So sánh giữa thơ và truyện

TIỂU LUẬN CUỐI KỲMôn: Loại thể văn họcĐề bài:So sánh ngôn ngữ tiểu thuyết và ngôn ngữ kịch.Bài làmNgôn ngữ là một khía cạnh trung tâm trong việc xây dựng một tác phẩm.Gorki từng quan điểm: “Yếu tố đầu tiên của văn học là ngôn ngữ, công cụ chủ yếucủa nó và - cùng với các sự kiện, các hiện tượng của cuộc sống - nó là chất liệu củavăn học”. Tuy nhiên, ở mỗi thể loại văn học, yếu tố ngôn ngữ lại có những đòi hỏivà đặc trưng riêng của thể loại đó. Cùng xem xét ngôn ngữ hai thể loại tiểu thuyếtvà kịch để làm rõ điều này.Nếu như tiểu thuyết thường được chia hành các chương, phần,…thì kịchđược chia thành các màn, lớp. Đặc trưng của ngôn ngữ tiểu thuyết như Bakhtinnhận định, vốn có “tính phức âm, tính phân tầng”, từ trong bản chất, “phổ biến làcác hình thức kết cấu lai tạo rất đa dạng và bao giờ cũng được đối thoại hóa ở mứcđộ này hay mức độ khác”. Song mức độ “đối thoại” đến đâu lại phụ thuộc vào từngkhuynh hướng tiểu thuyết, từng giai đoạn tiểu thuyết và từng chủ thể riêng biệt.Tính đối thoại trong tiểu thuyết được thể hiện trên nhiều cấp độ: đối thoại giữa cácnhân vật, đối thoại trong độc thoại, đối thoại giữa các chiều văn hóa, sự đa nghĩatrong các diễn ngôn nghệ thuật.Ở cấp độ nhân vật, mỗi nhân vật là một tiếng nói, một chủ thể độc lập, bìnhđẳng với tác giả. Đây là những đối thoại về tư tưởng, về ngữ nghĩa, về quan điểmnằm trong chính phát ngôn của họ. Bakhtin đã viết: “Chính sự định hướng đối1|Pagethoại của lời nói con người giữa những lời nói của người khác [với tất cả mọi mứcđộ tính chất xa lạ] tạo cho ngôn từ những khả năng nghệ thuật mới và cốt yếu, tạonên tính văn xuôi nghệ thuật đặc thù mà biểu hiện đầy đủ nhất và sâu sắc nhất là ởtrong tiểu thuyết”Tiểu thuyết thuộc loại hình tự sự nên nghệ thuật trần thuật là một trongnhững yếu tố quan trọng trong phương thức biểu hiện. Ngôn ngữ trần thuật là nơibộc lộ ý thức sử dụng ngôn ngữ có chủ ý của nhà văn, bộc lộ cách lý giải cuộcsống từ cách nhìn riêng và cá tính sáng tạo của tác giả.Xét ở ngôi kể thứ nhất, lời trần thuật vừa là ngôn ngữ trần thuật của tác giảvừa là ngôn ngữ trần thuật của nhân vật, nói cách khác, nó vừa là lời trực tiếp, vừalà lời gián tiếp. Còn ngôi thứ ba dưới hình thức người kể chuyện, lời trần thuậtmang tính khách quan hoá và trung tính. Người trần thuật được chứng kiến câuchuyện và có khả năng kể lại toàn bộ câu chuyện theo cách riêng của mình. Lúcnày lời trần thuật còn có nhiệm vụ tái hiện và phân tích, lý giải thế giới khác quanvật chất, sự việc, con người…; tái hiện và phân tích, lý giải lời nói ý thức ngườikhác. Lời văn trần thuật gián tiếp có thể là gián tiếp một giọng, là lời trần thuật táihiện, bình phẩm các hiện tượng của thế giới trong ý nghĩ khách quan vốn có củachúng. Cũng có thể là lời gián tiếp hai giọng, là lời trần thuật có hấp thu lời nhânvật, nó thể hiện sự đối thoại với ý thức khác của cùng một đối tượng miêu tả. Loạithứ hai này cho phép tác giả di chuyển “điểm nhìn” trần thuật và tạo nên tính chấtđa thanh trong ngôn ngữ trần thuật, ngôn ngữ tiểu thuyết. Ngôn ngữ đa thanh trongtrần thuật nhấn mạnh vào ngôn ngữ của người khác, hướng về một tiếng nói khác;chẳng hạn tiếng nói tác giả hướng về tiếng nói của nhân vật, hoặc tiếng nói nhânvật trong đó có xen lẫn giọng tác giả, hoặc là tiếng nói của nhân vật này xen lẫngiọng của nhân vật khác.2|PageNgôn ngữ nhân vật là một trong những phương tiện quan trọng được nhàvăn sử dụng nhằm thể hiện cuộc sống và cá tính nhân vật. Ngôn ngữ trần thuật củanhân vật là lời trực tiếp của nhân vật trong tác phẩm. Đó thực chất là ngôn ngữ củatác giả nhưng được giãi bày với tư cách nhân vật. Ngôi kể của nhân vật trần thuậtlà ngôi thứ hai, thứ ba nhưng vẫn được trần thuật ở ngôi thứ nhất, xưng tôi trongđối thoại. Điều này làm nên yếu tố tự truyện của nhân vật. Trong văn học hiện đại,lời – ngôn ngữ trần thuật của nhân vật có vị trí ưu trội nhất định trong tác phẩm, làphương diện quan trọng nhất của tính tạo hình khách thể trong tác phẩm tự sự.Ngôn ngữ trần thuật của nhân vật có thể là đối thoại hay độc thoại. Đối thoạigắn liền với việc những người nói hướng vào nhau và tác động vào nhau; độc thoạikhông nhằm hướng đến người khác và tác động qua lại giữa người và người. Ngônngữ trần thuật của nhân vật có nhiều chức năng khác nhau như: chức năng phảnánh hiện thực, chức năng tự bộc lộ của nhân vật, chức năng là đối tượng miêu tảcủa tác giả hoặc chức năng thể hiện nội tâm…. Tổng hợp những chức năng đó,thông qua trần thuật, nhân vật kể lại cuộc đời của mình, bộc lộ tâm tư, suy nghĩ,chiêm nghiệm về cuộc đời, lẽ sống, giúp người đọc lĩnh hội được tư tưởng, quanniệm của nhà văn. Cùng với trần thuật tác giả, trần thuật của nhân vật góp phầnhoàn thiện bức tranh đời sống trong tác phẩm. Mỗi nhân vật đều có ngôn ngữ trầnthuật của mình, làm phân hoá ngôn ngữ tiểu thuyết, đưa vào tiểu thuyết nhiều tiếngnói khác nhau, đa thanh, đa giọng điệu.Khác với tiểu thuyết, trong kịch hầu như không có ngôn ngữ kể chuyện.Vởkịch được diễn trên sân khấu với ngôn ngữ nhân vật. Chủ yếu là đối thoại.Ngôn ngữ đối thoại là lời đối đáp qua lại giữa các nhân vật, là dạng ngônngữ chủ yếu trong kịch. Các lời đối thoại trong kịch phải sắc sảo, sinh động và cótác dung hỗ tương với nhau nhằm thể hiện kịch tính. Xen kẽ là những mẩu độc3|Pagethoại, lời nhân vật tự nói với mình, qua đó bộc lộ những dằn vặt nội tâm và nhữngý nghĩa thầm kín. Ngoài ra trong kịch có bàng thoại, là lời nói với khán giả. Có khiđang đối đáp với một nhân vật khác, bỗng dưng nhân vật tiến gần đến và hướng vềkhán giả nói vài câu để phân trần, giải thích một cảnh ngộ, một tâm trạng cần đượcchia sẻ, một điều bí mật.Ngôn ngữ kịch là một hệ thống mang tính hành động, ngôn ngữ khắc họatính cách và là một hình thái ngôn ngữ hội thoại gần gũi với đời sống. Ngôn ngữvăn học kịch chủ yếu là ngôn ngữ nhân vật, rất ít ngôn ngữ của người trần thuật,toàn bộ nội dung cơ bản của kịch đều dựa trên sự hoàn thành ngôn ngữ nhân vật.Ngôn ngữ nhân vật có nhiệm vụ thúc đẩy xung đột kịch, triển khai tình cảnh kịch,biểu hiện tính cánh nhân vật. Vì thế yêu cầu ngôn ngữ kịch phải có tính hành động,cá tính hóa và đầy ẩn ý.Tính hành động của ngôn ngữ kịch một mặt chỉ hiện tượng ngôn ngữ đốithoại, độc thoại của nhân vật luôn kết hợp với hình dáng, điệu bộ, cử chỉ, thổ lộtình cảm, động tác hình thể, khiến cho diễn viên vừa thốt ra lời kịch vừa diễnnhững động tác, hành vi tương ứng; mặt khác chỉ hiện tượng ngôn ngữ đối thoại cósức ảnh hưởng, sức tác động mạnh mẽ đến người khác, thúc đẩy mạnh mẽ sự pháttriển của tình huống kịch, biểu hiện sâu sắc tư tưởng, ý chí, dục vọng, tình cảm.Nếu như đối thoại giữa các nhân vật, mặc dù mỗi bên đều biểu hiện ra tư tưởng,tình cảm của mình, nhưng lời nói của bên này không ảnh hưởng đến lời nói củabên kia, tâm tình hai bên từ đầu đến cuối không biến đổi, nội dung đối thoại trựctiếp được chú ý thì cũng không tạo được hứng thú kịch. Tính hành động trongngôn ngữ kịch chỉ việc nhân vật trong khi đối thoại đã ảnh hưởng lẫn nhau về cáchkiến giải, tình cảm, tư tưởng, quyết định mối quan hệ tương hỗ giữa cách nhân vật.4|PageTính cá thể hóa của ngôn ngữ văn học kịch là chỉ đối thoại, độc thoại củanhân vật vừa phải phù hợp với thân phận, tuổi tác, số phận, nghề nghiệp, địa vị xãhội, trình độ văn hóa, thói quen sinh hoạt, sở thích hứng thú, vừa biểu hiện được tưtưởng, tình cảm, đặc trưng cá tính của nhân vật, đây chính là người thế nào thì nóithế ấy, nói như thế nào sẽ biểu hiện tính cách như thế ấy. Nhà viết kịch người MĩLei.Shiluosaisi nói: “Lời thoại, đối thoại trong kịch là một thứ có ma lực, thôngqua nó, các yếu tố trong kịch mới có thể triển khai. Lời thoại là lời do nhân vậttrong kịch nói ra phải tất yếu và mới mẻ, vì nhân vật không thể nào kìm được màkhông nói ra, và sự tình của lời nói chỉ anh ta mới nói được, hơn nữa, chỉ có thể lấyphương thức lời nói của anh ta mới có thể nói được”Ngôn ngữ kịch chứa nhiều ẩn ý là chỉ ngôn ngữ nhân vật phải ý ở ngoài lời,là nhân vật không trực tiếp nói ra, mà tác giả ngụ ở trong ngôn ngữ, khán giả căncứ vào tình cảnh trong kịch và lời thoại có thể lĩnh hội được ý tứ. Văn bản kịch làkịch bản gốc dùng để diễn trên sân khấu cho khán giả có thể xem và nghe hiểuđược kịch, nên ngôn ngữ kịch trước hết phải rõ ràng, dễ hiểu, khẩu ngữ hóa, tránhtrống rỗng, tối nghĩa, đọc lên có thể hiểu ngay, đồng thời lại phải hàm súc khiếncho trong lời có lời, ý ở ngoài lời, từ đó mà có thể tìm thấy ý vị. Ngôn ngữ nhânvật kịch đòi hỏi người viết phải có một vốn hiểu biết phong phú và sâu rộng vềquần chúng, nắm được cách nói đa dạng của quần chúng, điều này quan trọng đốivới mọi nhà văn nói chung nhưng đặc biệt là đối với người viết kịch.Nói tóm lại, ngôn ngữ tiểu thuyết và ngôn ngữ kịch mang những đặc trưngthể loại riêng biệt. Tiểu thuyết thiên về trần thuật, kịch thiên về hành động. khônggian và hình thức biểu hiện là những yếu tố ảnh hưởng và chi phối ngôn ngữ thểloại.5|Page

Văn học đề cập đến công việc sáng tạo bằng văn bản, đặc biệt là những tác phẩm có giá trị cao và lâu dài. Nó được biết đến với hình thức mà thông điệp được trình bày hoặc truyền đạt và nội dung của nó. Văn xuôi và thơ là hai hình thức phổ biến của văn học; trong đó văn xuôi là tác phẩm viết, trong đó có câu và đoạn văn, và không có bất kỳ cấu trúc siêu hình nào. Ngược lại, thơ là một thể loại văn học dựa trên một hình thức cụ thể, tạo ra một vần điệu.

Sự khác biệt cơ bản giữa văn xuôi và thơ là chúng ta có câu và đoạn văn, trong khi các dòng và khổ thơ có thể được tìm thấy trong một bài thơ. Hơn nữa, có văn bản thường xuyên trong văn xuôi, nhưng có một phong cách độc đáo của việc viết thơ.

Chúng ta có thể tìm thấy văn xuôi trong các bài báo, blog, truyện ngắn, v.v., tuy nhiên, thơ được sử dụng để chia sẻ một cái gì đó đặc biệt, thẩm mỹ. Để biết thêm về chủ đề này, bạn có thể đọc các khác biệt khác bên dưới:

Nội dung: Thơ văn xuôi

  1. Biểu đồ so sánh
  2. Định nghĩa
  3. Sự khác biệt chính
  4. Ví dụ
  5. Làm thế nào để nhớ sự khác biệt

Biểu đồ so sánh

Cơ sở để so sánhVăn xuôiThơ
Ý nghĩaVăn xuôi là một hình thức văn học thẳng tiến, trong đó tác giả thể hiện suy nghĩ và cảm xúc của mình một cách sáng suốtThơ là hình thức văn học mà nhà thơ sử dụng một phong cách và nhịp điệu độc đáo, để thể hiện kinh nghiệm mãnh liệt.
Ngôn ngữChuyển tiếp thẳngBiểu cảm hoặc trang trí
Thiên nhiênThực dụngTưởng tượng
Bản chấtTin nhắn hoặc thông tinKinh nghiệm
Mục đíchĐể cung cấp thông tin hoặc để truyền tải một thông điệp.Để vui thích hoặc thích thú.
Ý tưởngÝ tưởng có thể được tìm thấy trong câu, được sắp xếp trong đoạn văn.Ý tưởng có thể được tìm thấy trong các dòng, được sắp xếp trong khổ thơ.
Ngắt dòngKhôngĐúng
Diễn giảiKhả thiParaphrasing chính xác là không thể.

Định nghĩa văn xuôi

Văn xuôi là một phong cách viết thông thường trong văn học, bao gồm các nhân vật, cốt truyện, tâm trạng, chủ đề, quan điểm, bối cảnh, vv làm cho nó trở thành một hình thức ngôn ngữ đặc biệt. Nó được viết bằng cách sử dụng các câu ngữ pháp, tạo thành một đoạn văn. Nó cũng có thể bao gồm các cuộc đối thoại, và đôi khi, được hỗ trợ bởi hình ảnh nhưng không có cấu trúc siêu hình.

Văn xuôi có thể là hư cấu hoặc không hư cấu, anh hùng, dị thường, làng, đa âm, thơ văn xuôi, vv

Tiểu sử, tự truyện, hồi ký, tiểu luận, truyện ngắn, truyện cổ tích, bài báo, tiểu thuyết, blog và vv sử dụng văn xuôi để viết sáng tạo.

Định nghĩa thơ

Thơ là một thứ gì đó khơi dậy một cảm giác tưởng tượng hoàn chỉnh, bằng cách chọn ngôn ngữ phù hợp và các từ chọn lọc và sắp xếp chúng theo cách tạo ra một khuôn mẫu, vần điệu [hai hoặc nhiều từ có âm kết thúc giống hệt nhau] và nhịp điệu [nhịp của bài thơ].

Thơ sử dụng một cách nghệ thuật để truyền đạt một cái gì đó đặc biệt, tức là một ngữ điệu âm nhạc của âm tiết nhấn mạnh [âm dài] và không nhấn [âm ngắn] để diễn tả hoặc mô tả cảm xúc, khoảnh khắc, ý tưởng, kinh nghiệm, cảm xúc và suy nghĩ của nhà thơ cho khán giả. Các thành phần cấu trúc của thơ bao gồm các dòng, couplet, Strophe, khổ thơ, v.v.

Nó ở dạng câu thơ, tạo thành khổ thơ, sau một mét. Số lượng câu thơ trong một khổ thơ tùy thuộc vào loại bài thơ.

Sự khác biệt chính giữa văn xuôi và thơ

Sự khác biệt giữa văn xuôi và thơ có thể được rút ra rõ ràng dựa trên các lý do sau:

  1. Văn xuôi đề cập đến một hình thức văn học, có cấu trúc ngôn ngữ và câu thông thường. Thơ là hình thức văn học, có tính thẩm mỹ, tức là nó có âm thanh, nhịp, vần, mét, v.v., làm tăng thêm ý nghĩa của nó.
  2. Ngôn ngữ của văn xuôi khá trực tiếp hoặc đơn giản. Mặt khác, trong thơ, chúng tôi sử dụng một ngôn ngữ biểu cảm hoặc sáng tạo, bao gồm các so sánh, vần điệu và nhịp điệu mang lại cho nó một nhịp điệu và cảm nhận độc đáo.
  3. Trong khi văn xuôi là thực dụng, tức là hiện thực, thơ là nghĩa bóng.
  4. Văn xuôi chứa các đoạn văn, bao gồm một số câu, có một thông điệp hoặc ý tưởng ngụ ý. Như chống lại, thơ được viết bằng những câu thơ, được bao phủ trong khổ thơ. Những câu này để lại rất nhiều điều chưa được trả lời, và cách giải thích của nó phụ thuộc vào trí tưởng tượng của người đọc.
  5. Văn xuôi là thực dụng, trong đó truyền đạt một đạo đức, bài học hoặc ý tưởng ẩn. Ngược lại, thơ nhằm mục đích làm hài lòng hoặc thích thú người đọc.
  6. Điều quan trọng nhất trong văn xuôi là thông điệp hoặc thông tin. Ngược lại, nhà thơ chia sẻ kinh nghiệm hoặc cảm xúc của mình với người đọc, đóng vai trò cốt yếu trong thơ.
  7. Trong văn xuôi, không có ngắt dòng, trong khi khi nói đến thơ, có một số ngắt dòng, chỉ là để theo nhịp hoặc nhấn mạnh vào một ý tưởng.
  8. Khi nói đến diễn giải hoặc tóm tắt, cả văn xuôi và thơ đều có thể được diễn giải, nhưng cách diễn đạt của bài thơ không phải là bài thơ, bởi vì bản chất của bài thơ nằm ở phong cách viết, tức là cách mà nhà thơ đã thể hiện / kinh nghiệm của cô ấy trong những câu thơ và khổ thơ. Vì vậy, mô hình viết và nhịp này là vẻ đẹp của thơ, không thể tóm tắt.

Làm thế nào để nhớ sự khác biệt

Bí quyết tốt nhất để nhớ sự khác biệt giữa hai điều này là hiểu phong cách viết của họ, tức là trong khi văn xuôi được viết thông thường, thơ có các đặc điểm thẩm mỹ, và do đó nó có một kiểu viết đặc biệt.

Hơn nữa, văn xuôi là hình thức ngôn ngữ mở rộng truyền tải một thông điệp hoặc ý nghĩa thông qua cấu trúc kể chuyện. Trái lại, thơ là một hình thức văn học như vậy, với một định dạng viết độc đáo, tức là nó có một khuôn mẫu, vần điệu và nhịp điệu.

Thêm vào đó, văn xuôi xuất hiện như những khối từ lớn, trong khi kích cỡ của thơ có thể thay đổi theo độ dài dòng và ý định của nhà thơ.

Video liên quan

Chủ Đề