Thời gian Hạnh Phúc review

Nguyện cầu cho hai chúng ta, cùng cố gắng quên tình yêu cũ

Show

Đừng mong nhớ, thêm đau lòng, hãy xem tình qua như giấc mộng

Mình đọc Nửa thời gian ấm áp từ 3 năm trước, còn nhớ khi đọc đến đoạn cuối cùng, tin nhắn mà nữ chính gửi cho nam chính, mình đã khóc đến quặn cả ruột gan, cảm thấy đau đớn như thể mình chính là người trong cuộc vậy. Tự nhủ sẽ liệt truyện này vào list truyện hay của mình nhưng không bao giờ đọc lại nữa.

Thế mà hôm qua tình cờ ngồi nghe được bài hát của Akira Phan, khi 2 câu cuối vang lên lại khiến mình nghĩ ngay đến Nửa thời gian ấm áp. Mình đã đọc nhiều truyện buồn, nhưng có thể vì mình không đọc quá nhiều thể loại này, nên nghĩ rằng bài hát như dành cho hai nhân vật trong truyện của Đồng Hoa vậy. Thế là lại lôi truyện ra đọc lại, rồi lại thấy đau đớn như thể đứt từng khúc ruột

Nửa thời gian ấm áp

Đúng như tên gọi, nửa đầu truyện là khúc nhạc vui tươi, dù tác giả có để lộ đôi nét về hoàn cảnh gia đình nữ chính, song thái độ sống của chị cũng như những mối quan hệ xung quanh dễ khiến người ta quên đi dòng mô tả về truyện: SE.

Mình thực sự rất thích tính cách của nữ chính, Hiểu Thần. Hiểu Thần tuyệt ở chỗ không bao giờ so sánh mình với người khác: không vì những người bạn cùng tuổi được bố mẹ chiều chuộng, chu cấp ăn học mà ghen tị hay than thân trách phận, không vì đứng thứ nhất về thành tích học tập mà kiêu căng, không vì sĩ diện mà học theo người xung quanh vung tiền ra vẻ ta đây, cũng không ngại ngùng, xấu hổ khi bản thân phải tính toán từng chi tiêu vụn vặt trong khi bạn bè chẳng cần để ý đến tiền bạc. Hiểu Thần thật sự là chính bản thân cô ấy, chứ không phải là dựa trên quan điểm của người khác.

Nữ chính cũng đẹp trong tình yêu với nam chính, Thẩm Hầu. Ban đầu Hiểu Thần là người thổ lộ trước. Hiểu Thần ấn tượng với nam chính không phải vì đẹp trai hay giàu có, mà vì trong khi đại đa số các bạn cùng lứa đều khó chịu bởi cha mẹ nói nhiều, thì nam chính kiên nhẫn lắng nghe và vui vẻ đáp lại từng lời dặn dò dài dòng của cha mẹ. Hình ảnh ấy trở nên đẹp vô cùng trong lăng kính của một người con không còn cơ hội được ngoan ngoãn lắng nghe lời cha dạy bảo, được nũng nịu khi mẹ quan tâm. Hiểu Thần thích nam chính, và đã thổ lộ điều đó. Không màu mè, hào nhoáng, không tặng quà hay hoa, hay thổ lộ trước đám đông nhiều người chứng kiến, mà chỉ là qua tin nhắn. Vì Hiểu Thần chỉ đơn giản muốn cho nam chính biết tình cảm của mình, còn nam chính có thích chị hay không không quan trọng, chị thậm chí còn không giống những người con gái khác mơ tưởng đến việc hai người thành người yêu. Có lẽ vì thế nên khi nam chính đề nghị hẹn hò, Hiểu Thần đã đồng ý, nhưng lại không cố sức lấy lòng hay xoay quanh nam chính, mà vẫn giữ nguyên lộ trình sinh hoạt và học tập của mình, cũng không vì nam chính mà cố ý đảo lộn cuộc sống của bản thân. Hẹn hò 1 tháng, nam chính đòi chia tay, Hiểu Thần cũng không vì thế mà khó chịu hay dây dưa, giận dỗi. Không phải Hiểu Thần không thực lòng thích nam chính, mà vì Hiểu Thần coi anh như ánh nắng làm ấm áp thế giới giá lạnh của mình, không mơ tưởng độc chiếm hay giữ làm của riêng, nên chỉ cần nghĩ đến anh là vui rồi. Tình yêu của Hiểu Thần, hèn mọn mà đơn thuần như thế.

Khi với em, anh chỉ là nắng ấm thoáng qua

Nếu như nửa đầu câu chuyện là bản tình ca ngọt ngào, thì nửa sau là những đau đớn, mất mát, và cuối cùng là sự chia ly. Có nhiều người nghĩ rằng Đồng Hoa quá cực đoan khi viết nên cái kết SE cho mối tình của nam nữ chính, rằng họ vẫn có thể đến với nhau. Mình thì lại nghĩ khác. Cho dù cuối cùng, nữ chính đã không còn hận nam chính, nam phụ nữa, thì chị vẫn chưa thể tha thứ cho mình. Vì nói một cách khách quan, số phận của một người không nằm trong tay người đó, nói cách khác dù cha nữ chính có lên thành phố vào cái ngày định mệnh đó hay không, thì số phận của ông cũng đã được định trước không thay đổi được. Nhưng nữ chính không thể nghĩ như vậy, mà vẫn cho rằng vì bản thân bướng bỉnh nên cha mới gặp tai nạn.

Lấy ví dụ thế này: Một người mẹ chăm con cùng em gái (dì đứa bé). Bởi hai người mải nói chuyện nên đứa bé nghịch phích nước sôi, bị bỏng nặng dẫn đến tử vong. Vậy giữa 1 người là mẹ, 1 người là dì, ai sẽ thấy đau đớn hơn, và ai sẽ là người khó thoát ra khỏi nỗi đau hơn? Đương nhiên là người mẹ, vì có mối quan hệ với đứa bé thân thiết hơn, nên nỗi đau ấy sẽ kéo dài mãi. Nữ chính của chúng ta cũng vậy. Thẩm Hầu hay Trí Viễn có thể áy náy, cảm thấy tội lỗi trước cái chết của cha nữ chính, nhưng chắc chắn không đau đớn bằng nữ chính, và rồi tháng năm qua đi, chỉ cần nhận được sự tha thứ từ Hiểu Thần và mẹ thì họ rồi cũng sẽ dần nguôi cảm giác tội lội đó. Vì lẽ đó, họ có thể dùng tình yêu và sự chăm sóc của mình để bù đắp lại lỗi lầm, nhưng nữ chính lại không thể đối mặt với họ mà không nhớ đến cha mình. Cái kết SE này, là lựa chọn tốt nhất cho Hiểu Thần. Nữ chính không thể hận Thẩm Hầu, không thể hận Trí Viễn, nhưng nếu cứ nhìn thấy hai người thì sẽ nghĩ đến tội lỗi của chính mình, nên sẽ không thể hạnh phúc.

Giống như lời chị đã nói: Chúng ta không thể quyết định cuộc sống của mình sẽ trải qua những gì, nhưng có thể quyết định được thái độ của bản thân. Cũng vậy, nếu nữ chính lựa chọn tha thứ cho chính mình và quên đi quá khứ đau đớn, thì có lẽ cái kết sẽ là HE, nhưng Hiểu Thần đã chọn không quên, cũng không muốn ép mẹ mình phải sống trong đau khổ khi thường xuyên nhớ đến, nên không thể không chia ly.

Em biết anh vẫn còn rất yêu em, và anh cũng biết em vẫn còn rất yêu anh, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người yêu nhau thì có thể được ở bên nhau. Trong cuộc sống này, chúng ta hẳn là có thể làm cho cả hai vui vẻ hạnh phúc, nhưng bởi vì em và anh quá xem trọng nhiều thứ, nên đã mất đi tất cả.

Chúng ta có rất nhiều ký ức hạnh phúc, nhưng chúng ta cũng có rất nhiều ký ức đau khổ. Chúng ta có thể buông bỏ hận thù, nhưng chúng ta không có cách nào thoát khỏi bi thương, anh và em đều hiểu rõ, nếu chúng ta ở bên nhau, chính là bắt buộc chính mình, bắt buộc những người thân của chúng ta từng ngày từng giờ phải đối mặt với tất cả bi thương.

Em và anh, chúng ta có tình yêu, cho nên chúng ta có thể chống chọi và xem nhẹ tất cả thương tổn, có thể đối xử tử tế quý trọng lẫn nhau, nhưng em không yêu mẹ của anh, anh cũng không yêu mẹ của em. Anh có thể giống như đứa con rể bình thường tôn kính hiếu thuận đối với mẹ em không? Hay em cũng có thể giống như một đứa con dâu bình thường tôn kính hiếu thuận đối với mẹ anh không?

Chúng ta không có cách nào làm trái với lương tâm để trả lời những câu hỏi đó, ít ra bây giờ là không thể. Cho nên, ngay tại nơi đây, ngay chính lúc này hãy nói lời chia tay!

Không cần lo lắng cho em, trong khoảng thời gian nằm trên giường bệnh, không thể làm được gì, em đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ bởi vì thế giới này có ban ngày, cũng có đêm tối, có mùa đông, cũng có mùa xuân, cho nên ánh sáng luôn cùng bóng đêm tương tác, giá rét luôn cùng ấm áp giao hòa. Giữa ánh sáng và bóng tối, giữa ấm lạnh trong cuộc đời dài đằng đẳng này, không phải hoàn toàn là hạnh phúc, cũng chẳng mãi mãi là đau khổ, bên cạnh niềm vui, chắc chắn sẽ có nỗi buồn.

Gặp phải hạnh phúc hay buồn khổ, chúng ta không có quyền lựa chọn, cho dù đang cười vui mà gặp phải đau thương, cũng giống như vầng dương đang rực rỡ mà lại bị bóng tối bao trùm; nhưng không phải là không còn lối thoát, em sẽ vĩnh viễn lựa chọn hướng tới ánh sáng thái dương, sẽ bỏ lại bóng ma đêm tối ở phía sau lưng mình. Gặp phải chuyện gì, chúng ta không thể nào quyết định được; nhưng thái độ đối mặt, chúng ta hoàn toàn có thể tự quyết định được.

Em sẽ sống thật tốt, sẽ cố gắng làm cho mình thật hạnh phúc, bởi vì em biết, mẹ và mọi người đều hi vọng em có một cuộc sống vui vẻ bình an.

Anh cũng phải sống thật tốt, cũng phải khiến cho mình thật hạnh phúc, bởi vì em và ba mẹ anh cũng đều hi vọng anh có một cuộc sống vui vẻ bình an. Em xin lỗi, em không thể cùng anh chung hưởng cuộc đời tươi đẹp ấy, nhưng hãy luôn nhớ rằng, bên ngoài sự tươi đẹp đó, sẽ có một người mãi mãi chúc phúc cho anh!


Reviewed by vinhan_mase

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook

Thích bài này:

Thích Đang tải...