mại. Đi 1 vòng, cuối cùng cũng gặp phải nam chủ thứ nhất – Nam Cung Hàn (kẻ hai mặt). Hắn thích nữ tử cao ngạo, lạnh lùng, thông minh. Sau đó nàng lại gặp tra nam thứ ba Minh Dạ – giáo chủ ma giáo – người cực kỳ độc ác với vẻ ngoài yêu nghiệt, người vì giải độc cho bản thân mà hại gần 100 nữ tử.

Sau đó con quạ (tác giả) ép nữ chính phải nhảy xuống vực để tiếp tục kịch bản. Thế là, nữ chính theo đúng như kịch bản cứu được tra nam số tư và sẵn gặp luôn tra nam số năm (lần lượt là hai sát thủ tên Phong và Hoả).

Nữ chính sau đó biết: ngược đãi tra nam có thể giúp độc giả bớt “oán”. Do đó, tra nam mà nữ chính chọn ngược là tra nam thứ sáu – là một tài tử. Tài tử Đoan Mộc Duệ này thích nữ tử chung tình, cực kỳ cố chấp với tình cảm (vì hắn bị biểu muội phản bội tình cảm). Thế là nữ chính bèn diễn thành 1 “biểu muội” bị biểu huynh bỏ rơi nhưng vẫn không buông tay.

Sau khi ngược tra nam thứ sáu, kịch tình dẫn nàng đến gặp tra nam thứ bảy – người được mệnh danh là tướng quân lãnh huyết tàn khốc – Lý Ngạo Thiên. Người này vừa nói yêu thương phu nhân đã mất vừa nói yêu thương “nữ chính”, thế nhưng ngay cả phân biệt muội muội của “nữ chính” cũng không được. Còn ba tra nam nữa, một người là Chung Quỳ Lương (Từ Lương), một người là Cận Vương gia, người cuối cùng là Hoàng thượng.

Từ những “viên đá oán niệm”, nữ chính biết được tác giả vì viết truyện quá cẩu huyết, bị độc giả oán hận, nên mới bị xuyên vào thành “nữ chính” của tiểu thuyết này. Thế nhưng, tác giả kêu gọi được nữ chính tới thế “mạng” và trở thành quạ đen. Nữ chính cùng nam chính mỗi lần ngược thành công tra nam, tra nữ thì viên đá “oán niệm” sẽ nhạt đi và biết được 1 số chuyện…

Từ đầu, qua tính cách cũng như tần suất xuất hiện, mình cũng đoán Sẹo ca là nam chính. Khoảng 40 chương, từ miệng của Minh Dạ, mình mới được biết tên của nam chính là Tiêu Lãnh Môn (mà nữ chính cứ gọi là Tiểu Lãnh Môn). Nam chính lúc nào cũng theo nữ chính gọi “vợ ơi” (lý do gọi là vợ mà không phải nương tử thì mọi người xem rồi sẽ biết :3 )

Truyện này nói rất đúng, đa số truyện đều có tiểu tam tiểu tứ (cả nam lẫn nữ). Thế nhưng, nếu là truyện sủng thì tiểu tam tiểu tứ rất dễ gặp “thảm cảnh” (có thể có chút hiểu lầm nhưng cuối cùng đều thảm cả), trong khi truyện ngược thì ngược lại, nữ chính (hiếm khi ngược nam hơn) bị ngược thảm, tiểu tam tiểu tứ sống phè phởn tới cuối truyện =) Đó cũng là lý do mình không thể cày nổi truyện ngược :3

Khúc cuối mình cảm thấy khá hài, tuy là “quần đấu” giữa các tra nam (muốn giành lấy nữ chính), thế nhưng giọng văn của tác giả khá “châm biếm” nên gây hài. Sau đó, nữ chính không bị bất cứ ai bắt, mà ngã chết, kế tiếp lại là cuộc “quần đấu” để giành lấy cái xác. Đó cũng là lúc tác giả từ quạ đen nhập vào “nữ chính”, “nữ chính” liền sống lại (như zombie :3 ). Cuối cùng, tác giả bị ngược thảm, ngược từ trong truyện ra tới ngoài đời. Mình cảm thấy khá hả hê :3

Kết truyện hợp lý, HE. Cuối cùng, cả Tiểu Lục cùng A Tam cùng Sẹo ca cùng nữ chính đều được đầu thai vào thời hiện đại. Phiên ngoại đều có đủ cho 4 người, nên cái kết không thể tốt hơn được nữa.

Truyện có nội dung mới lạ, ngược tra nam tra nữ rất tốt, mình rất thích, mặc dù hơi yy cũng như có vài khúc khó hiểu (không biết do editor hay tác giả).

Cho truyện này 4/5 điểm.