Phong Tử Tam Tam hệ liệt

Phong Tử Tam Tam hệ liệt

Từ âm nghìn độ của băng tuyết đến hàng triệu độ của mặt trời, ấm nhất là 37°

Từ màu đỏ đến màu tím của cầu vòng, ấm nhất là màu đen lay láy trong đôi mắt em…

Sắc màu ấm – nó không bao giờ cố định. Có thể là màu vàng của tấm rèm treo trong phòng ngủ, màu trắng của cốc sữa tươi mỗi buổi sớm, màu xanh lục trên chiếc áo quân nhân, hoặc màu đen tuyền của mái tóc đêm dài rối trên tay anh…

Câu chuyện ấy đã đem tới một thứ màu sắc ấm áp như vậy!

“Có một số tình cảm nảy sinh cần năm tháng mới lắng đọng lại. Và sự chân thành của một số người cũng cần phải trải qua thiên trường địa cửu mới có thể cảm nhận được .”

Những năm tháng xuân xanh đẹp nhất của đời người, Giản Tang Du đã biết yêu. Mối tình đầu của cô, ngây ngô đầu của cô, xúc cảm đầu của cô, nụ hôn đầu của cô… mọi thứ đều gắn với một người tên Thiệu Khâm. Anh là cậu trai mới lớn xốc nổi, bạo dạn, lì lợm và đặc biệt…. lưu manh! Cái sự “lưu manh” của hắn thì cả đời Giản Tang Du sẽ phải từ từ trải nghiệm rồi, bởi vì rất lâu, rất lâu sau này, người nào đó đã cười ngả ngớn nói với cô:

“Em là vợ của anh. Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại giở trò lưu manh với em, còn được luật pháp bảo vệ.”

Phong Tử Tam Tam hệ liệt

Câu chuyện không đề cập quá nhiều về “ngày xưa”, chỉ biết họ quen nhau như bao đôi trai gái tuổi học trò, thân thiết ở mức độ trong sáng rồi tan vỡ dễ dàng như bong bóng xà phòng. Tình đầu mà, có mấy khi trọn vẹn đến cùng đâu!

Thiệu Khâm vốn dĩ đã quên mất một người con gái tên “Giản Tang Du” rồi. Năm năm trong quân ngũ, luyện tập ác liệt và lối sống khắc khổ đã lấy đi cảm giác mộng mơ thương nhớ ngày nào… Mãi đến khi anh gặp cô lần nữa…

Giản Tang Du kiêu ngạo như con thiên nga.

Giản Tang Du lạnh lùng kiêu hãnh như bà chúa tuyết.

Giản Tang Du phớt lờ sự đeo bám của anh.

Giản Tang Du thông minh tài giỏi hơn tất cả nữ sinh trong lớp…

Em đâu rồi?

Bây giờ đôi mắt này chỉ có sợ hãi và u buồn. Bây giờ mái tóc này rối tung chật vật trong ánh đèn mờ ám quán bar. Bây giờ em tự ti khép kín như một đứa con gái tầm thường hèn mọn. Bây giờ em không chồng và nuôi một đứa con hoang, mất cha mẹ và cưu mang người anh tàn phế.

Thiệu Khiêm giật mình khi nhìn thấy một Giản Tang Du như vậy, càng giật mình khi phát hiện lòng mình tan nát như bị cắt đứt từng khúc ruột. Thì ra trời sinh anh là một gã si tình, 5 năm rồi, ai ngờ vẫn vì cô mà uống say như chết…

“Tình yêu lúc còn trẻ, dù cho có suy tàn thế nào cũng làm lòng người buồn bã. Bởi vì lúc đó, nó mang lại một cảm giác mong đợi điều tốt đẹp mà những tình yêu sau khi trưởng thành không thể nào có được.”

Chắc là như vậy, tình yêu đầu đẹp quá, đến nỗi anh ao ước lần nữa bắt đầu lại nó. Giản Tang Du trốn tránh, tự ti về hoàn cảnh của mình, từng chút vùng vẫy khỏi vòng tay anh. Thiệu Khiêm là ai chứ? Hắn là tên lưu manh! Kẻ lưu manh chỉ dùng cách trực tiếp nhất để chiếm đoạt một cô gái.

Nhưng rồi anh phát hiện ra, cảm xúc của Tang Du quan trọng hơn ham muốn của anh, bình an của mẹ con họ quan trọng hơn bộ quân phục anh mặc trên người. Qúa khứ của cô, nổi ám ảnh của cô, phải hóa giải thì mới có thể bước vào thế giới của Tang Du.

Phong Tử Tam Tam hệ liệt

Thiệu Khiêm mơ hồ chạm tay vào tấm màn sự thật. Mười bảy tuổi, Tang Du của kí ức đã chết, mang theo cơn ác mộng bị cưỡng hiếp, sinh ra Mạch Nha không biết cha mình là ai, kiện tụng đòi công lý thì liên tiếp thất bại, cha mẹ xót con hoạn nạn qua đời, Giản Đông Dục vì cứu em gái tự vẫn mà tàn phế một chân. Trong chốc lát, tương lai và thế giới của thiếu nữ mười bảy đã hoàn toàn sụp đỗ.

Thiệu gia, Trình gia, Hà gia – họ đều là dòng họ có tiền có quyền. Ba thằng con trai hại đời Tang Du chẳng mấy chốc thì thoát tội. Thiệu Khiêm ngỡ ngàng nhận ra, vây quanh mình toàn là một lũ khốn nạn. Em họ Thiệu Trí của anh, em trai bạn thân anh, rồi cả thằng con nhà họ Trình vốn thân quen từ lâu… Ba tên đó lại có thể là cha của Mạch Nha? Chưa bao giờ anh căm ghét thế giới mình đã sống và lớn lên như vậy. Ngày xưa anh cũng lông bông chơi cùng chúng nó, những tên công tử giới thượng lưu, nhìn đời bằng nửa con mắt, đem trò đùa mua vui hại chết một đời con gái. Thiệu Khâm có thể vì tình anh em mà bao che cho họ nhiều chuyện, nhưng nếu dám động tới Tang Du anh sẽ trở mặt thành thù!

Kế hoạch đòi lại công lý cho Tang Du rơi vào bế tắc khi mà cả ba đều phủ nhận có quan hệ với Tang Du, ADN của Mạch Nha không khớp ai trong số họ. Bao nhiêu năm qua, cô đã sống mịt mờ như vậy, không biết phải trút oán hận lên đầu ai, không biết tên khốn nạn nào hại đời cô thê thảm dường này, hại gia đình cô tan nhà nát cửa.

Thiệu Khiêm bất lực không thể thay cô đánh chết hắn nhưng anh muốn giúp cô xóa đi đau thương, bắt đầu lại cuộc sống mới chỉ có cô và anh. Thiệu phu nhân ngấm ngầm phản đối, chia cắt họ. Tang Du trốn tránh, rời xa anh. Và cực điểm là khi anh biết Tang Du bị thương tổn không cách nào mang thai nữa, họ sẽ không thể có một đứa con chung… Khó khăn trăm bề nhưng mà… Thiệu Khiêm vẫn muốn cưới cô, ai bảo anh yêu cô như vậy!

“Yêu anh thì ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ.”

Và rồi trong cơn bế tắc, Hà Tịch Thành mở cho anh con đường quyết định đầy nghiệt ngã…

“Con trai của Giản Tang Du, thật ra chính là con ruột của cậu!”

Thiệu Trí vì ghen ghét Thiệu Khiêm mà nhắm vào bạn gái anh mình.

Hà Tịch Thành vì muốn giúp bạn thân mà dàn dựng lên màn kịch đưa Tang Du đến chỗ Thiệu Khiêm.

Ba nhà Thiệu, Hà, Trình vì thể hiện và con trai mà áp bức gia đình Tang Du đi tới đường tan gia bại sản.

Những người vây quanh anh đều ra tay chà đạp cô ấy, trong khi kẻ tội đồ lớn nhất là anh đang ung dung nhởn nhơ chẳng hay biết gì. Thiệu Khiêm từng ao ước Mạch Nha là con trai của anh nhưng khi điều ước thành sự thật anh lại khiếp sợ vô cùng. Tang Du sẽ hận anh thấu xương, nếu cô biết được… có lẽ sẽ tố cáo anh ngồi tù, sẽ đoạn tuyệt quan hệ, giữa họ sẽ không còn gì nữa…

Hoảng loạn và sợ hãi, Thiệu Kiêm kiên quyết phải kết hôn với cô, bất chấp rào cản nào cũng đem cô giữ bên mình. Anh chỉ có thể cưới Tang Du, vợ vốn là của anh, con vốn là của anh, họ là gia đình mà anh để thất lạc 5 năm rồi. Những ngày tháng cô sinh con vất vả, chịu đựng tủi nhục và đọa đày… làm sao bù đắp hết đây?

Thật ra câu chuyện của họ là tấn bi kịch của số phận. Những hoàn cảnh trớ trêu gây ra hiểu lầm không cứu vãn được, những tác nhân bên ngoài làm rối loạn cuộc đời của hai người… Hôn nhân ngọt ngào ngắn ngủi, ly hôn với tổn thương và một quá khứ hun hút như vực thẳm. Có lẽ Hà Tịch Thành và Thiệu phu nhân nói đúng, họ không nên ở bên nhau!

Tình yêu của Thiệu Khiêm và Giản Tang Du quá nghiệt ngã, yên và hận không cái nào buông xuống được. Anh hại cô tổn thương nặng nề, rồi anh trả nợ cho cô bằng tất cả cuộc đời còn lại. Mâu thuẫn, dày vò tất cả hút cạn hơi sức của đôi trai gái, mệt mỏi mà không quên nổi nhau…

Hai năm ly thân với sự cố chấp của Tang Du và sự đợi chờ bất tận của Thiệu Khiêm. Dằng co, níu kéo không cách nào đem vợ con trở lại… Mãi đến khi biến cố xảy ra buộc Tang Du phải dựa dẫm vào anh, rồi từng chút phát hiện anh đã quan trọng như con trai, như Giản Đông Dục, như người thân không thể thiếu của cô trên đời. Thiệu Khiêm là cha của Mạch Nha, là chồng của cô và cũng là người yêu cô nhất.

Cả câu chuyện là bản tình ca có bi lẫn hài. Cuối cùng thì thứ người ta theo đuổi suốt đời không phải là tiền bạc hay quyền lực, mà là một sắc màu ấm.

Phong Tử Tam Tam hệ liệt

Nơi nào có Tang Du, có Mạch Nha, nơi đó có sắc màu ấm. Thiệu Khiêm sẽ bù đắp cho hai mẹ con họ bằng tình yêu cả đời anh.

Truyện kết HE hợp lý, viết có bài bản theo diễn biến tâm lý nhân vật, sắc nữ sẽ mê tít bộ này nhưng Hoa Ban cho rằng H văn có hơi nhiều, lược bớt sẽ tốt hơn. Bạn nam chính là con sói đầu đàn trong tất cả nam chính mình từng đọc. Thiệt là bó tay luôn, bản chất lưu manh ăn sâu xương tủy, lưu manh mọi lúc mọi nơi (==)

Truyện này ngược tâm nhé, ngược hơi bị nặng à T_T nhưng mà cũng quá ngọt ngào, quá lãng mạn cho nên… thôi thì bỏ qua cho cái sự ngược này đi ^^

Nhân vật phụ xây dựng cũng khá, đặc biệt là bé Mạch Nha quá ư cute, yêu không chịu được. Riêng mình thì cảm thấy phần ngoại truyện về Thiệu Y Hàm nên viết hệ liệt riêng, để vào bộ này hơi đột ngột. Truyện có chất quân nhân nhạt, không đáng chú ý.

Tóm lại “Sắc màu ấm” là bộ ngôn tình khá hay, có chiều sâu, cho rating 4.5

Ebook và online

Đọc trên LQĐ

Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP