Trọng Sinh Mạt thế thoát kiếp Nữ Phụ

Đang tải Player đọc truyện...

TAM TIỂU THƯ DIỆP GIA

Lúc Cố Minh Tuyền tỉnh lại đã là 9h sáng. Tiếng gõ cửa phòng của ai đó đã đánh thức cô dậy, tiếp đó một giọng nói đều đều trầm ổn vang lên:"Tam tiểu thư, bữa sáng đã xong, mời tiểu thư xuống lầu dùng bữa"Người nói là Tề quản gia, ông đã gắn bó với Diệp gia từ khi còn rất nhỏ, vì vậy tiếng nói của ông tại ngôi nhà này có quyền lực chỉ đứng sau gia chủ, đến các vị phu nhân, con cháu khác của đại gia tộc cũng phải kiêng nể vài phần. Ông chuyển từ nhà chính về đây để chăm sóc riêng cho gia đình của Diệp Vĩnh Thành - cha cô. Nghĩ nghĩ một lúc Cố Minh Tuyền - hay đúng hơn bây giờ gọi là Tam tiểu thư Diệp An, mới nhẹ nhàng suy yếu trả lời:"Phiền bác Tề đợi lâu, tối qua cháu phát sốt giờ có hơi mệt, lát nữa sửa soạn tắm rửa xong sẽ xuống ngay"Tề quản gia sửng sốt một lúc nghe giọng nói khàn khàn kia sau đó nhanh chóng trả lời "Vậy tiểu thư xin thong thả chuẩn bị" Sau đó mang theo nghi hoặc cất bước ly khaiDiệp An ngồi trên giường ngây ngốc một lúc mới nhẹ nhàng xuống giường, chân vừa chạm đất cô đã ngã khuỵu, tiếp tục đứng lên rồi lại ngã như vậy ba lần cô mới chập chững đến tủ quần áo, hơi run run chọn cho mình một chiếc váy đơn giản nhất rồi bỏ giỏ trúc vào phòng tắm.Cô nhẹ đưa tay vén vén tóc bết vào má do nước mắt và mồ hôi để lại sau đó ngắm nhìn bản thân trong gương. Diệp An thừa hưởng hoàn toàn nét đẹp tốt nhất từ cha và mẹ, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn vểnh lên do trải qua biến cố mà từ hồng hào giờ hơi tái nhợt, hàng lông mi cong vút làm nổi bật đôi mắt màu bạc trong vắt long lanh ngập nước, mái tóc đen nhánh thẳng mượt dài tới eo được cắt tỉa gọn gàng, làn da mịn màng căng mọng có chút kém sắc nhìn qua có vẻ vô cùng yếu ớt. Cơ thể cao hơn mét sáu nhưng hơi gầy. Cô nghĩ nếu có Tiểu Nha của Cố Diệp Ninh nữ chủ ở đây thì chỉ cần bị đè một cái thôi thân thể này của cô bị phế chắc.Hôm qua thân thể này bị ngâm nước mưa do vị hôn phu cáu gắt đuổi cô xuống xe cho cô đi bộ về. Rõ ràng cô có thể đứng đó chờ tài xế riêng đến đón nhưng cô không làm, cô đứng im bất động để mặc mưa gió quất vào người rồi chậm chạp bước đi té ngã vô số lần. Lúc đó Diệp An vừa trùng sinh, vào khoảnh khắc vị hôn phu kéo cô xuống xe khiến cô bị ngã, Diệp An đã trùng sinh rồi, cô cũng muốn trả thù nhưng quá đau đớn khiến tâm ma của cô trỗi dậy, gương mặt vặn vẹo đầy hận thù thét lên tê tâm liệt phế trong mưa.Khi về đến nhà, Tề quản gia thấy cô ướt sũng liền lo lắng hỏi, cô không trả lời, đôi mắt cô vô hồn mà bước thẳng lên phòng. Diệp An mở một cuốn sổ tay cũ ra, trong đó có kẹp một tờ giấy mang ấn chú cổ xưa.Diệp An trích một chút máu nhỏ lên tờ giấy, cuộn mình lại nằm trên giường bắt đầu niệm chú ngữ. Mắt cô chảy lệ, miệng không ngừng đọc, ấn chú trên giấy toả ra ánh sáng xanh, ma trận lấy cô làm trung tâm bắt đầu vẽ nên các ký hiệu rồi xoay chuyển. Diệp An vẫn mở trừng đôi mắt vô hồn như vậy nhìn ma trận mở ra hố đen và tiếng gió rít gào toán loạn bên trong như tiếng kêu quái vật.Đến rồi.Đến lúc cô phải trả giá để đánh đổi rồi....Và rạng sáng, khi mọi vật vừa thức giấc thì Cố Minh Tuyền đến "mượn nhà" vô thời hạn.Diệp An ngâm mình trong bồn nước nóng, rửa trôi tất cả mệt mỏi mình đã trải qua. Mang trong mình cả ký ức 10 năm sau của Diệp An cũ, cô biết thế giới này không có mạt thế, không có tang thi, tốt lắm, cô khỏi cần lo chạy đôn đáo thu thập vật tư rồi. Nhưng mà lại có dị năng, về phần vì sao thế giới này có dị năng thì cô phải xem sách một chút rồi. Biết sao được thân thể này đâu chịu học hành đàng hoàng.Vừa sấy tóc vừa suy nghĩ một chút hoàn cảnh gia đình này, cha Diệp An là con trai thứ ba trong đại gia tộc họ Diệp, cô là con gái thứ ba của ông, ông vô cùng yêu thương cô nhưng cô lại cho rằng ông là con người máu lạnh vô tình khi mẹ cô chết ông không có mặt ở bệnh viện, mà ở bên cạnh tiểu tam phá hoại gia đình cô tên Hà Như Bình, bà ta còn sinh ra một đứa con trai và một đứa con gái nữa. Theo cô được biết, đứa con gái kia có chung dòng máu với cô do một đêm cha say rượu tạo ra, mẹ đã rất đau khổ ốm đau liên miên và năm năm sau không chống chọi được mang theo đau lòng mà mất. Một lần dính luôn thì Hà Như Bình kia đi đánh xổ số trúng độc đắc luôn quá.Ngoài ra trong nhà còn có hai anh trai ruột thịt của cô, họ tối ngày bận bịu công ty hiếm khi về nhà, vì vậy cô mới càng lúc càng phá phách càng lúc càng quá quắt, dẫu sao dù cô gây ra việc gì cũng luôn có cha và các anh trai ở sau dọn dẹp.Còn tên anh trai không chung dòng máu kia. Cô không để tâm lắm.Xong xuôi, Diệp An chậm rãi xuống lầu đã là 30 phút sau. Cô thấy Tề quản gia đứng ở bàn ăn cung kính phục vụ, cha cô, người phụ nữ kia và hai đứa con của bà đang dùng bữa. Có vẻ các anh trai của cô đêm qua ở lại công ty không về.Thấy Diệp An xuống, Tề quản gia cất tiếng "Tam tiểu thư, tôi đã để bữa sáng của tiểu thư ở đây đang định mang lên phòng cho tiểu thư dùng"Diệp An khoát khoát tay " Không cần đâu bác Tề, cháu thấy ổn hơn lúc nãy rồi, phiền bác sắp xếp để cháu dùng bữa tại đây"

Tề quản gia nhanh chóng mang bữa sáng đặt trước mặt cô cùng một ly sữa ấm, cô cong cong khoé mắt. Đã lâu rồi cô không biết mùi vị một bữa sáng ngon lành như thế này rồi nha.

Tổng đề cử Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp

Đã có 5 người đánh giá / Tổng đề cử

4.20

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , Tương lai , HE , Tình cảm , Khoa học viễn tưởng , Mạt thế , Xuyên việt , Ngọt sủng , Trọng sinh , Song khiết 🕊️ , Nữ phụ , Cường cường

Nàng là quyến rũ khuynh thành trọng sinh nữ xứng, hắn là dị thế phong cảnh vô hạn bạo ngược Ma quân.

Là trùng hợp, là ngoài ý muốn, hoặc là minh minh bên trong đều có thiên định.

Trọng sinh nàng, phong hoa tuyệt đại, lại cam nguyện mang lên mặt nạ làm người câm, chỉ cầu điệu thấp sinh hoạt bảo trụ mạng nhỏ.

Xuyên qua hắn, chật vật bất kham thả hai mắt mù, còn không có dị năng?

Một lần lại một lần tương ngộ, một hồi lại một hồi truy đuổi va chạm.

Đương tuyệt mỹ nữ xứng gặp gỡ Ma quân đại nhân, chuyện xưa lại nên như thế nào viết lại?

Một câu tóm tắt, đây là một cái đẹp như thiên tiên nhưng nội tâm thiếu ái tuyệt mỹ nữ tử tìm được một cái phúc hắc muộn tao bạo ngược Ma quân tới độc sủng một đời chuyện xưa!

Từ đây mạt thế đều là bối cảnh, nữ chủ nam chủ đều là mây bay.

Bổn văn bối cảnh là mạt thế, nữ chủ không nhỏ bạch không thánh mẫu, nam chủ cường đại thả thần bí, một chọi một không np, hố phẩm bảo đảm.

Bổn chuyện xưa chỉ do hư cấu, như có tương đồng chỉ do trùng hợp.

Tác giả: Sch Pe

Tình trạng: Cập nhật

Thể loại: Việt Nam.

Người đăng: Thanh Tuyền

Lượt xem: 36981

“Có rất nhiều người từng đi qua cuộc đời ta, nhưng chỉ một số ít trong họ để lại dấu vết trong tim ta. Mà dấu vết đó, sẽ in sâu và theo ta đến tận những lúc trưởng thành. Do vậy, con hãy trân trọng những người đã từng làm con thay đổi”.

“Có rất nhiều người từng đi qua cuộc đời ta, nhưng chỉ một số ít trong họ để lại dấu vết trong tim ta. Mà dấu vết đó, sẽ in sâu và theo ta đến tận những lúc trưởng thành. Do vậy, con hãy trân trọng những người đã từng làm con thay đổi”.

Đọc thêm

Trang Chủ

28767 lượt thích / 374383 lượt đọc

Danh sách chương Đọc Truyện

"Nam Cung đại thiếu, tôi đã từng không thể tha thứ cho ngài, ngài nói xem vì sao tôi có thể tin tưởng ngài được đây?" "Diệp An, nếu ngay từ đầu tôi đã muốn hãm hại cô, có lẽ tôi đã không dần dần sắp đặt người của mình đi theo để bảo vệ cô rồi" Nếu một ngày kẻ canh giữ thời không phát hiện em không thuộc về nơi này mà mang em đi , anh sẵn sàng cường ngạnh bẻ cong thời gian để đưa em quay trở lại dù phải trả cái giá lớn đến như thế nào đi chăng nữa. ------ Truyện gồm 2 phần: 🍂Phần 1: Tương lai 2000 năm 🍂Phần 2: Trở lại mạt thế. ------ [🔥Đây là bản gốc. Mọi kết quả truyện bạn thấy được ở các web khác đều là bản sao hoặc tự ý copy không xin phép. Đã để chế độ Bảo Lưu Mọi Quyền, nên đừng thắc mắc tại sao vào một ngày đẹp trời tác giả truyện này inbox bạn và chửi] 🌸//www.facebook.com/Angtenphasong


Lúc này, dưới tầng hầm sâu dưới lòng đất của Chu gia, Diệp An đang siết chặt lấy một cái đầu máu me bê bết bẩn thỉu vô cùng, cô cúi gằm mặt nên không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ biết rằng khoé môi cô nhếch lên vô cùng dữ tợn, khớp ngón tay nổi lên gồ ghề trắng bệch như thể cô đang cố gắng kìm nén cảm xúc rất khủng khiếp vậy.

Minh Nhiễm lúc này khí sắc đã tốt lên nhiều, cậu bé biết tâm trạng cô chủ đang rất xấu nên không dám nói câu nào chỉ im lặng tựa người vào vách đá bên cạnh. Bây giờ bọn họ đang đứng trong một căn phòng nuôi nhốt tang thi mới sinh, đáng lẽ ra cậu đã có thể nhanh chóng dẫn cô đến chỗ của quái vật hắc ám và lấy máu của nó để thi triển chú thuật, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đưa cô đi con này khiến cô phải chứng kiến những người từng là thân nhân bạn bè bị biến thành thức ăn cho tang thi.

Xung quanh và dưới chân họ lấp đầy thịt vụn và máu tươi gay mũi do lợi trảo của tang thi để lại đã bị Diệp An và Minh Nhiễm giết sạch, đáng lẽ ra cô đã mặc kệ cái chuyện bình thường cô hay thấy ở mạt thế này rồi, thế nhưng người đó cố tình lại là những người cô từng quen biết, cố tình lại là bọn họ.

"Cô chủ, mau đi thôi, không sẽ muộn mất"

Minh Nhiễm rất không muốn làm phiền cô thế nhưng thời gian đang rất gấp rút rồi, nếu Chu Ái Lan không nhìn thấy Diệp An đâu chắc chắn với mạng lưới quân đoàn tang thi của cô ta chẳng mấy chốc sẽ tìm được nơi này rất nhanh thôi.

Diệp An hít một hơi thật sâu, cô đặt cái đầu của Lam Cát xuống bên cạnh thi thể đã nát bét của Lam Thuỵ Phong rồi dứt khoát xoay người bước đi, đáy mắt cô vô cùng thanh triệt và không vương một giọt nước mắt nào. Diệp An trầm giọng "Dẫn đường nhanh"

....

Chạy như bay trên con đường tối tăm, Minh Nhiễm vừa phủ lồng bảo hộ xung quanh cả hai che dấu khí tức và nhiệt độ vừa cố gắng cảm nhận mọi ngóc ngách dẫn đến hồ nước.

Lúc cậu bị Chu Ái Lan trói lại và cô chủ đến cứu, hoá ra hồ nước đó chính là nơi quái vật biển sâu ngủ say, lúc cậu tìm đường thoát khỏi đó thì chợt cảm nhận một ánh mắt màu vàng kim rực rỡ xoáy thẳng vào mình và khí tức cường đại khiến cậu hoàn toàn quỳ xuống quy phục dù trong lòng không muốn một chút nào.

Thật ngạc nhiên là nó không ăn cậu mà lại nói rằng trên người cậu có mùi của Long Tộc vương lại, sau đó khởi động cửa ra thì chủ nhân xuất hiện, dặn dò mấy câu, giao ống thuốc sau đó đuổi cậu đi vì Chu Ái Lan đã phát hiện ra và sẽ đến đây rất nhanh.

Minh Nhiễm đến được chỗ cửa đá thông với hồ nước, suốt dọc đường Diệp An vẫn trầm mặc và đắm chìm vào suy nghĩ riêng nên khi đến nơi cậu cũng không nhiều lời mà tự động truyền tinh thần lực bao khắp cửa đá hòng phá giải bộ khoá sau đó mới nhẹ nói "Cô chủ, mau vào"

Lúc này Diệp An mới hồi thần gật đầu bước nhanh vào trong, thế nhưng khi vừa đến gần mỏm đá cạnh hồ nước thì có một thân ảnh đã đứng sẵn ở đó khiến Diệp An ngay lập tức khựng lại.

Người đó sở hữu mái tóc bạc dài đến eo, hông đeo hai thanh kiếm phối cùng bộ đồ màu đen nhiễm đầy hắc khí, đôi mắt bạc giống hệt Diệp An cứ nhìn xoáy sâu vào cô chưa từng rời mắt khiến cô nhớ đến cảnh tượng biến ra đôi cánh rồng ở biệt thự cổ Lam Dực và mất đi đan điền.

Lăng hộ vệ nhàn nhạt nhìn hai con chuột nhỏ phía trước không khỏi lạnh lùng áp lệnh "Mau trở về, đừng để tôi ra tay"

Minh Nhiễm bước lên trước thủ thế, ánh mắt sắc bén không chút che dấu sát khí không hợp tuổi đối với gương mặt non trẻ chỉ mới 13. Cậu cầm chặt dao găm trong tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi Lăng hộ vệ nhưng lại hướng giọng về sau nói "Trong lúc em cầm chân hắn cô chủ mau nhảy xuống hồ nước, lúc đó lá bùa chủ nhân đã đặt sẵn sẽ khởi động"

Diệp An nghe thoáng qua sau đó cố gắng xâu chuỗi sự kiện, cô giật mình "Lãnh Dịch? Anh ta đến đây sao?"

Minh Nhiễm né tránh câu hỏi của cô, cậu bé hơi khựng lại một chút sau đó thân ảnh lao về trước thật nhanh cố gắng đánh lạc hướng hắn ta tránh xa hồ nước.

"CÔ CHỦ ĐI MAU" Minh Nhiễm hét lên.

Diệp An lập tức không suy nghĩ nhiều, chạy ngay theo phía sau Minh Nhiễm rồi lách người khỏi hai lưỡi kiếm Lăng hộ vệ phóng ra, định bụng nhảy xuống. Thế nhưng ở chuôi kiếm của hắn có sợi xích mảnh rất dài, lập tức bị hắn quăng ra cầm chân Diệp An lại rồi ném cô lên bờ, ngữ điệu hắn rét lạnh "Không cho phép tiếp cận. Mau ngoan ngoãn trở về phòng đi"

Nội thương Diệp An vốn khá nặng, giờ bị ném thô bạo như vậy sức khoẻ có chút không chịu được, cô khó chịu quát lên "TA KHÔNG THỂ NÀO TIN ĐƯỢC NGƯƠI LẠI GIÚP CHỊ ẤY GIẾT TOÀN BỘ NHÂN LOẠI. NGƯƠI BỊ ĐIÊN SAO?"

Lăng hộ vệ vẫn điềm nhiên như không tránh được một đòn hiểm vào gáy của Minh Nhiễm, lạnh lùng đáp trả "Ta càng không tin được chị em ruột có thể yêu nhau. Lại còn là nữ nhân"

Diệp An khó khăn thoát khỏi xích sắt, lộn hai vòng ra phía sau để lấy đà quay lại hồ nước thế nhưng sợi xích kia lại như cũ, bị điều khiển trói ngay người cô lại ném mạnh ra tận phía cửa ra vào. Diệp An nghiến răng "Chị ấy lệch lạc như vậy sao ngươi không ngăn cản? VÌ CÔ GÁI NHÁT GAN SỢ CHẾT TRAO CẢ THỂ XÁC CHO CHỊ ẤY TUỲ Ý SỬ DỤNG SAO??? THẦN KINH"

Diệp An dứt câu liền mặc kệ người bị trói siết đau đớn vẫn chạy về nơi cần đến trong lúc Minh Nhiễm đang gắng hết sức bình sinh cản đường hắn. Lăng hộ vệ niệm chú tạo ra một làn khói mỏng bao vây lấy Minh Nhiễm, khiến cậu bé lập tức bị ngừng cử động khó khăn ôm lấy cổ hít lấy không khí. Hắn bàng quang nhìn rồi kéo lại sợi xích, nhìn Diệp An híp mắt "Thì có sao, chỉ cần cô ấy được sống tốt, dù cả thế giới này có chết hết. Ta cũng sẵn sàng.

Với lại...

Không ai có thể cản được Hi tiểu thư. Chống lại chỉ có con đường chết"

Diệp An bị siết lại đau đớn phun ra một búng máu, thể chất cấp 7 cũng chỉ có thể phát huy một nửa tác dụng, bây giờ muốn đả thông não hắn ta cũng không có cửa vì mọi thứ cô biết đều rất mờ nhạt không những vậy hắn ta đã thức tỉnh dòng máu này từ lâu rồi, đã luyện tập nó nhuần nhuyễn còn cô thì vừa mở được mắt rồng đã bị cướp mất đan điền thì cửa nào mà thắng cho nổi.

Bỗng có một tia tinh thần lực nhu hoà từ trong não bộ chảy dọc xuyên suốt các đường kinh mạch, men theo máu mà bao trùm từng tế bào khiến cơ thể cô vô cùng sảng khoái.

"Đồ ngốc, ta đã dặn không được kiêu ngạo mà vẫn chứng nào tật nấy. Nghĩ mình là thần thánh bất khả xâm phạm sao?"

Diệp An ngập ngừng "Ông ... ông nội" Là ý niệm cuối cùng của ông lúc chuẩn bị chết đi đã lưu lại.

Giọng nói hữu lực giàu triết lý của Diệp Chính vẫn như chưa hề thay đổi mà giảng giải cho cô "Ta biết sẽ có lúc cái đầu trì độn của con sẽ gây chuyện nên ta đã sử dụng pháp bảo trong mặt ngọc Đổng gia lưu lại niệm lực một phần, lúc nào cơ thể con đến cực hạn đoạn linh hồn này của ta sẽ thoát ra"

Diệp An thấy mình đang lơ lửng trong một không gian trắng xoá không có bất kỳ một vật nào khác, Diệp Chính thì hư hư ảo ảo trước mặt cô như một màn sương mỏng không cẩn thận thổi nhẹ sẽ bay mất. Diệp An theo thói quen cũ xô mày lại với nhau, bặm môi hơi nghiêng mặt ra bên trái không biết nên nói gì tiếp theo.

Cô thua rồi, ngay từ khi chưa bắt đầu ... cô đã thua thảm hại rồi.

Diệp Chính nhìn cháu gái đang khó xử, ông bật cười thong thả bay về phía cô, giơ bàn tay lên áp vào hai bên thái dương vận dòng khí từ phần hồn mình vào đầu Diệp An. Giọng ông từ tốn vang lên

"Con được sinh ra từ tế bào nguyên thuỷ sâu dưới lòng đại dương, đừng phụ thuộc vào thứ phàm tục - đan điền - mà hãy cảm nhận dòng máu của con đang sôi trào trong huyết quản.

Kẻ kia nghĩ rằng đã nắm được tất cả mọi vật trong lòng bàn tay, nhưng thứ sinh ra con đã đi trước một bước không muốn đứa con thứ hai của nó chịu sự chi phối của kẻ khác.

Lúc này, con chỉ cần buông bỏ mọi tạp niệm, mọi thù hận, để tinh thần trống nhất có thể ...

... thứ con nên nắm bắt sẽ dần rõ ràng"

...

Video liên quan

Chủ Đề