Tết năm 2024 vào ngày nào

Theo dõi tử vi hàng ngày 17/12/2022 của 12 con giáp để biết trước vận mệnh mỗi tuổi trong ngày biến động ra sao, gặp xui xẻo cũng đừng lo quá, cứ nỗ lực hết mình ắt sẽ được đền đáp xứng đáng.

Con số may mắn hôm nay 17/12/2022 theo năm sinh của bạn là số nào, làm thế nào để chọn ra con số may mắn theo 12 con giáp chính xác nhất? Hãy theo dõi trong bài viết sau! Nhìn lại chặng đường 30 năm thiết lập quan hệ ngoại giao, Hàn Quốc hiện là nhà đầu tư FDI số 1 và thị trường xuất khẩu đứng thứ 3, đưa kim ngạch thương mại hai chiều Việt Nam - Hàn Quốc tăng trưởng thần tốc 160 lần. Đẩy mạnh sự hợp tác thời gian tới, Việt Nam kỳ vọng sẽ tạo nên “kỳ tích sông Hồng” nhờ niềm cảm hứng và động lực từ “kỳ tích sông Hàn”...Chuyến thăm Hàn Quốc của Chủ tịch nước: 24 văn kiện được ký kết và 15 tỷ USD đề xuất đầu tưTuyên bố chung Việt Nam - Hàn Quốc về quan hệ đối tác chiến lược toàn diệnTiêu điểmThủ tướng kết thúc tốt đẹp chuyến công tác châu Âu dự Hội nghị Cấp cao ASEAN-EU và thăm 3 nước

Đây là chuyến công tác của Thủ tướng tới nhiều quốc gia, hướng tới nhiều mục tiêu trên nhiều lĩnh vực, nhiều bình diện cả song phương và đa phương, khu vực và quốc tế, với chương trình làm việc dày đặc, nội dung làm việc phong phú, đạt nhiều kết quả ấn tượng và quan trọng, giúp nâng cao hơn nữa hình ảnh và vị thế của Việt Nam...

Thủ tướng đề nghị doanh nghiệp Bỉ và châu Âu kêu gọi thêm doanh nghiệp đầu tư vào Việt Nam

Thủ tướng đề nghị ASEAN-EU "lấy hoà bình là mục đích, coi hợp tác là công cụ và đề cao thượng tôn pháp luật"

Sự kiện HOT

Tết năm 2024 vào ngày nào

Nguồn gốc âm lịch hay Lịch Âm

Âm lịch hay lịch âm là lịch dựa theo chu kỳ của mặt trăng. Loại lịch dùng hoàn toàn âm lịch đó là lịch hồi giáo, lịch này dựa vào chu kỳ trăng tròn và không theo các mùa. Lịch của Hồi giáo ngắn hơn dương lịch thông thường từ 11 hay 12 ngày. Hiện tại lịch hồi giáo thường dùng cho các hoạt động tín ngưỡng tôn giáo.

Hầu hết các lịch âm hiện tại đều là âm dương lịch như lịch Trung Quốc, lịch Do Thái và lịch Hindu.

Hình thức: Người ta quy ra 1 tháng đủ sẽ có 30 ngày, còn tháng âm nào thiếu chỉ có 29 ngày. Tính ra, đối với năm âm lịch sẽ chỉ có 12 lần trăng tròn khuyết, tương ứng với một năm sẽ có 354 hoặc 355 ngày.

Phạm vi ứng dụng: Thời cổ đại, Trung Quốc và Ai Cập là hai nước đầu tiên sử dụng loại lịch này. Hiện nay, chỉ có đạo hồi là sử dụng lịch âm thuần túy.

Lịch dương

Cơ sở hình thành: Lịch dương được tính dựa theo chu kỳ quay của Trái Đất xung quanh Mặt Trời. Trong tiếng Hán, Mặt Trời còn được gọi là Thái Dương. Vì thế, dương lịch còn được gọi là lịch Thái Dương (hay Thái Dương lịch).

Hình thức: Loại lịch này chia một năm thành 12 tháng với 365 ngày, cứ mỗi 4 năm thì thêm 1 ngày vào cuối tháng 2 để tạo thành năm nhuận với 366 ngày.

Phạm vi ứng dụng: Lịch dương đang được chính thức ứng dụng ở hầu hết các nước trên thế giới, chủ yếu là các nước phương Tây.

Lịch vạn niên là gì?

Lịch vạn niên là lịch được biên soạn một lần và sử dụng cho nhiều năm, căn cứ theo chu kì ngày tháng năm, thuyết âm dương ngũ hành,  tương sinh tương khắc, bát quái…và các thuật ngữ khác có nguồn gốc sâu xa từ Phương Đông.

Lịch vạn niên có có nhiều tên gọi mà chúng ta nên biết là Hoàng lịch thông thư, Hiệp ký lịch, Vạn bảo toàn thư, Ngọc hạp, lịch âm dương…

Công dụng quan trọng lịch vạn niên đó là giúp người dân xem ngày giờ tốt xấu, xem ngày cưới hỏi, xem xuất hành, động thổ, khai trương.

Tính năng của lịch vạn niên như:

  • Xem ngày giờ, hướng xuất hành tốt sao xấu trong ngày.
  • Quản lý thời gian hiệu quả.
  • Câu nói, châm ngôn hay của người nổi tiếng, doanh nhân.
  • Các bài văn khấn cổ truyền ngày rằm, mùng 1.
  • Thời gian của các sự kiện lịch sử ở quá khứ.

Cách xem lịch âm dương

Để xem lịch âm dương chúng ta có nhiều cách khác nhau nhưng về cơ bản sẽ sử dụng phương pháp truyền thống đó là dùng lịch treo tường và cách số 2 dùng ứng dụng lịch âm dương qua smartphone.

Ngoài ra, chúng ta sử dụng các website xem lịch âm dương để tra cứu ngày giờ dương lịch và âm lịch. Ngayam.com là website xem lịch âm dương chính xác hàng đầu hiện nay giúp xem nhanh âm lịch hôm nay, xem ngày tốt xấu, hướng di chuyển, khai trương, động thổ, xuất hành, xem ngày cưới hỏi…

Lễ Thanksgiving (Tạ ơn) của người Mỹ bắt đầu từ năm 1621 để cảm tạ Trời Đất bởi dân di cư Âu châu khi mới sang vùng Bắc Mỹ, vốn mong có đời sống mới nhiều tốt đẹp hơn. Ở giai đoạn đầu khi di dân Anh quốc sang vùng đất nầy, gà tây (turkey) hoang dã to béo là nguồn thực phẩm dễ kiếm. Khi Alexander Hamilton, một nhà sáng lập nước Hoa Kỳ ở thế kỷ 18, tuyên bố, “Không một công dân Mỹ nào từ chối thịt gà tây vào ngày Tạ ơn!” thì con chim to lớn nặng nề đã trở thành thực đơn cho truyền thống nầy.

Từ đó, hằng năm vào ngày thứ Năm cuối tháng 11, nay là ngày lễ quốc gia, các gia đình Mỹ hì hục nấu nguyên con gà tây để ăn mừng. Thịt gà tây, nếu ai đã ăn qua, thực sự chẳng ngon tí nào.  Nó lạt lẽo và rất dễ ngán. Thành ra, người Mỹ nấu gà tây trong dịp này là một cái cớ để cho cả nhà cùng nhau lục đục, nấu nướng cho vui. Đây cũng giống như truyền thống nấu bánh tét, bánh chưng ở quê ta nhân dịp Tết đến, Xuân về. Cái vui ở nơi nấu nướng mới là quan trọng hơn là hương vị thức ăn. 

Ở xứ Cờ Hoa nầy, đối với dân di cư mới sang, ai cũng tất bật, tối ngày lao động. Làm sao để biến công ăn việc làm như là một niềm vui, như là một cơ hội giải thoát ra khỏi sự bận rộn nhàm chán trong cuộc sống? Làm sao để lao động mưu sinh được như là chuyện nấu nướng trong gia đình?    

Từ Lao động đến Công việc

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Chụp lại hình ảnh,

Vào ngày thứ Năm cuối tháng 11, nay là ngày lễ quốc gia, các gia đình Mỹ hì hục nấu nguyên con gà tây để ăn mừng

Thưa rằng, cái huyền bí của cuộc đời, theo Hannah Arent, một triết gia gốc Do Thái,  nằm ở chỗ chúng ta biết cách biến lao động (labor) thành công việc (work). Ở cái thuở khi văn minh Tây phương chưa đi vào con đường hiện đại, con người không có lao động và không bị lao khổ.

Thời cổ sử, khi làm việc, và gần đây thôi, khi tôi lớn lên giữa ruộng đồng miền Trung Việt, nhìn nghe dân gặt lúa hò vấn đáp giữa cánh đồng lúa chín, tôi cảm thấy người ta dung hòa và dâng hiến chính mình, cả ý thức và thân xác, vào công việc như là một sinh hoạt tôn giáo và tâm linh.

Mỗi tác hành cho công việc không làm lao tổn hay tiêu hao năng lực thể chất và tinh thần như là lao động ngày nay. Công việc đồng áng của người xưa không nhằm mục đích để xong việc mà nghỉ ngơi - mà chính trong công việc là sự nghỉ ngơi và giải trí.

Công việc chính là hành động nuôi nấng và dung dưỡng sự trở nên và sáng thành của thiên nhiên, của tạo hóa, cho mình, cho đời và Trời Đất. Họ không có thời biểu, thứ Hai, thứ Ba hay cuối tuần.

Tất cả thời gian và ngày giờ được biến hóa và tan hòa vào sự chăm sóc công việc – như là hành động nấu nướng con gà tây cho chính mình và cho gia đình. 

Làm việc chính là cầu nguyện

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Chụp lại hình ảnh,

Công việc là chuyện mở đường, chuyện thắp đuốc để khơi sáng ngọn đèn tâm thức - để biết mình là gì, và qua đó để biết rõ hơn bản chất thiên nhiên, vũ trụ, thế gian qua những trở lực mà công việc gặp phải và vượt qua

Công việc, từ đó, là một sự góp tay trong nguyện cầu để thực tại được trở thành theo quy luật thiên nhiên. Working is praying.  Khi ta làm việc ta không cảm thấy bị lao động, mà trái lại, làm việc là góp tay với Tạo Hóa để cho thế giới – và chính ta - được chuyển mình và tiến hóa về cái Đẹp, cái Đúng. Trong công việc ta hiện thân ra tính thể - working is being - mà bản chất cá nhân ta sẽ quyết định cách thức làm việc và phẩm chất cho kết quả và thể tướng nơi sự vật tác thành. 

Công việc là chuyện mở đường, chuyện thắp đuốc để khơi sáng ngọn đèn tâm thức - để biết mình là gì, và qua đó để biết rõ hơn bản chất thiên nhiên, vũ trụ, thế gian qua những trở lực mà công việc gặp phải và vượt qua. Tùy vào xung tác từ ta mà thế giới phản lực ngược lại như thế nào.  Đây là cả một nghệ thuật giao hưởng giữa cá nhân và vũ trụ. Mỗi người khi theo đuổi công việc (worker) trở nên một nghệ sĩ nhằm chuyển hóa tính chất tiêu cực nơi kẻ lao tác (laborer) bằng nội dung tôn giáo ở sự việc. Họ trở nên một đạo sĩ dấn thân trong ý chí chinh phục thế gian này trước những trở lực vốn khó khăn với đau mệt thân thể (pain) nhưng không bị suy thoái thành khổ đau (suffering). 

Trong các trường phái tôn giáo bí truyền, công phu tu luyện chính là Công việc - và được gọi đúng tên như vậy, the Work. Công việc là cơ hội và phương tiện tu học, để thử thách, để chuyển hóa tâm thức. Công việc chính là hành trang thư pháp (caligraphy), là nghi thức trà đạo, mà trong đó mục tiêu cho công việc chính là công việc chính nó. 

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Chụp lại hình ảnh,

Khi vẽ tranh ở tuổi luống chiều, ý chí sáng tạo và tác hành trong cuộc sống nay biến thành một sự rút lui khỏi thế gian phức tạp nhằm nung ấm chính mình bằng cái Đẹp đơn giản nơi tranh

Điều quan trọng không phải là làm cái gì mà làm như thế nào. Điều này giải thích được lý do vì sao mà các trí thức khi về già lại càng muốn trở thành họa sĩ. Niềm hạnh phúc trong khi vẽ tranh chính là sự hưng phấn từ cái Đẹp qua cử chỉ thân thể. Đây là một niềm cám dỗ nghệ thuật lạ lùng mà hầu hết những nhà văn hóa đều sẽ phải trải qua khi tuổi đã luống chiều. Vì sao vậy? 

Khi vẽ tranh ở tuổi luống chiều, ý chí sáng tạo và tác hành trong cuộc sống nay biến thành một sự rút lui khỏi thế gian phức tạp nhằm nung ấm chính mình bằng cái Đẹp đơn giản nơi tranh. Người vẽ chỉ cảm nhận được một nỗi vui sâu sắc và đơn giản khi vẽ - và chỉ có thế, họ không cần gì khác hơn. Họ trở thành trẻ thơ lần nữa với tinh thần hồn nhiên trong công việc như là đứa trẻ chơi đùa giữa ruộng nước bùn lầy. Nhưng chính từ trong bùn lầy của cuộc đời mà từ đó biểu tượng Đạo lý được hiện thân.

Người làm công việc, khác với người lao động. Họ nhận thức ra tính cách biểu dấu (symbolic nature) cho sự việc và quy luật vật chất. Khi làm việc, họ xây căn nhà hữu thể, the house of being, cho mình.  Khi công việc hoàn tất, họ bước vào căn nhà, nói theo Harry Remde trong tiểu luận The House as Center (Căn nhà là tâm điểm), như là chính họ đi vào một biểu tượng của chính mình (When he enters this house, he enters a symbol of himself). Và chính người làm việc tự tay xây căn nhà hữu thể - là hiện thân của ta qua công việc. Ta phải ở trong căn nhà hữu thể này để được an trú, bởi vì nếu không thì chính ta sẽ trở thành vô gia cư. 

Tức là, người làm việc là người ở trong nhà mình; còn người lao động là người vô gia cư, vốn bị mất đi tính biểu tượng trong công việc. Kẻ không nhà bị cuốn trôi theo nghiệp thức nơi chủ đích lao động.  Khi con người có nghề, họ sẽ bị nghiệp lôi kéo. Nhưng khi ta coi việc làm như là công phu tu luyện thì ta sẽ được giải nghiệp. Người làm việc tìm ra được tinh hoa thế gian qua hành động trong căn nhà hữu thể. Mọi khó khăn, thô lậu trần thế sẽ trở thành than củi cho lò lửa luyện kim tinh thần trong bếp cơm ấm cúng giữa góc nhà.  

Khi tôn giáo và lễ nghi thay cho công việc

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Chụp lại hình ảnh,

Cái Ta ở nơi con người lao động bị cái nghiệp trong mục tiêu thế gian cuốn trôi

Khi công việc đã bị thoái hóa xuống lao động thì hiện tượng tôn giáo duy hình thức và lễ nghi xuất hiện. Khi mà cái lễ, cái nghi nay không còn là của con người thường nhật trong công việc hằng ngày thì hắn phải tìm đến tôn giáo để khôi phục lại cho mình căn nhà tinh thần. Thượng đế từ đó bị khách quan và nhân thể hóa; thần linh đi về cõi khác; nhân cách con người bị hớp hồn vào hình thức trống rỗng, không còn mang ý nghĩa biểu tượng Đạo lý. Cái Ta ở nơi con người lao động bị cái nghiệp trong mục tiêu thế gian cuốn trôi. Và tôn giáo chỉ còn là nơi những kẻ vô gia cư tinh thần đến để than vãn số phận tới một thánh thần cao siêu. Thánh nhạc, lời kinh trở nên ca trù réo gọi vô hồn trong trạng huống vô gia cư của những con người có đầy nghề và nghiệp.  

Không ngạc nhiên gì mà nỗi khổ lớn nhất của con người thị thành khắp nơi là sự nhàm chán và bệnh trầm cảm. Con người càng bận rộn bao nhiêu họ càng cảm thấy trống rỗng và xuống tinh thần bấy nhiêu vì họ không tìm ra được ý nghĩa và hứng thú trong lao động. Đây là bản án chung thân cho nhân loại bây giờ. Tất cả đều là những nô lệ lao động vì thân xác, cho tự ngã. Ta chỉ mong sao được thoát ly ra khỏi tình trạng bận rộn quần quật bất tận vì nghề nghiệp. Hãy nhìn tới khối nhân công lao động vô hồn trong các xưởng sản xuất dây chuyền khổng lồ từ Hoa Lục, Hoa Kỳ, đến Việt Nam, Nhật Bản. Nếu đó không là nô lệ thời đại thì là gì!

Karl Marx đã nhìn thấy vấn đề này và muốn đưa con người lao động ra khỏi cái mà Marx gọi là “vương quốc thiết yếu” (kingdom of necessity) để đến với “cõi tự do” (realm of freedom).  Nhưng Marx lại cho sai thang thuốc. Thay vì cá nhân phải tự chuyển hóa trong công việc của mình, Marx muốn biến người cộng sản mang cơn đau đẻ cho sự chuyển bụng (labor) lịch sử bằng lao động cách mạng. Nhưng bài học này đã xong rồi. 

Cuộc sống cần lý tưởng như gà tây cần muối

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Chụp lại hình ảnh,

Khi bạn rắc muối lên thịt gà tây, khi bạn nhai và nuốt vào bụng, muối sẽ giúp chuyển hóa thức ăn thành ra máu huyết, tức là tinh thần

Maurice Nicoll, triết gia Anh, trong cuốn “The Mark” (Chủ đích, một chương Tân Ước), viết, “Không ai có thể thoát ra khỏi chính mình ngoại trừ họ có một nơi nào đó để đi đến”.  Nicoll nói thêm, “Cá nhân không thể thay đổi mình ngoại trừ hắn đã có cái gì mới để mà vươn tới.”  Con người không biết sống và lao động để làm gì, không biết đi về đâu, không biết theo hướng nào. Họ như là người bắn cung mà tên bị hụt mục tiêu (missing the Mark).  Khi hắn bước đi trên trái đất này bằng công việc như thế nào sẽ quyết định mức tiến hóa như thế đó.   

Khi ăn thịt gà tây, người Mỹ sử dụng khá nhiều muối để gia tăng hương vị. Nicoll dùng chương “Sáng thế ký” (Genesis) trong Cựu Ước, câu chuyện chàng Lot, để giảng luận ý nghĩa của muối.  Khi Lot và vợ con khi đi đến thành phố Sodom – ngữ gốc của từ sodomy -  nơi rất sa đọa thân xác, có kẻ khuyên họ nên rời thành phố gấp trước khi nó bị ông Trời tiêu huỷ.  Nhưng Lot chần chừ.  Đến khi thiên thần hiện ra khuyên là ông ta và vợ con nên trốn “lên núi” (cõi cao) và đừng có “nhìn lui” (ám ảnh bởi quá khứ) thì mới thoát nạn.  “Hãy để cho kẻ chết chôn chính họ” (Matthew 13).  Lot không dám lên núi mà chỉ muốn trốn vào thành phố nhỏ tên là Zoar.  “Zoar” theo phương ngữ Trung đông có nghĩa là “nhỏ nhặt, ty tiện”.  Sau đó, Sodom bị ông Trời tiêu huỷ. Nhưng vợ của Lot quay lại nhìn Sodom và bà đã bị biến thành một cột muối.  Lot sau đó trốn lên hang núi loạn luân với hai con gái ruột để sinh ra thêm một thế hệ mới. “Cột muối” ở đây biểu tượng cho sự đông cứng, của sự chết, không còn khả năng sinh sản –  trong khi muối mang ý nghĩa cứu rỗi, chuyển hóa.(*)

Lot là mẫu người bình thường trong mỗi chúng ta - vốn chỉ biết trốn chạy vào cái nhỏ nhặt để rồi quên đi mục tiêu to lớn cho cuộc đời. Đó là sự chuyển hóa chính mình. Từ trong “Zoar,”  tức là vì cái nhỏ nhặt, ty tiện, mà ta tự gia tăng, quan trọng hóa chính mình qua say mê và ái dục – như là Lot bị hai đứa con gái phục rượu cho say để mà loạn luân trong hang núi. Khi bạn rắc muối lên thịt gà tây, khi bạn nhai và nuốt vào bụng, muối sẽ giúp chuyển hóa thức ăn thành ra máu huyết, tức là tinh thần. Mọi chuyện, mọi thứ trên đời - kể cả thân xác của chúng ta - đều là của biểu tượng cho một ý nghĩa huyền bí. Hãy nhìn cuộc đời cứ như là chuyện nấu nướng con gà tây - con vật tượng trưng cho chậm chạp, vụng về -  trong dịp Thanksgiving này. 

Cho một văn minh lao động mới  

Nhằm giải quyết vấn nạn khổ đau cho dân lao động, Simon Weil, nữ triết gia Pháp, có lần đề nghị, “Công tác cho thời đại chúng ta là kiến tạo một nền văn minh khai sinh trên nền móng tinh thần cho công việc.” Tức là ở điều rằng, mỗi con người qua công việc, đang sống một cuộc đời hai mặt. Một mặt từ thế giới hiển nhiên; mặt kia nằm trong bí ẩn, chờ đợi. Theo đó thì tất cả những tác hành cho cuộc sống hằng ngày đều tạo ra một sự rung động tương ứng ở cõi vô hình – và chỉ khi nào sự rung cảm ở hai cõi hữu và vô này được đồng nhịp thì con người mới thực sự được hạnh phúc. 

Happy Thanksgiving! Chúc bạn sức khoẻ và bình an.

(*) Tân Ước – Matthew 5:13: “Bạn là muối của địa cầu.” Từ salt (muối) cùng ngữ gốc với saliva (nước miếng) và salvation (cứu rỗi). Sal là chuyển hóa. Nước miếng và muối giúp chuyển hóa thức ăn thành máu (tinh thần). “Cứu rỗi” chính là sự chuyển hóa cái thô lậu sang năng lực tinh thần thanh thoát.

Bài thể hiện quan điểm và văn phong riêng của tiến sĩ triết học, luật gia Nguyễn Hữu Liêm ở San Jose, California.