Review đại đường vinh diệu

      Hôm nay, tôi sẽ viết về bộ phim mà gần đây đã để lại rất nhiều cảm xúc trong tôi từ vui vẻ đến cảm động và cuối cùng đó là day dứt không nguôi - Đại Đường vinh diệu

     Đại Đường vinh diệu kể về câu chuyện của Quảng Bình vương Lý Thục – Đường Thánh Tông sau này trên con đường lên ngôi hoàng đế, lồng trong đó là tình cảm sâu sắc của ông đối với vợ của mình – Thẩm phu nhân.

Con đường lên ngôi hoàng đế chưa bao giờ là dễ dàng, những tranh đấu trong triều khiến ta sống ngươi chết trở thành một điều quá quen thuộc trong những phim dã sử Trung Quốc nhưng điều khác biệt của bộ phim chính là những tình cảm day dứt mà nó để lại. Tuy diễn viên trong phim phần lớn là các diễn viên mới nhưng họ đã đóng rất thành công vai diễn của mình. Hình ảnh cặp đôi Lý Thục – Trân Châu đã khắc ghi sâu vào lòng độc giả, hình ảnh Đông Lang luôn bên cạnh yêu thương và bảo vệ Trân Châu khiến bất kì ai cũng cảm động, dù cho có bao nhiêu khó khăn, trắc trở nhưng họ vẫn luôn bên nhau, nắm tay nhau vượt qua tất cả. Trân Châu được xây dựng không phải là một nữ cường nhân cầm kiếm giết giặc hay một người mưu toan mọi chuyện giúp chồng mà bà được xây dựng là người luôn ở bên hi sinh mọi thứ cho người mình yêu, là người mà sẵn sàng buông tay nếu như điều đó có thể giúp cho Đông Lang. Phân cảnh khi Trân Châu chấp nhận bỏ đi để cứu lấy Đông Lang là cảnh mà bản thân tôi ấn tượng nhất. Hình ảnh Lý Thục hết sức giữ cô lại dù cho anh có phải quỳ gối nhưng cô vẫn quyết  ra đi, lúc đó anh đã lệnh cho thị vệ giam cô lại và nói rằng : “ ta không cho phép nàng được rời xa ta” đã thể hiện sâu sắc tình cảm của họ, tình cảm của họ không hay nói những câu ngọt ngào nhưng là một tình cảm khắc cốt ghi tâm.

Bên cạnh đó, không thể không kể đến cặp đôi phụ Lý Đàm – Lâm Trí. Lý Đàm là một người nóng tính, xốc nổi, làm việc không hay suy tính trước sau nhưng anh đã dành cho Lâm Trí một trái tim yêu thương hết lòng. Mới đầu xem phim tôi đã nghĩ hai người này cứ thế mà nhẹ nhàng bên nhau cho đến răng long đầu bạc, nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, bất kì ai cũng sẽ trở thành nạn nhân của cuộc đấu tranh hoàng thất. Lâm Trí bị hại, nhiều chuyện xảy ra, cô mất trí nhớ, quên hết tất thảy quá khứ của hai người, nhưng Lý Đàm luôn bên cạnh âm thầm bảo vệ, khiến cô vui, không chịu chữa trị vết thương chỉ vì có vết thương cô sẽ không sợ anh nữa mà chịu nói chuyện với anh. Cô hỏi anh rằng: quá khứ đã qua rồi, tại sao không quên đi, anh đã nói: “ Quá khứ đó của bọn ta nàng ấy đã quên rồi, nếu như ta cũng quên mất thì quá khứ đấy sẽ không còn tồn tại nữa” Lúc Lý Đàm nói câu này là lúc mà nước mắt tôi rơi, rơi vì tiếc thương cho cặp đôi này. Rồi khi Lý Đàm vì cứu Lâm trí mà bị ép tự vẫn, bảo vệ cô cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi anh ra đi tiếng hét cô xé trời hòa cùng với nước mưa, một cảm giác đau tận tâm can, vào lúc đó, trái tim của cô cũng đi theo anh mất rồi.

    Cứ nghĩ rằng tuy cặp phụ không thành nhưng còn hi vọng với cặp chính, trải qua bao nhiêu khó khăn, để cuối cùng Lý Thục đăng cơ, ngỡ rằng có thể cứ nhẹ nhàng nắm tay nhau đến hết cuộc đời nhưng trời không chiều lòng người, thời gian sống của Trân Châu không còn bao nhiêu và cô đã chọn cách chịu nỗi đau đó một mình. Khác với những phim khác là họ sẽ ở bên nhau vui vẻ những quãng ngày còn lại nhưng không trong bộ phim này dù họ đều biết thời gian bên nhau không còn nhiều nhưng họ vẫn cười vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra. Hình ảnh cuối phim khi Lý Thục tiễn Trân Châu đi xa nhìn theo bóng cô xa dần, nhớ lại hình ảnh hai người gặp nhau đã khiến không biết bao nhiêu độc giả phải đẫm lệ, tiếc thương cho họ. Nhậm Gia Luân đã diễn rất thành công, Lý Thục lúc đó không khóc to mà chỉ là nước mắt nơi khóe mi, nước mắt bất lực khi cứ thế nhìn cô ra đi mà không thể thay đổi được gì hay người ta nói rằng khi con người quá đau lòng thì nước mắt không thể rơi được nữa. Biên kịch đã rất thành công khi để lại cho người xem một cái kết mở nhưng day dứt mãi trong tim. Để ngồi lên chiếc ngai hoàng đế đó, họ phải trả giá những gì, phải chịu đựng những gì chỉ có họ mới cảm nhận được “ là ta đã phụ nàng vì giang sơn” câu hát còn vang mãi trong lòng tôi. Vị trí cao nhất cũng là nơi cô đơn nhất.

Mình mới xem xong phim Đại Đường Vinh Diệu….

Cảm giác như vừa trải qua một cuộc đời …

Cuộc đời của Quảng Bình Vương Lý Thục, của Thẩm Trân Châu, của An Khánh Tự, của Lâm Trí, của Kiến Ninh Vương Lý Đàm, của Trương Hoàng Hậu….mình gần như kiệt sức, cảm xúc hỗn loạn, có lẽ phải cần một vài ngày mới ổn định tâm trạng lại được.

Mình là một con ma xem phim và cày phim [đích thị theo nghĩa đen luôn, bởi vì ban ngày mình bận con cái và công việc nhà, chỉ có buổi tối sau khi bọn nhỏ đi ngủ mới rảnh để xem, xem rất khuya]. Đã kinh qua rất nhiều bộ phim. Nhưng, chưa có bộ phim nào khiến mình rơi vào trạng thái như thế này cả.

Đây là một bộ phim lấy đi rất nhiều cái đầu tiên của mình:

  • Bộ phim khiến mình coi một cách cẩn thận suốt 92 tập, từ tập 1 đến tập 92, mà không hề tua một đoạn nào. Những bộ phim nhiều tập trước đây [từ 40 tập trở lên] mình thường xem trước bình luận, nhảy vào coi giữa chừng bộ phim [những đoạn bình luận nói hay], vừa coi vừa tua những đoạn không liên quan đến nam nữ chính. Cứ như thế 2-3 ngày là hết một bộ. Đây là lần ngoại lệ đầu tiên mà mình coi và bị cuốn hút từ tập 1, một tập rồi lại một tập, ròng rã suốt hơn một tuần cẩn thận đi cùng với phim.
  • Bộ phim khiến mình không bỏ qua bất cứ nhân vật phụ nào. Tính khí của mình khi xem phim/ truyện, rất không thích việc tuyến nhân vật phụ được đưa lên làm thứ chính, hoặc những bộ phim nói song song về nhiều cặp nhân vật mình cũng không thích xem. Cảm thấy như vậy sẽ bị chia mạch cảm xúc [hay nói thực tế là bị chia đất diễn] làm nhân vật không thể hiện được hết cá tính và cảm xúc của mình. Thế nhưng, Đại Đường Vinh Diệu lại mở ra một cái ngoại lệ nữa ở mình. Tất cả các nhân vật phụ đều khiến mình quan tâm. Mỗi nhân vật ở đây là một cuộc đời, một số mệnh đáng được lưu ý đến. Và chính tuyến nhân vật phụ này là yếu tố làm sáng lên tính cách và con người của nhân vật chính.
  • Bộ phim khiến mình coi tập nào phải suy nghĩ về tập ấy. Từng chi tiết, từng diễn biến của tất cả các nhân vật trong phim đều là những thông điệp đáng suy ngẫm về cuộc sống, về tình nghĩa con người, các mối quan hệ đối nhân xử thế trong cuộc sống, không chỉ dừng ở thời xưa mà còn rất đúng ở cuộc sống bây giờ. Mỗi cơn binh biến, mỗi trận hỗn loạn, mỗi âm mưu tranh đoạt quyền vị, đều mang trong mình những tham vọng, những nguyên nhân, những lý lẽ [dù đúng dù sai] của người trong cuộc, đem lại cho chúng ta nhiều suy ngẫm về cuộc đời.
  • Bộ phim mà khi xem xong mình không bàn luận đến diễn xuất của diễn viên, không phát cuồng vì diễn viên chính mà phát cuồng với nhân vật diễn viên đó đóng. Cảm giác như nhân vật Lý Thục đã được sống lại bằng xương bằng thịt trước mắt mình. Mỗi biểu cảm, hành động của nhân vật đều rất thật và sống động. Mình không còn phân biệt nỗi ai là Lý Thục, ai là Nhậm Gia Luân nữa. Mặc dầu, khởi điểm mình xem phim này là vì Nhậm Gia Luân.
  • Bộ phim mà xem xong khi nghe Album nhạc phim mình lại bất giác chảy nước mắt. Khi nghe nhạc phim, cảm xúc của nhân vật ào ạt ùa về trong lòng mình. Mỗi phân cảnh của phim đều chèn nhạc rất đúng tâm trạng, lời bài hát lại mang đầy ý nghĩa khiến cho người xem gần như bị cuốn theo cảm xúc của nhân vật. Bất giác lại thấy vui, bất giác lại thấy lo lắng, bất giác lại thấy bất lực đau đớn, bất giác nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
  • Bộ phim mà mình đã khóc rất nhiều. Không chỉ là dừng ở tầng cảm xúc rung động, đau lòng, mà là nước mắt tuôn trào không ngừng được. Mình như hiểu được nỗi đau kìm nén đau đớn tận tâm can của Lý Thục, nỗi uất ức chua chát xót xa của Trân Châu, nỗi nghẹn ngào cay đắng của Tĩnh Dao, nỗi tiếc nuối ân hận của Lâm Trí và Lý Đàm. Tất cả được các diễn viên thể hiện một cách nhẹ nhàng, chân thực như chính họ là những cuộc đời đó. Từ khi làm mẹ, mình đã phải đóng vai mạnh mẽ quá lâu rồi, nước mắt đã hòa vào máu giấu kín ở trong lòng, vậy mà giờ đây, mình lại khóc nhiều như thời con gái.
  • Bộ phim có kết thúc vô cùng buồn nhưng lại vô cùng thỏa mãn mình. Không còn gì để nuối tiếc với kết thúc đó. Ai là fan xem phim đều sẽ hiểu rằng, các phim nói về đề tài Vua chúa, tình cảm của nhân vật chính luôn không có kết thúc tốt đẹp. Người vua tài giỏi, anh minh đến cỡ nào, khi đứng trên đỉnh cao quyền lực luôn là vị trí cô đơn nhất. Kết thúc đau buồn, tiếc nuối là điều không tránh khỏi. Nhưng thật may, bộ phim khiến mình lo sợ từng tập cuối, lại làm mình thỏa mãn. Đôi khi, chia xa lại là một liều thuốc giảm đau cần thiết cho cả hai.

Thật sự rất muốn xem lại từng tập, từng tập để có thể nói lên cảm xúc của mình về từng chi tiết trong phim cho các bạn xem, nhưng không thể, phim dài quá, và mình cũng không có thời gian làm việc đó.

Trong một Post khác, mình sẽ chia sẻ cảm nhận về những phân cảnh mình thích nhất trong phim. Chỉ là muốn lưu lại những cảm xúc đặc biệt của mình đối với bộ phim này. Chỉ là vì, bộ phim này rất hay mà ít bài Review về nó quá.

Có lẽ, sau này khi mình trưởng thành thêm một chút nữa, mình sẽ coi lại phim này. Chắc chắn lúc đó mình sẽ có thêm nhiều cảm xúc khác. Còn các bạn, nếu cũng là fan thích xem phim giống mình, thì đừng bỏ lỡ bộ phim này và hãy coi thật cẩn thận để cảm nhận hết cái hay của bộ phim nhé!

[Còn tiếp]

  • ĐẠI ĐƯỜNG VINH DIỆU 0ST
Túc Niệm – Úc Khả Duy – Đại đường vinh diệu Ost Toàn thành cho người – Van Thiến – Âm Tần Quái Vật – Đại đường vinh diệu OstVinh Diệu _ Nhậm Gia Luân – Đại đường vinh diệu Ost Vì Giang Sơn – Tôn Nam – Đại đường vinh diệu Ost

Published by anniequynhnguyen18

This is Quỳnh! View all posts by anniequynhnguyen18

Chủ Đề