Xuyên thành Nam Phụ thủ tiết Độc Ác review


Editor: Chú dê nhỏ [@diepanhd217]Kỳ Minh cố tỏ ra mình ổn, nhưng sâu trong lòng là nỗi sợ bao la như biển rộng.May mà anh là ảnh đế, mấy chuyện này cũng easy thoi.Thật ra, chân Kỳ Minh nhũn đến độ không đi nổi gòi...!Cũng may đương lúc không biết làm sao, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên giải vây cho anh.Kỳ Minh nhìn cũng không thèm nhìn xem ai gọi, trực tiếp nghe.Giọng nói của Tống Côn Ngạn truyền đến qua đầu dây bên kia, ngữ điệu đầy tính uy quyền như ra lệnh: "Ra đây." "Anh ở đâu?" Kỳ Minh liếc Tống Côn Lãng một cái, thà gặp Tống Côn Ngạn còn hơn play ở nhà một mình với quỷ."Cửa." "Tôi ra bây giờ đây." Kỳ Minh cúp máy, xoay người ra ngoài.Cũng may anh giỏi che giấu, chỉ nhìn dáng vẻ thì không nhận ra anh vội vã thế nào._________ Một chiếc Maybach đậu trước cửa biệt thự.Tống Côn Ngạn ngồi trên ghế lái, vẻ mặt lạnh lùng.Tống Côn Ngạn nhìn thấy Kỳ Minh từ xa đi tới, híp híp mắt, nhấn còi xe.Kỳ Minh lập tức nhìn sang, tiến lên vài bước, mở cửa xe ngồi vào.Kỳ Minh cố ý giữ khoảng cách với Tống Côn Ngạn, không ngồi ghế phó lái mà chọn ngồi ghế sau. Anh vừa thắt đai an toàn, chưa kịp thở một hơi, ngẩng đầu nhìn lên thì đụng ngay ánh mắt rét lạnh căm căm của Tống Côn Lãng phản chiếu qua gương chiếu hậu. Vê lờ! Tống Côn Lãng lên xe lúc nào vậy! Kỳ Minh không dám đối diện với Tống Côn Lãng, lập tức cúi đầu, giả vờ như tui cái gì cũng không biết.Tống Côn Ngạn lái xe, thi thoảng lại chú ý nhìn sang Kỳ Minh, lúc này thấy phản ứng của Kỳ Minh chỉ cho là anh chột dạ, cười nhạo một tiếng, cũng không nói thêm gì._______ Xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm của một khách sạn năm sao, Tống Côn Ngạn vừa xuống xe liền đi tới ghế sau trực tiếp kéo tay Kỳ Minh lôi xềnh xệch vào thang máy.Kỳ Minh giãy giụa một hồi, thấy không giãy ra được, cuối cùng nhíu mày nói."Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Tống Côn Ngạn bí ẩn cười cười: "Đi làm chuyện cậu luôn muốn làm." Tống Côn Ngạn nói xong thì ấn cửa thang máy, cửa vừa mở liền đi vào trước.Dưới chân Kỳ Minh như bị đóng đinh, gã kéo thế nào cũng không nhúc nhích."Vào đi." Vẫn là giọng điệu ra lệnh, hiện tại còn thêm vài sự mất kiên nhẫn..ngôn tình hàiKỳ Minh không phải không muốn vào, tại chân tau không nhấc lên nổi đây nè.Ánh đèn trần nơi bãi đỗ mờ mờ ảo ảo rọi lên mặt anh, trắng bệch doạ người.Kỳ Minh run rẩy mở miệng."Anh không thấy trong thang máy đã chật người rồi sao?" Tống Côn Ngạn thấy dáng vẻ Kỳ Minh sợ hãi rất chân thật, trong giây lát ngẩn ra mà tin thang máy thật sự đầy "người." Một cơn gió lạnh buốt từ đỉnh đầu thổi xuống, Tống Côn Ngạn giật mình, theo bản năng chạy ra ngoài.Tống Côn Ngạn nghĩ bản thân thế mà bị Kỳ Minh doạ sợ, quá mất mặt, cả giận quát: "Tốt nhất là cậu đừng có chơi khăm tôi." Thật ra, Kỳ Minh không hề doạ.Vừa nãy khi cửa thang máy mở, anh thật sự thấy bên trong lúc nhúc đầy "người." Những kẻ này mặc đồ tang, vẻ mặt chết lặng đứng đó.Kì quái là cảnh tượng ấy chỉ xuất hiện trong tích tắc, chờ Kỳ Minh nhìn lại lần nữa thì đã trống rỗng, chỉ còn văng vẳng tiếng máy móc và ánh đèn trắng nhợt trên đỉnh đầu chiếu rọi.Kỳ Minh không biết vừa rồi anh hoa mắt hay làm sao, huhu không lẽ thấy một đồng chí quỷ Tống Côn Lãng chưa đủ mà đâu đâu cũng gài quỷ hết à? "Không, ai chơi nổi anh chứ." Kỳ Minh nói đùa, không dám tin mà theo Tống Côn Ngạn cẩn thận vào thang máy.Cửa thang máy chậm rãi đóng kín.Tống Côn Lãng cạnh khe cửa dịch vào, đứng bên cạnh Kỳ Minh.Kỳ Minh rụt người, cảm thấy có chút lạnh.Anh không biết hành động này trong mắt Tống Côn Ngạn lại thành cố ý cọ gã, mười phần mười là muốn quyến rũ, Tống Côn Ngạn cười lạnh một tiếng.Gã còn tưởng Kỳ Minh sửa tính rồi, hoá ra chỉ là giả vờ.Cũng đúng, chó thì muôn đời ăn c chứ sao.Thang máy lên đến tầng mười tám, Kỳ Minh không còn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, bèn khẳng định ây dà tau hoa mắt rồi.Thế nhưng lại không biết rằng, những thứ mình vừa thấy kia đang trốn vào một góc thang máy run bần bật.Cái góc bé tẹo mà dồn được từng ấy "người" cũng tài.Thang máy "đinh" một tiếng mở, Kỳ Minh cùng Tống Côn Ngạn bước ra.Nhóm "người" đáng thương kia lúc này mới dám tản đi tứ phía, khôi phục trạng thái chen chúc ban đầu.Cả đám đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí còn cảm thấy sung sướng vì tiễn được sát tinh đi rồi.Tống Côn Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Kỳ Minh, suy tư nghĩ ngợi.________ Tống Côn Ngạn chọn một gian phòng tổng thống, tra chìa khoá xong nhanh chóng bước vào, không chờ Kỳ Minh phản ứng đã lập tức đè anh lên thành cửa hôn.Về nhà gặp phải linh hồn Tống Côn Lãng, đến đây lại phát sinh một màn quỷ dị, cả đường bị Tống Côn Ngạn kéo tới kéo lui, nhìn bề ngoài không khác bình thường là bao nhưng thực ra, đờ mờ anh bị doạ ngu luôn rồi.Chờ Kỳ Minh tỉnh táo lại, khuôn mặt Tống Côn Ngạn đã càng lúc càng gần, Kỳ Minh không kịp tránh thoát, cũng may nghiêng đầu kịp thời, môi của Tống Côn Ngạn chỉ dừng trên má anh.Giây tiếp theo, Kỳ Minh nâng gối giáng ngay vào hạ thân của Tống Côn Ngạn, thừa dịp gã đau đớn lỏng tay lại bồi thêm một đấm cho gã sml, lăn quay trên đất.Kỳ Minh mở cửa định chạy, vê lờ cửa cũng bị gã khoá nốt! Tống Côn Ngạn chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất bò dậy, sờ lên khóe miệng, vươn tay ra định kéo Kỳ Minh.Kỳ Minh vẫn luôn chú ý gã, thấy Tống Côn Ngạn vươn tay qua, lập tức tránh đi."Tống Côn Ngạn, anh phát điên gì thế!" Tống Côn Ngạn cười lạnh, trong mắt đầy sự khinh thường."Sao nào? Cùng tôi thuê phòng còn muốn tiếp tục diễn? Cậu không phải luôn muốn bò lên giường tôi sao?" Hoá ra gã ban nãy nói "Làm chuyện cậu muốn làm" là leo lên giường gã đấy à.Kỳ Minh sửng sốt, khó trách Tống Côn Ngạn ảo tưởng, đúng là "Kỳ Minh" vẫn luôn mong muốn, chỉ là trước đây Tống Côn Ngạn vẫn luôn mặc kệ "Kỳ Minh", không cho cậu ta thoả nguyện.Thế sao giờ gã lại đổi ý rồi? Kỳ Minh không ngốc, nghĩ một chút liền ra đáp án.Tống Côn Ngạn chắc hẳn muốn nhân lúc Kỳ Minh còn mê muội gã, dùng mỹ nam kế, định làm cho Kỳ Minh càng một lòng một dạ với mình hơn mà giao ra cổ phần Tống thị.Nhưng Tống Côn Ngạn căn bản không lường được, trước mắt gã giờ đã là Kỳ Minh bản 2.0, cái phiên bản mà chỉ cầu càng tránh xa gã càng tốt ấy. ____________ Tống Côn Ngạn thấy Kỳ Minh im lặng, tưởng rằng Kỳ Minh bị mình nói trúng tim đen, lập tức hất cằm, vẻ mặt vênh váo nói: "Cậu cũng đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt, tôi thích cậu mới muốn cậu.Nhưng mà nếu cậu chọc giận tôi, cậu nghĩ cậu còn cơ hội chắc?" Làm gì có cái kiểu dụ dỗ nào như mày chớ.Kỳ Minh ở trong lòng thầm chửi đù mẹ thằng thần kinh, trên mặt lại bày ra vẻ mặt áy náy, anh cực kì có thành ý mà nhìn gã nói: "Xin lỗi, để anh hiểu lầm rồi.Tôi nhận sai, thực sự xin lỗi, trước đây tôi vẫn luôn lợi dụng anh." Tống Côn Ngạn: Nà ní! Kỳ Minh không cho Tống Côn Ngạn cơ hội nói chuyện, lập tức nói thẳng: "Thật ra từ lúc bắt đầu tôi đã thích Côn Lãng.Anh ấy là sao sáng trên trời, chỉ dựa vào một mình tôi thì không cách nào với tới.Khi tôi biết anh là em trai anh ấy, lập tức nghĩ có thể qua anh mà được gần anh ấy hơn.Như vậy...!lại chỉ đành lợi dụng anh.Tôi thật sự rất yêu Côn Lãng, nhìn thấy anh ấy từ xa thôi cũng đủ lắm rồi.Không ngờ anh lại giúp tôi gả cho Côn Lãng.Tuy rằng chỉ mới ba ngày ngắn ngủi mà anh ấy đã bỏ tôi ra đi nhưng...!Ba ngày kia, vẫn là ba ngày đẹp đẽ nhất trong đời mà tôi từng có được." Tầm mắt Kỳ Minh xuyên qua Tống Côn Ngạn, dừng trên cửa sổ phía sau.Anh chăm chú nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt hoài niệm mà thâm tình."Tôi thật sự biết ơn anh đã cho tôi cơ hội này.Cả đời này của tôi, không còn gì tiếc nuối nữa." Tống Côn Ngạn: "......" Gã cảm thấy lúc nãy gặp ma là giả thôi, giờ mới chân chính gặp quỷ đây này.Đù má nếu không sao Kỳ Minh giống hệt bị ma nhập nói nhăng nói cuội thế này?.


Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác

Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt.

Đánh giá: 8/10 từ 17720 lượt

Đọc truyện Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác Full.Văn Án :Đọc truyện Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác Full.Văn Án :Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác của tác giả Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử. Kỳ Minh vừa mới đạt được danh hiệu ảnh đế, sự nghiệp trên đà thăng tiến thì bỗng nhiên bị xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ. Khiến anh rối rắm là vì anh trở thành một nhân vật phụ ác độc, suốt ngày làm trời làm đất, không nhận thức rõ mình là ai, mình ở địa vị gì. Xuyên thành thế này, anh cũng cảm thấy đau tim, vì nam phụ mỗi lần hăm he tới gần nam chính, cuối cùng đều sẽ không có kết quả tốt, chưa kể truyện này là couple tra công tiện thụ, vậy thì tên nhân vật chính này dễ mà hành anh lên bờ xuống ruộng lắm! Kỷ Minh xuyên đến là thời điểm anh trai nam chính vừa chết, mà nhân vật nam phụ này trước đó vì muốn tiếp cận nam chính nên cắn răng gả cho anh trai đang hấp hối. Hiện giờ chồng trên danh nghĩa đã chết, Kỷ Minh xuyên qua vừa vặn được thừa hưởng tài sản của y. Kỳ Minh tỏ vẻ: Nhân vật chính diễn cường thủ hào đoạt tự nhiên đê, anh cầm di sản đầu tư phim ảnh, từ nay về sau đi lên con đường nhân sinh huy hoàng. Chỉ là... Nếu anh trai nam chính không đổi một kiểu tồn tại khác rồi kè kè bên cạnh anh thế này thì càng hoàn mỹ. Bạn cũng đừng bỏ lỡ những truyện đam mỹ khác như Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ hoặc Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn

Edit: Liễu 13 👈👉Beta: Mơ

Bất kì ai lăn lộn trong cái chốn showbiz đầy rẫy thị phi lâu năm đều hiểu chút mặt mũi này chẳng đáng là bao. Chu Uân và Đoạn Thành Đào đều là lão làng trong giới, hiển nhiên hai người họ sẽ đều có cách xử sự của riêng mình.

Bọn họ có thể lặng lẽ xa lánh Kỳ Minh, tự nhiên cũng có thể coi như không có chuyện gì cùng anh cười cười nói nói.

Kỳ Minh cũng không phải tay mơ chưa trải sự đời, kiếp trước vì để sinh tồn được trong cái giới giải trí khắc nghiệt này cũng từng có những thời điểm phải lật mặt như bánh tráng, nếu Chu Uân cùng Đoạn Thành Đào đã ngỏ ý qua lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh hiển nhiên cũng sẽ không đắc tội hai vị tiền bối có địa vị cao trong giới này.

Giữ thái độ hoà nhã tiếp chuyện hai người họ một lúc, mãi tới khi Huỳnh Hoàng chạy đến tìm, anh mới đứng dậy chào tạm biệt rời đi.

Chờ tới khi bóng dáng hai vị tiền bối khuất hẳn khỏi tầm mắt, Huỳnh Hoàng mới quay sang Kỳ Minh: "Anh đây hơi bị ngạc nhiên đấy."

Anh hiểu ý Huỳnh Hoàng muốn nói gì, khẽ cười một tiếng, "Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chút công phu ngoài mặt ai mà chẳng làm được, ây dà, vừa lúc em thấy đói rồi ."

"Chú mày lạc quan ghê nhỉ." Huỳnh Hoàng lăn lộn trong cái giới này cũng đã ngót nghét vài năm, sao mà không nhìn ra được mấy người kia có ý tẩy chay Kỳ Minh? Hắn còn đang lo cậu nhóc này chắc không âu sầu thì lửa giận cũng bốc cao ngùn ngụt, tính toán lựa lời nhắc nhở Kỳ Minh cố gắng nhẫn nhịn một chút, không ngờ người này còn hiểu chuyện hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Kỳ Minh chỉ cười không đáp.

Huỳnh Hoàng thấy anh không muốn nói gì thêm liền đổi đề tài, "Biểu hiện hôm nay của chú không tồi, nếu ban biên tập không cắt xén gì nhiều hẳn là sẽ hút được kha khá fan đấy."

Nhắc đến chuyện này, Kỳ Minh mới chợt nhớ ra, trong lúc ghi hình anh vừa cùng ông lão nọ nói chuyện phiếm vừa đi tìm manh mối, nhưng ông lão ấy là quỷ, không biết có bị camera thu hình hay không.

"Anh Hoàng, anh chờ em một chút." Dứt lời Kỳ Minh liền chạy ngược về tìm camera man đồng hành với mình, hỏi xin được xem lại đoạn ghi hình hôm nay.

Camera man không từ chối, Kỳ Minh đứng bên cạnh anh ta, ghé vào xem một đoạn.

Trên màn hình chỉ có một mình anh đang loay hoay tìm kiếm manh mối nơi nhà xưởng tối tăm, ông lão quỷ không bị quay vào.

Kỳ Minh cau mày, có chút mù mờ, trong đoạn này rõ ràng anh đang nói chuyện với ông lão, camera không quay được ông thì thôi đi, nhưng tại sao ngay cả tiếng nói chuyện của anh cũng không thu được vào? Màn hình chiếu ra duy chỉ có hình ảnh một mình anh đơn phương độc mã đi tìm manh mối, nhìn qua còn nghiêm túc vờ lờ.

Camera man cho rằng Kỳ Minh không hài lòng với biểu hiện của mình, cất tiếng an ủi: " Kỳ lão sư hôm nay làm cực tốt, đâu ai đảm bảo được mọi thời khắc mình lên hình đều hoàn hảo."

Anh hiển nhiên sẽ không nói ra nghi ngờ của mình với cameraman, cảm ơn người nọ một câu, liền nhanh chóng quay lại xe.

.

Kỳ Minh ngồi trên xe ngáp như nghiện, cơm hộp Huỳnh Hoàng đưa cho còn chưa kịp ăn được miếng nào đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Tống Nhất nhìn một lượt từ đầu đến chân Kỳ Minh, đôi mắt như ẩn giấu đại dương mênh mông không thấy đáy.

Nếu hắn không nhìn lầm, thời điểm ghi hình, Kỳ Minh có nói chuyện với lão quỷ trong nhà xưởng, chẳng lẽ bởi vì ông ấy chủ động hiện hình trước mặt người này?

Nhưng dù vậy, làm thế nào mà Kỳ Minh lại có thể giao tiếp với linh hồn đó?

Còn nữa, cậu vợ nhỏ của hắn có nhận ra bản thân hơi đặc biệt không nhỉ?

.

Kỳ Minh về đến nhà, đập đầu vào gối ngất một mạch từ sáng sớm đến ba giờ chiều, lúc tỉnh dậy còn ngơ ngác mãi không hoàn hồn, y như đã ngủ đến ngu người, ngồi một lúc lâu hồn phách mới kéo nhau quay về, bụng cũng theo đó réo lên.

Anh đứng dậy đi xuống dưới lầu kiếm ăn, căn biệt thự trống rỗng, yên tĩnh cực kì.

Kỳ Minh vốn là người yêu thích sự tĩnh lặng, nhưng nhớ đến hồn Tống Côn Lãng vẫn còn đang vất vơ đâu đây, da gà da vịt lại thi nhau nổi lên.

Anh muốn dọn ra ngoài ở.

Kỳ Minh một bên nghĩ kế hoạch dọn ra ngoài, một bên đi về hướng phòng bếp.

"Kỳ tiên sinh, cậu tỉnh rồi." Giọng nói của Tống Nhất vang lên kéo Kỳ Minh trở lại hiện thực, lúc này anh mới phát hiện ra Tống Nhất đang nấu mì ở trong phòng bếp.

Hít một cái, mùi hương nồng nàn chui vào mũi làm bụng dạ anh càng thêm cồn cào. Kỳ Minh chỉ chỉ cái nồi đang sôi ùng ục, hai mắt sáng như đèn pha, "Đây nấu là cho tôi à?"

Tống Nhất: "Tôi thấy ngài chưa ăn sáng đã ngủ, tỉnh lại hẳn sẽ đói bụng."

Nói xong, mì cũng vừa chín, hắn nhấc nồi lên đổ ra bát, tự mình bưng tới bàn ăn.

Lực chú ý của Kỳ Minh hiện tại đều dồn sạch vào bát mì, không nhìn thấy cái nồi thật ra vẫn đang lơ lửng nãy giờ.

Anh không khách sáo gì thêm, đi qua ngồi cầm đũa xì xụp bắt đầu ăn, còn chẳng thèm đoái hoài tới việc mì vẫn đang nóng hôi hổi, bát mì nhanh chóng ra đi trong ít phút, Kỳ Minh tuy ăn nhanh nhưng động tác lại không hề lỗ mãng, còn có chút vui mắt.

Cái bụng đói meo giờ đã thỏa mãn, anh tự cảm thấy nhân sinh thật mỹ mãn, trượt người tựa vào lưng ghế ngồi, nhìn Tống Nhất nãy giờ vẫn luôn đứng một bên, "Không ngờ khả năng nấu nướng của anh lại tốt như vậy."

Xem ra anh chàng vệ sĩ Tống Nhất này thật đúng là mười phân vẹn mười. À, ngoại trừ chuyện không biết lái xe.

Tống Nhất mặt không cảm xúc nhận lời khen của Kỳ Minh, còn không quên nhắc nhở: "Tiên sinh, hôm nay là ngày thứ mười bốn Tống tiên sinh qua đời, dựa theo tập tục, ngài nên thắp cho Tống tiên sinh một nén hương."

"Còn có tập tục này à?" Kỳ Minh khó hiểu, đầu thất thì anh biết, chỉ là chưa từng nghe nói chuyện sau mười bốn ngày cũng phải thắp hương.

Tống Nhất mặt không đổi sắc, "Đúng vậy, nếu Kỳ tiên sinh không ngại phiền còn có thể đốt cho Tống tiên sinh thêm ít vàng thỏi giấy."

Kỳ Minh một bụng đầy nghi ngờ dò xét Tống Nhất, anh chàng vệ sĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên.

"Được rồi, để tôi đi mua ít hương nến."

Tống Nhất: "Không cần phiền phức như vậy, lúc ngài ngủ, Tỉnh tiên sinh đã đưa tới rồi."

Kỳ Minh: "......"

Sao cái người này phải gấp gáp thế nhỉ? Cẩn thận nghĩ lại, hình như Tống Nhất nấu mì là để giao dịch với anh.

---

Bài vị Tống Côn Lãng đặt ở trong phòng ngủ, Kỳ Minh hiển nhiên không dám đi vào, hôm nay nếu không phải Tống Nhất nói anh phải thắp nhang cho Tống Côn Lãng, đánh chết Kỳ Minh cũng không bước chân vào.

Hiện tại vẫn là ban ngày, bên ngoài sáng trưng, thế nhưng trong phòng lại bao phủ một tầng khí lạnh âm u, bức mành cửa sổ che kín không chút khe hở, ánh sáng bên ngoài hiển nhiên không lọt được vào lấy một li.

Cây đèn cầy đặt bên cạnh di ảnh Tống Côn Lãng chính là nguồn sang duy nhất trong căn phòng này.

Kỳ Minh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, trước tiên thò đầu vào ngó một tí, tỉ mỉ quan sát một vòng, chắc chắn Tống Côn Lãng không có ở đây mới chậm rãi nhích vào.

Vừa đặt chân đến bên trong, Kỳ Minh liền run rẩy.

Lạnh vờ lờ, y như cái hầm băng.

Hai cánh tay anh thi nhau nổi da gà, nhưng Tống Nhất còn đang đi theo phía sau, để không phá vỡ thiết lập người vợ thâm tình, Kỳ Minh chỉ có thể lấy hết can đảm tiến vào.

Trên bàn thờ là di ảnh và bài vị của Tống Côn Lãng.

Ánh mắt Kỳ Minh dừng lại nơi di ảnh, nhan sắc của người này đúng là không ai có thể phủ nhận nổi, mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, dù chỉ là ảnh chụp, ánh mắt sắc bén kia vẫn có thể nhắm bắn thẳng vào trong lòng người khác.

Kỳ Minh thầm than đáng tiếc.

Có tiền, có nhan sắc, có năng lực, tuổi cũng còn trẻ, thế mà lại ngỏm sớm.

Cảm thán trong lòng chốc lát, anh châm lửa đốt hương, biết linh hồn Tống Côn Lãng có thể vẫn đang ở một góc nào đó trong căn biệt thự này, Kỳ Minh không dám làm bừa làm ẩu, hai tay thành kính dâng hương, đốt thêm chút vàng thỏi cùng tiền giấy.

Trong căn phòng mờ tối, sương khói lượn lờ bay lên, hình như còn có một tia sáng vàng ánh kim lặng lẽ nương theo khói hương bay về phía bài vị, sau đó liền biến mất không chút tăm hơi.

Kỳ Minh quỳ gối trên bồ đoàn, chờ vàng thỏi và tiền giấy cháy hết.

Chẳng hiểu sao, anh tự dưng không còn cảm thấy căn phòng này quá âm u nữa, nỗi sợ hãi trong lòng cũng phai nhạt không ít.

Ánh lửa tiếp tục nhảy múa, chờ đến khi vàng thỏi và tiền giấy đều biến thành tro, ngọn lửa giãy giụa vài cái rồi mới hoàn toàn tắt hẳn, căn phòng lại trở về với bóng tối.

Lúc này Kỳ Minh mới đứng dậy.

Tống Nhất vẫn luôn đứng trông bên cạnh, anh vừa xoay người lại liền thấy biểu cảm thỏa mãn trên gương mặt hắn.

Kỳ Minh:!!!

WTF? Anh đốt tiền giấy cho Tống Côn Lãng cơ mà, sao lại người này lại mang vẻ mặt thoả mãn thế? Không biết còn tưởng tiền giấy này đốt cho hắn cơ.

Kỳ Minh chớp chớp mắt, nhìn lại Tống Nhất lần nữa, hắn khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, đối diện với ánh mắt của anh, có chút khó hiểu, "Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?"

Thanh âm Tống Nhất không giống bình thường, hơi pha chút lười biếng  và thỏa mãn, trầm trầm, rất quyến rũ.

Kỳ Minh thuộc đảng thanh khống, rõ ràng giọng nói thường ngày không có gì lạ, thế nhưng lúc này lại tựa như có sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua tâm can, có chút ngưa ngứa.

"Không có gì." Kỳ Minh dời mắt, "Ngoài thắp hương với đốt tiền giấy, còn cần làm gì nữa không?"

"Tạm thời không cần." Tống Nhất nói: "Đương nhiên Kỳ tiên sinh có thể thường xuyên đến đây thắp nén hương cho Tống tiên sinh."

Kỳ Minh: "Vì sao?"

Tống Nhất có chút thương cảm, "Tống tiên sinh vẫn luôn một mình, nếu ngài thường xuyên tới thăm, ngài ấy sẽ không cô đơn nữa."

Kỳ Minh: "......"

Những lời này từ miệng Tống Nhất nói ra, anh cứ cảm thấy càng ngày càng có chỗ nào đấy sai sai.

Thiết lập thâm tình không thể bị phá, nếu Tống Nhất đã đưa ra yêu cầu này, Kỳ Minh chỉ có thể đáp ứng, làm một người vợ yêu Tống Côn Lãng tha thiết, sao có thể đành lòng để hắn cô đơn một mình?

Không đơn giản chỉ có đồng ý suông, mà còn phải bày ra vẻ mặt đau lòng nữa mới được, nghĩ vậy Kỳ Minh liền chớp chớp mắt khẽ cất tiếng, "Tôi biết, nếu có thể, tôi cũng muốn đi cùng anh ấy, cậu biết mà, tôi yêu Côn Lãng nhiều như vậy, anh ấy đi, cuộc đời tôi chẳng còn gì vui vẻ. Chỉ là tôi biết, Côn Lãng nhất định hy vọng tôi có thể sống thật tốt, nếu thường xuyên dâng hương sẽ làm Côn Lãng không cô đơn như vậy nữa, tôi nhất định sẽ mỗi ngày lại đây thăm anh ấy."

Vừa nói vừa nghẹn ngào.

Tống Nhất: "......"

Được thôi, bàn về kỹ thuật diễn xuất, hắn hiển nhiên không phải đối thủ của Kỳ Minh.

.

"Chúng ta đi ra ngoài đi." Kỳ Minh nhập vai thâm tình trong chốc lát, sau đó lau mặt một cái, làm bộ tươi tỉnh trở lại, đi tới cửa phòng.

Tống Nhất ừm một tiếng, đi theo anh ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi phòng ngủ của Tống Côn Lãng, cảm giác âm u kia trong phút chốc liền tan biến, Kỳ Minh lập tức cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít.

Mới xuống lầu liền có điện thoại, là Huỳnh Hoàng gọi tới.

"Anh Hoàng." Kỳ Minh nhận điện thoại.

Huỳnh Hoàng: "Anh vừa mới gửi kịch bản cho chú mày đấy, buổi tối xem thử đi, là vai nam ba, ngày mai anh tới đón chú đi diễn thử, còn nữa, nhớ gửi địa chỉ hiện tại cho anh."

"Được." Kỳ Minh đồng ý, sau khi kết thúc cuộc trò chuyển liền nhắn tin gửi địa chỉ cho Huỳnh Hoàng.
________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại công nhìn thụ: Diễn à, cậu cứ diễn tiếp đi.

Sau này quay xe, thụ nhìn công: Giả bộ à, anh cứ giả bộ tiếp đi.

Video liên quan

Chủ Đề