Ý nghĩa của quyển sách Một lít nước mắt

Sẽ như thế nào nếu ở độ tuổi đẹp nhất của đời người mà bản thân bạn mất phương hướng, chán nản với cuộc sống,… Hãy đọc cuốn sách “Một lít nước mắt” để thêm trân trọng sức khỏe, thời gian bạn có được trong đời.

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Giới thiệu về sách Một lít nước mắt

Bước vào tuổi 15, một căn bệnh mang tên Thoái hóa tiểu não [Spinocerebella Atrophy] bỗng giáng xuống đầu Kito Aya [19/07/1962 – 23/05/1988]. Căn bệnh phát triển khiến Aya đân mất đi khả năng kiểm soát cơ thể. Theo thời gian Aya phải ngồi xe lăn, không phát âm được như ý muồn, không thể cầm đũa, rồi cuối cùng là nằm liệt giường. Aya kể lại cuộc chiến dai dẳng hàng năm trời với căn bệnh hiểm nghèo qua dòng nhật ký đẫm nước mắt. Năm 1986, nhật ký của Aya lần đầu được phát hành thành sách với tên gọi Một lít nước mắt, được dựng thành phim hai lần, và khiến hàng triệu người xem cảm động rơi lệ. Từ đó tới nay chỉ riêng tại Nhật Bản cuốn sách đã bán được hơn 1.1 triệu bản.

Cảm nhận về sách

Tuổi 15 rực rỡ nhưng lại là khởi đầu của những đau đớn, giày vò kéo dài đến cuối đời của Aya

Tuổi thanh xuân tuyệt đẹp, là mọi cơ hội cho con người được quyền trải nghiệm, ước mơ và làm những điều mình muốn thế nhưng thật không may khi ở độ tuổi rực rỡ này, Aya bắt đầu chuỗi ngày chống chọi lại với căn bệnh quái ác khiến mọi mộng mơ bị dập tắt, nhiều lần bất lực trước số phận bởi không thể phớt lờ hay lảng tránh đi chính căn bệnh của mình, căn bệnh của Aya không có tiến triển tốt mà chỉ ngày một tồi tệ hơn. Bạn đọc sẽ không khỏi xót xa trước những dòng nhật ký đẫm nước mắt của Aya, cô không ước những điều lớn lao mà chỉ mong muốn trở thành một cô gái bình thường, không mong muốn trở thành gánh nặng của người khác, “Mình muốn đến một nơi nào đó… Mình muốn được đập phá, muốn gào thét như điên, muốn cười hết sức mình” 26 năm tồn tại trên đời là chuỗi ngày con sâu nước mắt bám riết lấy cô, nó nhất quyết chẳng chịu buông Aya ra.

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Không chịu khuất phục trước số phận, mạnh mẽ là cách mà Aya đối đầu với số phận

“Mình vô cùng đau đớn khi nghe bác sĩ nói vậy. Nhưng mình vẫn cảm ơn bác sĩ vì đã cho biết sự thật về căn bệnh của mình. Trong tương lai mình phải sống như thế nào đây? Con đường phía trước dường như đang hẹp dần. Nó ngày một trở nên hiểm trở. Nhưng dù thế nào mình cũng vẫn phải hướng về tương lai mà sống. Mình không được chùn bước”

“Một cuộc sống không có ý nghĩa, một cuộc sống không có lý tưởng, một con người thừa. Con chỉ là gánh nặng”. Aya luôn đổ lỗi cho bản thân như vậy. Con bé không một lần tuôn ra những lời đổ lỗi cho hoàn cảnh hay bất cứ điều gì như “Tại sao chỉ mình con bị thế này?” hay “Giá như mẹ đừng sinh con ra”. Vì con bé hiểu được rằng, những lời như thế sẽ làm mẹ nó càng thêm đau khổ.

Lắm lúc tuyệt vọng trước cơ thể tật nguyền, tự ti trước bạn bè và tự xem mình là gánh nặng của cả gia đình,…. mọi cảm xúc lẫn lộn trong cuốn nhật ký, nhưng chẳng còn lựa chọn nào ngoài cách bước về phía trước… Aya khao khát được sống bình thường như mọi người, cô không đầu hàng trước số phận bằng cách tự động viên chính mình và chăm chỉ tập các bài tập theo chỉ dẫn của bác sỹ. Vì biết sự sống của mình cũng mong manh nên tâm hồn của Aya vô cùng nhạy cảm nhưng kèm với đó là lòng trắc ẩn tồn tại trong từng hành động và suy nghĩ của cô. Aya biết ơn cuộc sống từ những điều nhỏ nhất, từ những người giúp đỡ mình,…

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Một sự tồn tại ý nghĩa, thiên thần nhỏ bé Aya

“Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra rằng họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế”

Không ai trong chúng ta có quyền lựa chọn số phận của đời mình, ta chỉ có thể dùng thái độ sống để đối diện với những thứ đến trong đời. Tuy Aya đã rời xa thế gian này vĩnh viễn nhưng những dòng nhật ký mà cô trải lòng bằng cảm xúc chân thật đem đếm cho tất cả chúng ta động lực để sống, để có lý do mỉm cười với cuộc đời này. Sẽ chẳng một ai có thể tước đi niềm hạnh phúc của chính bạn nếu bạn không chịu đầu hàng trước số phận. Cuộc sống luôn tiếp diễn và bước chân về phía trước là cách để bạn ngày càng mạnh mẽ và tự tạo được hạnh phúc cho chính mình.

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Trích đoạn ấn tượng từ sách

“Hãy sống!

Mình muốn hít thở thật sâu sưới trời xanh.

Làn gió thoảng hương bạc hà mơn man đôi gò má.

Những tán mây trắng phản chiếu qua ánh mắt.

Mình đã mơ về khoảnh khắc tuyệt vời này…

Ước gì có thể bay lên trời cao vợi.

Mình sẽ được áo lông chim bao bọc.

Nói chẳng bận tâm dẫu mình xấu xí.

Tha thiết tin mình là người có ích.

Giờ mình nên hướng về nơi đâu?

Trước giờ chỉ biết khóc một mình.

Với mỗi cuốn sổ tay làm bạn.

Lời giải đáp, nó không thể cho mình.

Nhưng hễ viết ra tâm trạng mình nhẹ nhõm.

Mình đang thỉnh cầu một bàn tay giúp đỡ.

Nhưng chưa bao giờ bàn tay ấy xuất hiện.

Giọng mình mất hút trong bóng đêm tối mịt.

Chỉ còn mỗi tiếng thở phào vang lại.

Để tiến hóa từ khỉ thành người phải mất một khoảng thời gian vô cùng dài. Nhưng quá trình thoái hóa sao lại diễn ra nhanh đến thế.”

“Mình muốn đến nơi nào đó rộng rãi.

Mình ngán những nơi chật hẹp tù túng lắm rồi.

Mình cảm thấy áp lực lắm.

Trời lạnh nên mình không được ra ngoài.

Mình toàn nghĩ đến chuyện chết chóc, hãi hùng quá.

Mình không di chuyển được, chịu thua rồi.

Mình muốn được sống!

Không đi lại được, không thể kiếm tiền…

Và cũng không thể nào giúp ích cho người khác.

Nhưng mình vẫn muốn sống.

Mình muốn được thấu hiểu.”

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Lời kết

Thì ra đứng trước bản án số mệnh của cuộc đời, số phận con người trở nên nhỏ bé đến bạc bẽo. Cô gái Aya đã sống một cuộc đời thật dũng cảm, cuộc đời của Aya sẽ luôn in dấu trong trái tim của mỗi người, để những lúc chán nản ta trải nghiệm trên trang sách của “Một lít nước mắt”, độc giả tìm kiếm cho chính mình động lực, niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp.

Cảm ơn bạn đã đọc bài viết này của AnyBooks, hy vọng những bài viết tiếp theo của chúng tôi vẫn sẽ nhận được sự quan tâm theo dõi từ bạn.

Review bởi Dương Hà

“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề.Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên.Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia.Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?Bạn đang còn sống.”

Được sống, là một điều thật tuyệt, bạn nhỉ?

Có lẽ không ít bạn đã từng nghe đến hoặc xem “Một lít nước mắt” – một trong những bộ phim đã làm rung động hàng triệu trái tim của biết bao người dân Nhật Bản và trên toàn thế giới. “Một lít nước mắt” được chuyển thể từ tự truyện đầy xúc động của cô bé Kito Aya, người hàng ngày phải chống chọi với căn bệnh “thoái hóa dây thần kinh tiểu não” quái ác. Chỉ 12 tập phim ngắn ngủi nhưng đó là cả một hành trình đấu tranh nội tâm can trường của Kito Aya. Đau đớn nhưng vẫn lạc quan, luôn mang khát vọng sống mãnh liệt và muốn khẳng định sự tồn tại của mình.

Với cốt truyện như thế “Một lít nước mắt” đích thị là một bộ phim buồn, buồn từ đầu đến cuối, chẳng hề có những lời thoại dí dỏm hay những phân cảnh siêu lãng mạn. Vậy điều gì khiến “Một lít nước mắt” lại có sức hút mạnh mẽ đến như thế? Phần đông khán giả xúc động vì hoàn cảnh éo le của một cô bé mới chỉ mười lăm tuổi – lứa tuổi mộng mơ đẹp nhất trong cuộc đời lại chợt nhận ra định mệnh đã đóng sập cánh cửa tương lai ngay trước mặt mình. Một bộ phận khán giả lại chẳng thể kiếm được nước mắt rơi trước ý chí kiên cường không chịu chấp nhận bệnh tật làm mình gục ngã mà vẫn cố gắng vươn lên, chống chọi lại số phận. Trên quan điểm cá nhân tôi, ngoài hai yếu tố trên, còn một điểm khiến tôi, một kẻ cực kì ghét xem bi kịch, vẫn quyết tâm xem đến hết bộ phim đầy cảm xúc này, đó chính là: Sự bình dị và chân thực đến lạ lùng.

Là một người nhạy cảm và mau nước mắt, tôi đã khóc ngay khi bắt đầu xem phim trong khi hầu hết những khán giả khác nói rằng họ chỉ khóc khi xem phim về đoạn cuối. Tôi khóc, đôi khi chỉ vì ánh nhìn đau đáu, chất chưa đau thương của bà Shioka trước nỗi đau tột cùng của một người mẹ biết chắc đứa con bé bỏng đang dần rời xa mình…Tôi khóc, đôi khi chỉ vì thấy ông Mizuo cố gắng giành thời gian ở bên con gái, kể những câu chuyện vui, động viên cô để mong nụ cười ấy mãi rạng ngời trên môi cô. Tôi khóc, đôi khi chỉ vì cậu em trai Hirokia dù mang đôi giày mòn vẹt nhưng vẫn chẳng hề xin mẹ tiền mua đôi giày mới bởi ý thức được hoàn cảnh khó khăn của gia đình. Và tôi khóc, đôi khi chỉ vì chứng kiến hình ảnh người con gái mỏng manh ấy từ một học sinh giỏi, năng nổ, từng đứng ở vị trí nhạc trưởng cho ban nhạc của trường, là gương mặt bóng rổ xuất sắc…, dần dần không còn làm được gì: từ việc đi đứng bình thường, viết bình thường cho đến ăn nói như người bình thường.

Giống như Aya đã từng khóc và hỏi mẹ, tôi cũng không thể hiểu được tại sao ông trời lại bất công đến thế, “Tại sao căn bệnh này lại chọn con” – một cô bé dễ thương và khao khát sống mãnh liệt. Chẳng hề giống với những bạn trẻ vừa mới gặp chút thất bại, bị người yêu bỏ rơi đã chọn cái chết để giải thoát bản thân mình, Aya yêu cuộc sống này biết bao. Cô yêu gian hàng đậu phụ nhỏ của gia đình, yêu những ngày bắt xe bus đến trường, thậm chí cô yêu cả tiếng gỗ kêu cót két ở hành lang mỗi khi có người bước qua… Cũng như bạn bè mình, Aya có cho riêng mình biết bao mơ ước về tương lai, cô sẽ thi vào ngành đại học mình thích, kết hôn với người mình yêu thương. Ước mơ đơn giản vậy thôi, sẽ chẳng quá khó để Aya có thể hoàn thành giấc mơ ấy nếu cô không mắc phải căn bệnh quái ác ấy. Tuy nhiên, hiện thực lại quá phũ phàng và bất công với Aya, chữ “nếu” ấy đã chẳng thể xảy ra. Những kí ức quen thuộc, ước mơ bình dị kia, qua từng trang nhật kí của Aya, lại như một mũi kim, tuy nhỏ bé nhưng lại xoáy tận vào tim cô bé, khiến cô biết bao lần muốn gục ngã trước những cơn bào mòn thể xác do bệnh tật…

Xuyên suốt mười một tập phim, chỉ là những điều giản dị, bình thường như vậy đấy. Từ con ngõ nhỏ nhà Aya, từ con đường rợp bóng cây mà cô hàng ngày vẫn đến trường cho đến sân tập bóng rổ văng vẳng tiếng đập bóng vang vọng khắp không gian, thật gần nhưng cũng như rất xa… Còn Aya, trước khi là một tấm gương sáng dám dũng cảm vượt lên số phận, thì cô vẫn chỉ là một cô nữ sinh yếu đuổi, mong manh. Đằng sau nụ cười tỏa nắng đầy nghị lực ấy, là biết bao những giọt lệ cay đắng, tủi hờn. Người ta nói, nước mắt là biểu hiện của sự ủy mị, yếu đuối, song với riêng người con gái này, tôi lại nhìn thấy điều ngược lại. Vậy nên, Aya khóc, đó là chuyện vô cùng hiển nhiên, chứng tỏ cô là một người vô cùng bình thường…Tuy khóc nhưng chỉ cần còn sống một giây, một phút, Aya vẫn tin vào bản thân mình. Bởi cuộc đời lắm chông gai, thử thách, nếu con người không vững tin vào chính mình thì chỉ thấy khổ đau, tuyệt vọng. Biết trước cuộc đời ngắn ngủi nên cớ gì không sống vui tươi một chút! Biết đâu sau những giọt nước mắt kia, Aya sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân mình, dù đó là điều xa vời lắm, khó khăn lắm! Mọi điều ấy đều có thể khiến nước mắt chúng ta rơi xuống và ngầm nhắc nhở ta rằng hạnh phúc vì chúng ta đang sống và hãy quý trọng cuộc sống mà chúng ta đang có.

Khép lại những giây phút cuối cùng của bộ phim, trong đầu tôi vẫn còn luyến lưu hình ảnh Kito Aya với nụ cười nhẹ nhàng trên môi, ánh mắt trong veo hướng về một chân trời xa xăm. Không thoát khỏi quy luật của cuộc sống, vào một ngày nọ, Aya đã không thể nhìn thấy bầu trời xanh trước mắt nữa. Tôi nhận ra, mắt mình vẫn nhòa lệ tận đến những giây phút cuối cùng. Thế nhưng, khi thấy hình ảnh cô mặc đồng phục học sinh ném bóng vào rổ, và nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ giữa cõi mơ hồ, tôi chợt mỉm cười… Ở nơi đó, trên bầu trời cao xanh yên bình kia… cô đã không còn khóc nữa, đúng không?

Kito Aya – cái tên chỉ còn là ký ức nhưng mãi mãi hiện hữu trong tâm hồn của những ai đã và đang xem bộ phim này, bởi niềm tin yêu cuộc sống mãnh liệt của cô. Và tôi, cũng phải thay đổi thôi, trân trọng cuộc sống này, sống thật tốt, không bao giờ được gục ngã, để chẳng phải hối tiếc về thời gian đã qua đi!

Nguồn: vnwriter.net 

---------

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV [tiếng Anh hoặc Việt] về: 

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sáchhaytạilink://www.facebook.com/bookademy.vn

" Một lít nước mắt" đã dạy tôi biết đứng lên sau thất bại. Aya với cơ thể tật nguyền, không biết bao nhiêu lần đã "vấp ngã". Là khi ngã rướm máu khi bước vội đến trường. Là khi ngất đi trong một buổi học. Là khi chịu ánh mắt nghi ngại của bạn cùng trường. Là khi bị phụ huynh trong lớp phân biệt đối xử. Là khi bị người khác nhìn mình dò xét. Là khi không thể tự bước đi trên đôi chân mình. Là khi biết rằng ước mơ không thể tới đích. Là khi nhận ra sự thật phũ phàng về căn bệnh mình mắc phải. Aya đã nghẹn ngào : " ...Hễ nhớ về quá khứ là nước mắt lại tuôn ròi, còn hiện thực thì quá phũ phàng". Nhưng rồi, cô đã đứng dậy, đã không ngừng luyện đi đứng, tập phát âm, không ngừng học hỏi thêm kiến thức, không ngừng cố gắng tự làm những gì mình có thể, và không ngừng viết những điều mình nghĩ, mình tin và mình ước mơ. Tôi lại nghĩ đến chính mình khi tập xe đạp lần đầu, khi chạy thi trong giờ thể dục hay khi thất bại trong các kì thi. Tôi sẽ giống như Aya, vấp ngã, rồi lại đứng lên, sẽ luôn sống vững vàng như cây xương rồng giữa sa mạc vậy. Chỉ cần tôi còn có mặt trên đời, thì dù gai đâm máu chảy cũng sẽ không làm tôi chùn bước, dù thử thách, gian nan tôi cũng sẽ vững tin tiến về tương lai, chỉ cần có ngày mai, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đích đến... " Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề. Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên. Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia. Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?

MỘT LÍT NƯỚC MẮT - MỘT TRIỆU YÊU THƯƠNG

Mỗi người đều có một cuộc sống khác nhau, nhưng chắc hẳn ai cũng mong muốn một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, không ốm đau bệnh tật. Đó cũng là ước nguyện mà Kito Aya - tác giả chỉ phác họa một cuốn sách duy nhất trong cuộc đời mình - " Một lít nước mắt ".

Sách luôn chứa đựng những suy nghĩ, cảm nhận tinh tế nhất của tác giả về những chuyện họ đã từng trải qua trong cuộc sống. Và cuốn sách này cũng không phải là ngoại lệ. " Một lít nước mắt " là cuốn sách nổi tiếng trên toàn thế giới đến từ đất nước Nhật Bản đã lấy đi nước mắt của hàng triệu độc giả. Với cuốn sách góc là những đường nét được viết lên trong sự cố gắng của một cô gái giàu nghị lực phát hiện mình đã mắc một chứng bệnh khó chữa. Cuốn sách nổi tiếng này ban đầu chính là nhật kí của Aya - một cô nữ sinh tại đất nước mặt trời mọc - Nhật Bản. Và năm 1986, là năm đầu tiên quyển nhật kí này được phát hành với tên gọi " Một lít nước mắt " .Với những nét chữ có phần khó nhìn, cô nữ sinh trung học đã trở thành một biểu tượng về sự nghị lực và kiên cường trong cuộc sống.

Khi vừa đậu kì thi tuyển vào lớp 10 một trường trung học danh tiếng của thành phố, Aya đã vô cùng mừng rỡ. Mọi sinh hoạt trong cuộc sống của Aya đều diễn ra bình thường cho đến một lần cô bị vấp ngã dẫn đến rách cầm. Từ đó, cô được chẩn đoán mắc căn bệnh " Thoái hóa dây sống tiểu não ". Đây là căn bệnh quái ác, không có phương thức chữa trị và khả năng mắc phải căn bệnh này rất hiếm. Đối với một cô nữ sinh lớp 10 thì đây là một chuyện quá lớn mà bản thân mình không thể chấp nhận được căn bệnh mình đang mang trong người. Nhưng với những nỗ lực, sự kiên trì, lòng quyết tâm của cô nữ sinh lớp 10, Aya đã sống hết phần đời còn lại của mình trong hạnh phúc mặc dù cơ thể cô dần dần không còn kiểm soát được nữa. 

Có bao giờ bạn cảm thấy cuộc sống này thật đáng trách, sao ông trời lại quá bất công với mình như thế. Bạn cảm thấy dường như mình chẳng còn có thể tiếp tục sống cho đến hết hôm nay, hay ngày mai mình thậm chí còn chẳng dám mở mắt ra để chào đón bình minh, ban mai. Nhưng khi bạn đã đọc được cuốn sách này, bạn sẽ cảm thấy tại sao mà mình đã có những suy nghĩ như thế. Cuốn sách này đã để lại trong tôi một ảnh hưởng rất lớn - một ảnh hưởng mãi nằm lòng trong ký ức thanh xuân của tôi.

Thanh xuân luôn là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người. Ấy thế mà, căn bệnh quái ác đó đã cướp đi thanh xuân của một cô gái luôn hoạt bát, vui vẻ, lạc quan, yêu đời, không chút muộn phiền về cuộc sống của mình. Bắt đầu từ sự khó khăn trong việc đi lại, rồi đến ăn uống, sự dụng tứ chi, rồi cả việc nói, Aya có đôi lúc cảm thấy mình không thể tiếp tục sống được nữa. Tận cùng của sự tuyệt vọng, gia đình là tia hy vọng sáng nhất đối với Aya - sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời vũ trụ. Tôi cảm nhận được tình cảm gia đình vô cùng thân thiết và gắn bó trong gia đình của Aya. Họ không càm ràm, phàn nàn về việc chăm sóc ngược lại họ xem đó là việc cần thiết mà mình cần phải thực hiện trong suốt cuộc đời này cho dù có cực khổ đến đâu đi chăng nữa. Ta thấy được có gia đình là có tất cả, gia đình luôn là một thế lực ngầm giúp chúng ta trưởng thành hơn trong cuộc sống. Là bàn tay nâng đỡ thầm lặng mà chúng ta cảm nhận được.

Và với nghị lực phi thường và những lời động viên từ gia đình nhỏ của mình, cô luôn cảm thấy mình phải tiếp tục cố gắng và nỗ lực hơn để có thể chiến thắng được căn bệnh quái ác này, đúng hơn chính là chiến thắng số phận của bản thân mình. " Tại sao lại là con? " hay " Tại sao căn bệnh quái ác này lại chọn tôi? ". Những câu hỏi cứ liên tiếp hiện ra khiến không ít người phải rơi nước mắt. Tôi cũng thế. Tôi cảm thấy như mình đang bị cuốn hút vào chính thế giới nội tâm của Aya vậy. Trái tim đầy nghị lực của Aya đã truyền cho bản thân tôi một nghị lực phi thường, một nghị lực đã thay đổi cuộc sống thường ngày của tôi. Tôi đã nghĩ rằng, ở độ tuổi của mình làm sao mình có thề chịu đựng được một sự thật đau đớn và khủng khiếp đến như vậy. Càng đọc tim tôi cứ như bị vật gì đó thắt lại, đau không phải vì sự thương hại dành cho Aya, mà đau vì những gì Aya phải trải qua, càng đau hơn là cô đã vượt lên cả số phận, chấp nhận những cơn đau để tiếp tục sống vì những ước mơ và tương lai tốt đẹp hơn. 

Tôi còn thấy được những cái nhìn sâu sắc của Aya về cuộc sống này. Cơ thể cô càng ngày càng mất kiểm soát, nhưng ý chí, suy nghĩ của cô thì ngày càng được kiểm soát bởi cái nhìn thấu đáo của một cô gái về cuộc sống này. Có lẽ, từ khi mắc bệnh Aya đã nhìn thế giới dưới một góc nhìn khác - góc nhìn của một người khi phát hiện căn bệnh quái ác của mình. Góc nhìn sâu sắc của cô đã cho tôi thấy rằng Aya luôn muốn được sống, được sinh hoạt như một người bình thường. Aya cũng chỉ là một cô nữ sinh trung học mà thôi. Cô cũng muốn có những niềm hạnh phúc giống như bao người trên cuộc sống này. Cô cũng muốn được nô đùa, chạy nhảy, tập môn bóng rổ yêu thích của mình. Nhưng mọi thứ cô nhận lại được chỉ là sự tuyệt vọng mà căn bệnh này mang lại cho mình. Nhưng tôi nghĩ rằng, Aya không coi những khó khăn là một tuyệt vọng, mà cô ấy coi khó khăn như là một chiếc cầu, một chiếc cầu nối giữa ngưỡng cửa của sự tuyệt vọng và nghị lực phi thường để cô có thể chiến thắng hoàn cảnh của mình. Cô có nhiều điều ước cần phải thực hiện, cả một bầu trời điều ước của Aya đều được ghi lại trong cuốn nhật ký ấy.

Kitou Aya đã ra đi trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời mình. Cô ra đi nhưng vẫn còn nhiều điều ước chưa thực hiện được. Cô đã ra đi , nhưng trong trái tim và suy nghĩ của hàng triệu người đã từng đọc quyển sách này, Aya vẫn luôn sống mãi. Bao gồm cả tôi. Aya đã ấp ủ rất nhiều ước mơ cuộc đời mình, nhiều lần vấp ngã, nhiều lần tuyệt vọng nhưng cô gái ấy vẫn luôn viết tiếp ước mơ đời mình đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Quyển sách này đã cho tôi một chuyến tham quan đến với nội tâm của Kitou Aya, qua đó, tôi cảm nhận được mình đã lãng phí quá nhiều thời gian của cuộc sống này. Tại sao tôi đã không trân trọng những khoảng thời gian vui chơi của mình để làm chuyện có ích hơn trong cuộc sống. Tôi tự trách bản thân mình, là một người khỏe mạnh, tại sao lại chỉ biết vui đùa, chờ đợi may mắn đến với mình. Tôi nghĩ rằng bản thân mình nhất định phải tự tìm một lối đi riêng nào đó để tiến đến thành công. Dù có vấp ngã bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Vì đó là nguồn động lực mà Kitou Aya nói riêng cũng như quyển sách " Một lít nước mắt " đã mang đến cho tôi.

Nếu ai đó đang dần mất đi niềm tin vào cuộc sống, cảm thấy cuộc đời của mình thật không trọn vẹn thì hãy thử một lần lật giở từng trang nhật ký “Một lít nước mắt” của Aya Kitou. Tôi không biết bạn sẽ nhận được gì từ cuốn sách, nó có chạm đến được trái tim của bạn hay không, nhưng chắc chắn tinh thần, ý chí mạnh mẽ của Aya, niềm mong mỏi được sống, được vui chơi, mơ ước của cô bé mười bảy tuổi ấy sẽ khiến bạn phải khâm phục! Biết đâu đấy, sau khi đọc xong cuốn sách này, khi tỉnh dậy vào một buổi sáng, bạn chợt nhận ra rằng: Cuộc đời mình thật tươi đẹp biết bao!

Cuốn nhật ký mở đầu bằng nhịp sống giản dị, đời thường của một bé đa sầu đa cảm, như bao cuộc đời xanh rờn hi vọng của những cô bé mới chỉ 14 tuổi. Cái chết đối với một cô bé 14 tuổi tưởng chừng như thật xa vời, tựa như hạt cát bé nhỏ không đủ làm vướng bận tâm trí, bởi cô bé còn quá trẻ để nhận thức và lo nghĩ về một ngày nào đó, mình không còn trên thế giới này. Một cuộc đời như bao cuộc đời khác, bỗng chốc dừng lại vào độ tuổi đẹp nhất, cái chết đến quá nhanh và quá tàn nhẫn.

Lần giở từng trang sách, người đọc không thể nào kìm được lòng khi chứng kiến những phút giây sự sống đang dần rời bỏ cô bé không thương tiếc. Không thể không đau đớn khi nhìn thấy Aya giành giật từng chút một của hi vọng để nuôi ước mơ được sống tiếp. Những hoài bão của cô học trò nhỏ nay chỉ còn là vọng tưởng. Cô mất dần đi khả năng bình thường của con người, và buộc lòng phải tin rằng, mình đang chết ngay khi đang chiến đấu để được sống. Những trang sách đã cách đây hàng chục năm, vẫn còn nguyên cảm xúc của con người đã viết nên nó.

Tác phẩm viết về cái chết của một con người, song không có những tình tiết giật gân, lại rất nhẹ nhàng. Dự báo về cái chết đang cận kề, miêu tả hành trình của nó đang cố gắng nuốt trọn lấy nhân vật, những dòng suy nghĩ được viết ra rất tự nhiên, song không kém phần đau đớn.

                             “Một tâm hồn nhạy cảm.

                              Một gia đình ấm áp

                              Một căn bệnh hiểm nghèo

                              Một cơ thể tật nguyền”

     Đó là những gì Kito Aya có trong hơn 20 cuộc đời. Với Aya, tương lại của cô là một con đường hẹp, và ngày càng nó càng trở nên hẹp hơn. Căn bệnh ngăn trở Aya khỏi tất cả những ước mơ và dự định, thậm chí việc tự mình bước ra ngoài phố để đi tới hiệu sách cũng trở thành một khao khát cháy bỏng. Hơn 6 năm kiên trì viết nhật ký, cô kể về những cảm nhận và suy tư của bản thân trong suốt quãng thời gian chứng kiến cơ thể mình từng bước từng bước gánh lấy một số phận đau đớn. Nhưng từ trong nước mắt và tật nguyền, cuộc tìm kiếm giá trị bản thân của cô đã làm rúng động cả Nhật Bản.

     Cụ thể hơn một chút, “Một lít nước mắt” là cuốn sách nói về Kito Aya – cô gái đầy nhiệt huyết sống. Aya sinh ra trong một gia đình bình thường và hạnh phúc như bao gia đình khác, gia đình Aya gồm có sáu người, mẹ là nhân viên y tế cộng đồng, cha có cửa hàng bán đậu phụ. Aya là con gái lớn, gương mẫu, ngoan, vừa hoàn thành bậc cơ sở và lên trung học, là người đa cảm, hơi ngố dễ nổi cáu nhưng cũng rất dễ cười ngay sau đó, khi bắt đầu viết nhật ký, Aya đang ở độ tuổi 14, cái tuổi mới lớn, cái tuổi khó khăn, cái tuổi với bao ước mơ, hoài bão, trng tương lịa có thể cô bé sẽ lớn lên, học hành thành đạt, có người mình yêu và hẳn sẽ có một gia đình nhỏ ấm cúng. Nhưng tiếc thay, khi ở lứa tuổi đẹp nhất, Aya lại phát hiện ra mình đang mắc một cưn bệnh hiểm nghèo có tên là Thoái hoá tiểu não, nó làm cho Aya gầy sút đi, mất khả năng kiểm soát cơ thể nên khi ngã Aya không có khả năng theo phản xạ tự chống tay đỡ, cách đi đứng trở lên bất thường, cử động lờ đờ, về mặt tinh thần lại khiến Aya tủi thân vì lới nói của bạn bè. Thật khó để tưởng tượng những gì mà một cố gái 15 tuổi đã phải chịu đựng trong suốt thời gian đầu phát hiện bệnh chứng. Những ánh mắt soi xét, những lời xì xầm bàn tán về một con người đang rơi xuống tận cùng của tuyệt vọng. Nhưng vì không muốn làm người thân lo lắng, cô bé không đầu hàng mà chiến đấu với bệnh tật, cố gắng sống có ích: “Mình sẽ không tham lam. Mình sẽ không bỏ cuộc. Bởi vì mọi người đều làm mọi thứ từng bước một.”

    Khi thế giới dường như quay lưng với Aya, thì cuốn nhật ký chính là nói giành lại công bằng cho bản thân em. Rằng em tàn nhưng không phế, rằng em vẫn là đoá hoa đang tron độ nở rộ đẹp xinh nhất của tuổi xuân. “Đau khổ và đau khổ qua đi, và ở phía bên kia đang có một cầu vồng mang màu hạnh phúc chờ đợi tôi. Đừng vội vàng, đừng tham lam. Đừng bỏ cuộc bởi vì mọi người đều tiến một bước tại một thời điểm nào đó. Dù việc đó không quan trọng nhưng tôi muốn trở nên có ích cho người khác.” Đồng hành cùng Kito Aya  trong chuyến hành trình dài và lắm đau khổ này là gia đình của em. Từ cô em gái luôn tị nạh với chị mình đến người mẹ tần tảo nuôi các con. Mẹ của Kito Aya có thể nói là người phụ nữ vĩ đại. Vì con gái mình đang bệnh mà làm tất cả, bao gồm cả việc bà tiếp tục kế thừa ý chí của Aya mà viết nên những trang cuối cùng của nhật ký “Một lít nước mắt”, không chỉ là cacsnh tay đắc lực truyền ý chí cho con gái bà cong cũng cùng với các vị y bác sĩ tìm cách để điều trị Thái hoá tiểu não để truyền cảm hứng cho những ai đang phải chịu căn bệnh quái ác này. Cùng với bến đỗ vững chắc là gia đình, Aya đã luôn mạnh mẽ, lạc quan chiến đấu với bệnh tật. Nhưng rồi được đời bất công “ngắt” mất đoá hoa bất tử của thế gian, ngày 23 tháng 5 năm 1988 lúc 0 giờ 55 phút Aya đã ra đi vĩnh viễn.

     Cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc kể về hành trình đầy dũng vảm của Kito Aya mà còn mang nhiều bài học giáo dục con người. “Một lít nước mắt” dạy cho chúng ta cách chấp nhận được điều khó khăn tưởng chừng như không thể, như việc Aya buộc phải chuyển vào một ngôi trường dành riêng cho người khuyết tật.  Nó còn dạy chúng ta biết trân trọng cuộc sống mà mình đang có, dạy chúng ta hiểu được bản thân vẫn còn may mắn vì chúng ta còn khoẻ mạnh còn có thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mình. Đồng thời nó còn dạy chúng ta hiểu được tình cảm gia đình là vô cùng quan trọng, khiến chúng ta thêm yêu gia đình của mình.

Tuổi 15, của chúng ta:

Tuổi của niềm hạnh phúc tràn đầy khi cánh cửa trung học rộng mở chào đón

Tuổi của những lần vui đùa, chạy nhảy quanh bạn bè

Tuổi của những khao khát thực hiện ước mơ ấp ủ cho tương lai phía trước

Tuổi 15, của Kitou Aya:

Tuổi của chuỗi ngày mang trong mình căn bệnh Thoái hóa Tiểu Não

Tuổi của những lần té ngã khi đi lại khó khăn, của những trang nhật ký nguệch ngoạc khi không thể viết được một cách bình thường…

Tuổi của những đau khổ ngập tràn khi nhận ra cánh cửa tương lai đang dần đóng sập lại

Và đó là Tuổi 15 của Kitou Aya – Tuổi của…Một lít nước mắt.

Đó là những ngày cô phải đối mặt với nghịch cảnh bằng nỗi đau, lòng quyết tâm, sự lạc quan và một niềm tin mãnh liệt để cô có thể bước đi bình thường, vui đùa chạy nhảy như bao bạn bè; được chơi môn bóng rổ cô yêu thích, được đến xem trận đấu bóng của em trai, để được kết hôn với người cô yêu và được nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon mà không lo lắng rằng ngày mai cô có thể tiếp tục sống, tiếp tục chống chọi với nghịch cảnh để dành được sự sống dù mỏng manh nhất không.

Mỗi giọt nước mắt rơi là mỗi lần Aya phải chịu đựng sự đau khổ, cố nén nỗi đau để tiếp tục sống và làm nên nhiều điều ý nghĩa. Ta có thể nhận ra rằng trong vóc dáng nhỏ bé của Aya là cả một nghị lực phi thường, ý chí mạnh mẽ vươn lên không ngừng và cả một sự khát khao được sống mãnh liệt của cô.

Quyển tiểu thuyết được viết nên bởi những lời chia sẻ giản dị, chân thành nhưng lại chất chứa nhiều nỗi đau và bài học sâu sắc trong cuộc sống. Những lời chia sẻ của Aya như một làn gió nhẹ thoáng qua đủ để ta giật mình nhận ra rằng: Mình đã đủ dũng cảm để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống? Có đủ lạc quan trước những nghịch cảnh của cuộc đời để theo đuổi ước mơ?

“Dẫu cho có đập vỡ tất cả đồng hồ trên thế giới, thời gian cũng sẽ không ngừng lại.

Chừng nào bạn còn sống, thời gian sẽ không ngừng trôi ”.

Hãy dũng cảm lên, hãy lạc quan, đứng lên, tiếp tục cố gắng theo đuổi ước nhơ như Aya đã từng bởi thời gian không chờ đợi một ai.

Đến với tác phẩm, độc giả sẽ dễ dàng bắt gặp hình ảnh chân thật của một cô bé ngày ngày sống chung với căn bệnh thoái hóa tiểu não mà chưa có phương pháp cứu chữa.

Vì được tổng hợp từ cuốn nhật ký, nơi Kito Aya có thể tự do bộc lộ tâm tư và ghi chép những thay đổi về sức khỏe nên Một lít nước mắt đã giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về những suy nghĩ lẫn cảm xúc trong cô.

Cuốn sách không chỉ ghi lại những dòng chữ của Aya mà còn được viết bởi mẹ và người bác sĩ đã chăm sóc cô bé, qua đó Một lít nước mắt đã tạo nên góc nhìn toàn diện về cuộc đời Kito Aya cũng như sự hủy hoại khôn lường mà căn bệnh mang đến.

Kito Aya là một nữ sinh đang trong độ tuổi trăng tròn, cuộc sống của cô là chuỗi ngày vui vẻ bên gia đình, sống hết mình với những hoài bão và tận hưởng niềm vui tuổi học trò cùng bạn bè đồng trang lứa.

Những mơ ước về tương lai với công việc thủ thư, làm dịch giả hay nhà văn luôn được cô bé nuôi dưỡng, chỉ mong sao một ngày có thể trở thành hình ảnh mà bản thân khao khát.

Thế nhưng, một căn bệnh mang tên thoái hóa tiểu não đã lấy đi tương lai tươi sáng của Kito Aya. Cô biết sức khỏe mình có vấn đề khi liên tục té ngã trên đường, tay không thể chống đỡ và cằm đập xuống đất. Từ giây phút đó, Kito Aya dần nghi hoặc về bệnh tình, cô uống thuốc hằng ngày nhưng triệu chứng vẫn không thuyên giảm.

Bởi lẽ, thoái hóa tiểu não là căn bệnh làm mất đi khả năng vận động của người mắc phải, ban đầu bệnh nhân sẽ đi không vững, hay bị té và dần trở nên mệt mỏi, sau đó là bị liệt và quá trình sinh hoạt cũng vì thế mà trở nên rất khó khăn.

Thoái hóa tiểu não sẽ làm cho bệnh nhân suy yếu bởi suy nghĩ tiêu cực cùng những chuyển biến xấu của sức khỏe, một người khỏe mạnh cũng dễ trở nên yếu ớt vì sốc tinh thần.

Tuy cơ thể dần trở nên tàn tật nhưng Kito Aya chưa từng từ bỏ hy vọng, cô bé vẫn luôn cố gắng luyện tập chỉ để thoát khỏi số phận khắc nghiệt.

Ghi chép về hành trình chống chọi bệnh tật của Kito Aya, Một lít nước mắt đã tái hiện những thời kỳ khác nhau trong cuộc đời cô bé và mang đến cho người đọc những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.

- Những năm tháng đối mặt với căn bệnh vô phương cứu chữa

Y học hiện nay vẫn chưa có phương pháp điều trị cho căn bệnh thoái hóa tiểu não, tất cả những gì mà bác sĩ và bệnh nhân có thể làm là trì hoãn sự tiến triển của bệnh trong một thời gian ngắn.

Khi đó, người bệnh sẽ nhận thấy rõ những biến chứng trên cơ thể. Họ cảm giác cơ thể như sợi dây trói buộc sự sống của mình, không thể cử động hay làm bất cứ việc gì theo ý muốn mà phải phụ thuộc hoàn toàn vào người khác.

Kito Aya cũng đã trải qua những đau khổ như thế, cô ý thức được bản thân đang trở thành gánh nặng cho gia đình, bạn bè và thậm chí là chính mình. Khi bị té ngã, Kito Aya luôn xin lỗi mẹ vì đã khiến bà lo lắng và nhiều lần rơi nước mắt với suy nghĩ mình đã khiến mọi người thêm phần bận tâm.

“Mình thấy thực có lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng. Trong khi mẹ chu đáo chia thuốc ra thành từng liều cho mình thì mình chỉ nằm bẹp ra đó. Bụng mình bị đau. Thế nhưng dù cho với lý do nào đi nữa thì thái độ của mình cũng thật đáng trách.”

– Một lít nước mắt

Không thể tự đi vệ sinh và phải nhờ mẹ hoặc bạn bè giúp đỡ, việc cô đi chậm và té ngã cũng ảnh hưởng đến bạn bè cùng lớp và khiến giáo viên phàn nàn.

Căn bệnh cũng khiến Kito Aya bị cứng lưỡi, không thể nói như bình thường nên cô thường im lặng vì sợ người khác không đủ kiên nhẫn lắng nghe.

Vì sự bất lợi ấy nên cô bé buộc phải chuyển sang trường khuyết tật, cuộc sống của người nữ sinh ấy chỉ còn xoay quanh trường học, nhà, bệnh viện cùng chiếc xe lăn điện.

- Một lít nước mắt là tác phẩm ghi chép về hành trình chống chọi bệnh tật của Kito Aya

Dù nỗ lực cố gắng không khiến bệnh tình tiến triển tốt hơn nhưng Kito Aya vẫn chưa bao giờ từ bỏ, cô vẫn luôn khích lệ bản thân dẫu đã bao lần rơi nước mắt cho số phận.

Căn bệnh quái ác không buông tha Kito Aya, nó đã biến thể xác trở thành nhà ngục cho linh hồn và vĩnh viễn khép lại cuộc đời tươi đẹp với biết bao điều tuyệt vời đang chờ đợi.

Thế nhưng, nàng thiếu niên ở độ tuổi xuân thì ấy vẫn luôn mong mỏi một sự sống nên đã can đảm chọn đương đầu với số phận. Chính sức sống tiềm tàng, mạnh mẽ ấy đã mang đến động lực to lớn cho Kito Aya cũng như những bệnh nhân khác trên thế giới khi Một lít nước mắt ra đời.

- Gia đình bỗng trở thành nơi nương tựa duy nhất

Khi Kito Aya đối mặt với căn bệnh, gia đình trở thành nơi nương tựa duy nhất. Cô quyết định sẽ viết nhật ký sau khi được bác sĩ đề xuất, điều đó không chỉ giúp bản thân Aya có thể theo dõi bệnh tình mà còn được bày tỏ những cảm xúc riêng tư.

Những trang nhật ký vừa là vị thẩm phán tối cao dò xét những lời miệt thị của người đời, vừa là ngôi nhà bình yên cho cô nương náu trái tim đầy tổn thương. Từ khi nào, cuốn nhật ký đã cứu lấy một cô gái bất hạnh đang chật vật tìm kiếm lẽ sống.

Nếu như thế gian ngoài kia quay lưng với Kito Aya thì cuốn nhật ký chính là tiếng nói giành lại công bằng cho cô bé. Người thiếu nữ ấy tuy tàn tật về cơ thể nhưng không tàn tật về tinh thần, điều đó khiến cuộc đời Aya trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết.

“Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế.”

"Một lít nước mắt" đã dạy tôi biết hi vọng và tin yêu. Dù mắc bệnh hiểm nghèo, Aya vẫn luôn tin tưởng vào cuộc sống, vẫn tâm niệm ngày nào đó có thể đi lại, nói chuyện và vui đùa như bao người. Những mơ ước của cô chỉ đơn giản là chạy theo kịp các bạn trong giờ thể dục, là tự mình mua một cuốn sách ở hiệu tạp hóa, là cho một con cún nhỏ ăn, là lớn lên có một công việc, là kết hôn và có một gia đình riêng...Những điều tưởng chừng vô cùng bình thường đối với hầu hết chúng ta, lại là khao khát cháy bỏng của Aya, và thực hiện những điều đó lại là cả nỗ lực phi thường của cô gái tội nghiệp. Còn tôi hôm nay, cũng 15 tuổi như Aya hồi ấy, hồ như cảm thấy mình đôi lúc đã sống thật vô nghĩa và ỷ lại. Tôi có đôi tay lành lặn, tôi có đôi chân vững vàng, tôi vẫn có thể nhìn thấy trời xanh, vẫn có thể lắng nghe được tiếng chim hót. Dẫu nỗi buồn rộng quá vòng tay ôm và mọi việc không như mong muốn, thì cũng chẳng có lí do gì để tôi tuyệt vọng! Phải tin rằng ngày mai tôi sẽ ổn hơn hôm nay, tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp nếu tôi hết mình cố gắng : "Một lúc nào đó, ánh sáng sẽ lại lấp lánh chiếu rọi, những hàng cây sẽ lại đâm chồi. Hãy hi vọng, hãy hướng tới tương lai..."

Video liên quan

Chủ Đề