Hữu Phỉ truyện Review

Thể loại: cổ đại, giang hồ, HE
Editor: Thùy Lam
Độ dài: 168 chương + 5 phiên ngoại
Poster: Liễu Y Vân

"Cuối cùng vào một ngày nào đó, ngươi sẽ vượt qua dòng Tẩy Mặc yên ả, rời khỏi chốn đào nguyên núi non trùng điệp, đến với bầu trời đêm đen vô hạn. Ngươi sẽ tận mắt chứng kiến ngọn núi cao không thể leo lần lượt sụp đổ, vô số biển khơi không thể băng qua khô cạn thành đồng ruộng, và ngươi phải nhớ rằng vận mệnh của ngươi treo trên đầu mũi đao, mà mũi đao đó vĩnh viễn phải tiến về phía trước"

"Mong ngươi có thể đứng trước mũi dao sắc lạnh, nhìn thấy ánh mặt trời"

*Truyện đã được Saigon Books mua bản quyền và xuất bản sách giấy, các bạn có thể tìm mua và đọc.

Tên: Hữu Phỉ
Tác giả: Priest
Thể loại: cổ đại, giang hồ
Số chương: 168 + ngoại truyện
Tình trạng: Edit hoàn
Link sưu tầm: https://bachngocsach.com/reader/huu-phi

Văn án:
"Cuối cùng vào một ngày nào đó, ngươi sẽ vượt qua dòng Tẩy Mặc yên ả, rời khỏi chốn đào nguyên núi non trùng điệp, đến với bầu trời đêm đen vô hạn. Ngươi sẽ tận mắt chứng kiến ngọn núi cao không thể leo lần lượt sụp đổ, vô số biển khơi không thể băng qua khô cạn thành đồng ruộng, và ngươi phải nhớ rằng vận mệnh của ngươi treo trên đầu mũi đao, mà mũi đao đó vĩnh viễn phải tiến về phía trước"
"Mong ngươi có thể đứng trước mũi dao sắc lạnh, nhìn thấy ánh mặt trời"

Hai mươi năm trước, gian tướng Bắc đô Tào Trọng Côn mưu nghịch soán vị, năm đó mười hai người văn võ bá quan liều mạng che chở ấu chúa rời cung, xuôi nam lấy rạch trời làm ranh giới, dựng nên Nam triều Hậu Chiêu bây giờ, từ đó chiến tranh liên miên, chính trị hà khắc như hổ. Kẻ bất bình khắp nơi đua nhau khởi nghĩa, tiếc là không địch lại tay sai của ngụy triều Bắc đô, trong số họ người thì chết người thì trốn vào Thục Sơn, thế là ngụy đế Tào tặc chỉ huy đánh Thục, từ đó gọi 48 trại là “thổ phỉ”, Nam đao Lý Chuỷ là anh hùng hào kiệt đương thời, nghe cái gọi là “thánh chỉ” của Tào tặc thì cười to một trận rồi sai người dựng thẳng cờ lớn của 48 trại, tự phong “Chiếm Sơn Vương”, dứt khoát biến hai chữ “thổ phỉ” thành đồ thật. Phong ba một cõi, Hậu Chiêu bỗng trở thành thế chân Vạc: Bắc Đô nguỵ Tào, Nam Triều Hậu Chiêu, Thục Trung thổ phỉ.

20 năm vật đổi sao dời, những nhân vật phong vân lẫn chóp bu năm ấy, người quy ẩn kẻ quy tiên, rốt cục cũng chẳng còn mấy mống. Lại nói, trung thần chết yểu, gian thần sống lâu, ai chết không biết, nghịch tặc họ Tào kia vẫn sừng sững như đồng. Kiến Nguyên năm 17, khi Lương Thiệu - vị công thần cuối cùng của Nam Triều Hậu Chiêu trong sự kiến chính biến năm nọ thăng thiên, họ Tào cuối cùng cũng lòi đuôi cáo, bố trí thiên la địa võng để truy tìm bí mật đã chôn vùi từ lâu.

Trong vòng xoáy đó, 48 trại nhà Chu Phỉ cũng chẳng yên ổn. Rục rịch 3 4 năm chuẩn bị, năm Kiến Nguyên thứ 21, Mẹ già Lý Cẩn Dung đuổi Chu Phỉ rời khỏi 48 trại, nàng bắt đầu hành trình luyện võ nâng cấp.

Nữ chính Chu Phỉ, mượn lời Ngư thái sư thúc để đánh giá nàng: "tư chất kém, công phu nát, khinh công như quả cân, tâm thô, hơn cả eo, trừ có chút thành tựu ở khoản đi tìm chết thì chỉ còn lại cái mặt miễn cưỡng có chút ưa nhìn....”. Chu Phỉ thiên phú không cao, may có ngộ tính về võ học cứu vớt lại. Sự nghiệp học hành của nàng, không phải kiểu học một hiểu mười, nàng chính là kiểu mưa dầm thấm đất với khả năng hấp thu gần như vô hạn nhưng chỉ phát huy cực hạn tại một phạm vi thời gian - không gian nhất định, mà cái không gian thời gian đó ta hay gọi là "hiểm cảnh".

Nếu nói người ta thành danh mới xuất núi, thì Chu Phỉ lúc rời khỏi 48 trại cũng hệt như game thủ rời khỏi Tân thủ thôn, đao pháp mới học chút da lông, kiến thức bằng không, nội hàm chẳng có gì, lịch duyệt trên giang hồ thì như hạt khô chưa nảy mầm, chỉ có phản xạ linh hoạt là tạm ổn do 3 năm liền bị NPC Dây trận và NPC Ngư thái sư thúc quần cho tơi tả.

Nàng game thủ A Phỉ bị hệ thống có tên "giang hồ" giao hết nhiệm vụ này tới nhiệm vụ khác, từ "truy tìm tung tích con trai Vương bà" đến "giải cứu tù nhân trong núi Hoạt Nhân Tử Nhân", "Bảo vệ gia quyến Ngô Thí tướng quân", "Trợ giúp Bắc Đao diệt trừ Thanh Long boss Trịnh La Sinh", "Bảo vệ 48 trại khỏi quân đội Bắc Triều" vân vân và mây mây

Hữu Phỉ truyện Review
... mỗi nhiệm vụ nàng đều gặp đại boss: Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều, Thanh Long Chúa Trịnh La Sinh đến lũ yêu tinh Bắc Đẩu. Tất nhiên là nàng tài hèn sức mọn, trong quá trình thực thi nhiệm vụ luôn được các NPC trợ giúp, từ chỉ điểm "giang hồ đạo" của Tạ Doãn, hướng dẫn tâm pháp "lấy ít địch nhiều" của Xung Tiêu Tử, ngẫu ngộ Bắc đao Kỷ Ân Trâm và Khô Vinh thủ Đoàn Cửu Nương ..., . đều cho nàng một phần thưởng, khi thì là lĩnh ngộ được chiêu thức trong Phá Tuyết Đao, khi thì là nội công Khô Vinh thủ, khi thì là Phù Du trận Tề Môn và nhập môn nội công.... Từ zero thành hero, đoạn đường Chu Phỉ đi không thiếu mồ hôi và máu, chỉ là nàng chưa từng rơi nước mắt, tựa như không ai dạy nàng phải khóc hay yếu lòng.

Nam chính Tạ Doãn: nói được tiếng người hí được tiếng ngựa, công phu chính: chạy nhanh và dẻo miệng. Tạ Doãn dị dạng bẩm sinh, giang hồ đồn đại từ cổ trở xuống toàn là chân (chắc bao nhiêu gan mật nội tạng hiến xừ cho "bà cô" Chu Phỉ mất rồi). Anh này tác phong đa dạng, đối ngoại thường thừa, kết luận: "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", ham hố nhất là đi du lịch, bốn bể là nhà. Tạ Doãn đúng là kiểu người mang chủng vân tay Radial Loop, suy nghĩ khác biệt, tư tưởng độc đáo, hiếu kì và tò mò, khả năng phân tích và xâu chuỗi tốt, đưa giải pháp nhanh, thông minh sáng tạo. Nếu phản xuyên đến hiện đại, nghề nghiệp phù hợp dự đoán: bán hàng đa cấp. [Lưu ý: câu nào chém không đúng sự thật, vui lòng xem chính văn là bản gốc để đối chiếu].

Chu Phỉ tung hoành giang hồ, chỉ có 2 khẩu quyết làm kim chỉ nam. Một chính là lời cha nàng khi rời nhà năm nàng 14 tuổi: "Hãy trưởng thành. Sơn thủy có tương phùng, sơn thủy bất diệt, chỉ xem xem bao giờ con mới có thể tự do ngang dọc", một nữa là lời thề của 48 trại khi xuất sư: "Những người chúng ta, không gò không bó, không lễ không pháp, không cần lưu danh muôn thuở, không ngại tiếng xấu muôn đời, chỉ cầu không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với mình!"

“Hữu Phỉ” là câu chuyện được viết theo kiểu “vừa đi vừa lớn”, câu chuyện về sự trưởng thành. Nếu đọc Hữu Phỉ, bạn sẽ thấy A Phỉ dùng không chỉ một thanh đao, nàng của đoạn thời không tôi luyện giàu nhiệt huyết ấy, dùng thanh đao Vọng Xuân Sơn, đã tự mình viết nên khúc tráng ca về một nữ anh hùng hảo hán, sảng khoái, hào hiệp, trượng nghĩa. Chu Phỉ của phần giữa truyện, khi sở hữu thanh đao Toái Già, tựa như đã úa tàn. Nàng của khoảng thời không kia, trầm tĩnh mà sắc bén, lạnh lùng mà cô độc, thêm cái trầm ổn hiệu quả, thiếu đi cái nhiệt huyết sảng khoái, tựa như có một con quái thú đã chuyển sang đến giai đoạn ẩn mình mang nỗi đau sâu sắc của kẻ "sinh bất phùng thời". Chu Phỉ của giai đoạn kết thúc, khi sở hữu thanh đao Hi Vi – là ánh sáng le lói đầu ngày, trong vắt mà đầy sức sống, là đoạn thời gian nàng đắc đạo, ngộ được cái nhìn nhân sinh, thấu được lòng mình.

Trong số rất hiếm hoi các bộ nữ cường cổ đại mà mình biết, Hữu Phỉ hoàn toàn có thể sừng sững nằm trong top đầu, ưu điểm là cốt truyện rõ ràng, nhân vật sắc sảo, tình tiết thú vị, đặc biệt hiếm gặp ở chỗ Priest đã đẩy hình tượng một “dã nha đầu” thành nữ anh hùng với một khúc tráng ca hào hùng nghĩa khí. Nhược điểm của Hữu Phỉ không phải không có, đó là tuyến tình cảm khá ít, đất diễn cho nam chính không nhiều, tuy nhiên về mặt tình cảm, họ tuyệt đối là một cặp tuyệt phối.