Nguyệt lão là ai

Sự tích ông Tơ bà Nguyệt [Nguyệt lão – ông già ngồi dưới trăng] là một truyền thuyết dân gian nói về ông Tơ, bà Nguyệt nhân vật nổi tiếng thời cổ đại Trung Hoa, là thần nắm giữ việc mai mối, hôn nhân, chủ trì nhân duyên của nam nữ chốn trần gian.

Truyền thuyết dân gian kể lại rằng, vào thời nhà Đường, có chàng nho sĩ tên Vi Cố, học giỏi, thi phú tài danh. Một hôm du học đến Đông Đô, giữa đêm trăng sáng, chàng thơ thẩn dạo chơi bỗng nhìn thấy một cụ già râu tóc bạc phơ, ngồi nhìn vào quyển sổ to, tay se tơ đỏ. Vi Cố lấy làm lạ đến gần, hỏi:

– Chẳng hay lão trượng ở đâu đến đây mà ngồi một mình giữa đêm khuya canh vắng? Còn sách này là sách chi và tơ đỏ này, cụ se làm gì? Cụ già đáp: Ta là Nguyệt Lão, xem sổ định hôn của dân gian. Còn chỉ ta đương se là duyên của vợ chồng do tơ này buộc lại.

Vi Cố mừng rỡ, xin cụ cho biết duyên của mình. Cụ già mỉm cười nói: Số duyên của nhà ngươi là con bé 3 tuổi của mụ ăn mày, thường ăn xin ở chợ Đông Đô.

Vi Cố nghe, thở dài không nói nên lời. Cụ già biết ý, bảo: Đó là duyên trời định. Già này không thay đổi được. Mà nhà ngươi muốn tránh cũng chẳng xong.

Sự tích ông Tơ bà Nguyệt [Nguyệt lão] – Truyện truyền thuyết về hôn nhân

Vi Cố buồn bã, từ giã lủi thủi đi về. Sáng hôm sau, Vi Cố ra chợ Đông Đô, quả thực trông thấy một mụ ăn mày, tay ẵm đứa bé gái 3 tuổi, xin ăn ở góc chợ. Cố bực tức, mướn một gã lưu manh đâm chết được đứa bé kia, sẽ thưởng nhiều tiền. Tên lưu manh vâng lời, cầm dao xông đến, chém một nhát vào đầu đứa bé. Mụ ăn mày hốt hoảng, ôm con chạy.

Tên lưu manh tưởng đứa bé đã chết, sợ người bắt nên bỏ trốn. Mười lăm năm sau, Vi Cố đi thi đỗ Thám Hoa. Vào triều bái yết nhà vua xong, Cố ra lễ quan Tể Tướng họ Chu vốn làm chủ khảo khoa thi, thấy quan tân khoa chưa vợ, quan Tể Tướng liền gả con gái cho. Vi Cố mừng rỡ, bái tạ. Đến khi nhập phòng, Cố nhìn thấy vợ mỹ miều, đẹp đẽ lấy làm hớn hở, vừa ý. Chợt nhìn ở sau ót có một vết thẹo, chàng lấy làm lạ hỏi. Nàng thành thật kể rõ thân thế mình vốn là con của mụ ăn mày, 15 năm về trước bị tên lưu manh ác độc, không biết có thâm thù gì lại chém nàng. May mẹ nàng nhanh chân chạy khỏi, nàng chỉ bị thương sau ót. Mẹ chết, nàng chịu cảnh bơ vơ, may Tể Tướng gặp giữa đường, vì không con nên đem về nuôi xem như máu huyết.

Nghe vợ thuật, Vi Cố thở dài, lẩm bẩm: Thật là duyên trời định!

Vi Cố vô cùng xấu hổ, cho nên càng dùng tâm đối xử thật tốt với vợ mình. Hai vợ chồng họ sống hạnh phúc đến lúc đầu bạc.

Sau này, câu chuyện của Vi Cố được truyền đến Tống thành. Từ đó về sau, câu chuyện về Nguyệt lão dần dần được lưu truyền cho đến ngày nay. Mọi người cũng tin tưởng rằng, nhân duyên giữa nam và nữ là do Nguyệt lão kết thành.

Người ta bắt đầu dựng lập tượng và chùa thờ cúng Nguyệt lão. Các chàng trai và cô gái mong muốn có mối nhân duyên tốt đều đến những ngôi chùa này để cầu phúc, hy vọng Nguyệt lão cho mình một mối nhân duyên tốt đẹp.

Ý nghĩa Sự tích ông Tơ bà Nguyệt [Nguyệt lão]

Sự tích ông Tơ bà Nguyệt [Nguyệt lão] nói về mối nhân duyên vợ chồng. Nam nữ trong nhân gian yêu nhau, đến được với nhau là nhờ nhân duyên cho dù trước đó hai người có là kẻ thù của nhau, dù là ở cách xa nhau vạn dặm.

Vậy nên trong nhân gian còn lan truyền câu ca:

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Xem thêm:

Sự tích trầu cau và ý nghĩa tục ăn trầu của người Việt

Sự tích Hoa Hướng dương và những bài học ý nghĩa về tình yêu

Sự tích Hồ Gươm – truyền thuyết về lịch sử của Hồ Gươm [Hồ Hoàn Kiếm]

Chú thỏ thông minh – truyện cổ tích được nhiều em yêu thích về sự thông minh nhanh trí của chú thỏ

Share on Facebook

Tweet

Follow us

Share

Share

Share

Share

Share

[Lời dẫn]

Thất công chúa của Ngọc Đế có hôn phối với Đổng Vĩnh dưới hạ giới, thần tiên trên thiên đình tranh luận tới đỏ mặt tía tai… có thần tiên tán đồng, cho rằng ai cũng có thất tình lục dục, chẳng qua là vì làm thần tiên nên mới phải cắt đứt duyên trần; có thần tiên lại phản đối, cho rằng nếu đã là tiên thì phải tuân thủ thiên điều, nếu không thì sao có thể thể hiện được quyền uy của thần tiên để người phàm kính trọng?

Tiểu Lục không muốn tham gia vào cuộc tranh luận này.

Nàng là người hiểu Thất muội nhất, vì hai tỷ muội tuổi tác xêm nhau nên Thất muội rất thích chơi với nàng. Nàng không hiểu tình ái, cũng không biết cảm giác động lòng ra sao. Nàng chỉ biết thần tiên trên trời lúc nào cũng làm ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, chỉ có ở tiệc bàn đào của mẫu thân mới thấy những thần tiên đó nói nói cười cười cụng ly với nhau. Nàng nghĩ, lúc đó không khí trên thiên đình chắc cũng giống với cuộc sống của muội muội dưới hạ giới, nghe muội muội nói, đó là cảm giác ấm áp, là thứ thuộc về nhân gian…

______________________

Nàng lại có chút tức giận, không ngờ muội muội lại vì một người ngay cả cưỡi mây vượt gió cũng không biết, đi đường chỉ dựa vào hai chân mà có thể buông bỏ tất cả để sớm chiều ở bên. Nghe nói, muội muội hạ phàm sẽ phải giặt rũ nấu cơm, còn phải ngày đêm dệt vải… không khác với lúc hai người lịch kiếp là bao, nàng luôn hoài nghi liệu có phải muội muội hạ phàm lịch kiếp trước hay không.

Trước khi muội muội hạ phàm có lén lút nói với nàng, gặp được Đổng lang, yêu thương chàng, Đổng lang cũng thề rằng cả đời chỉ có một mình nàng, nàng biết mình đã phạm phải “nhân duyên” mà thần tiên cấm kị, nhưng chuyện này cũng giống như sống chết, đều có số cả.

______________________

[Chính văn]

Tiểu Lục đột nhiên nhớ tới, lần trước ở tiệc bàn đào nàng có lén nghe được mấy vị thần tiên từng nói, nhân duyên trong thiên hạ đều do Nguyệt Lão chưởng quản. Nguyệt Lão dùng tơ hồng buộc cánh tay của hai người nam nữ lại thì họ sẽ nên duyên, kết thành phu thê… có điều sau đó lại có một vị tiên khác cắt đứt mối duyên này.

Lúc đó tiểu Lục không quá để ý, bây giờ nhớ tới, lẽ nào đây là sai sót của Nguyệt Lão? Từ xa xưa nào có chuyện kết duyên cho thần tiên và người phàm với nhau, Nguyệt Lão đức cao vọng trọng, sao có thể không biết phép tắc thiên điều, nhất định là con người dưới hạ giới cầu duyên quá nhiều, khiến Nguyệt Lão bận bịu nên mới mắc phải sai lầm này… Vừa nghĩ tới đây, tiểu Lục lại nghĩ, nếu đã như vậy, sao mình không đi xin Nguyệt Lão cắt đứt sợi tơ hồng của Thất muội đi. Như vậy thì Thất muội có thể quay lại thiên đình, những thần tiên kia cũng chẳng thể nói gì nữa, tỷ muội hai người lại có thể ở bên nhau sống những ngày tuy nhạt nhẽo nhưng nhàn nhã, không cần phải chịu khổ sở chốn nhân gian…

Tiểu Lục tới tìm Nguyệt Lão, tiểu đồng nói, Nguyệt Lão đang ở trong sân, tiểu Lục vừa đi vào sân đã thấy Nguyệt Lão đang nối từng chiếc, từng chiếc dây tơ hồng. Nàng kinh ngạc phát hiện trong vườn của Nguyệt Lão có một đóa bỉ ngạn đang nở hoa. Loài hoa này, nàng từng nhìn thấy trong sách của thần tiên, nghe nói chỉ nở ở U Minh giới. Cho dù là ở Thiên cung có vô vàn bảo vật quý giá thiên hạ không đâu có, nàng cũng chưa từng thấy loài hoa này. Sao chỗ Nguyệt Lão có mà Thiên cung lại không có chứ?

Nguyệt Lão thấy tiểu Lục tới bèn nói: “Hôm nay sao tiểu Lục công chúa lại có thời gian rảnh mà tới chỗ ta vậy?”

Tiểu Lục: “Nguyệt Lão, chắc ông cũng nghe nói về chuyện của Thất muội ta rồi, thấy bảo ông là người chưởng quản nhân duyên trong thiên hạ, ta rất tò mò muốn biết sao ông lại kết duyên cho Thất muội với người phàm bên nhau? Chắc là do bận quá nên sai sót chăng?”

Nguyệt Lão dừng tay, khẽ vuốt chòm râu đầy tiên khí, gương mặt hiền từ nói: “Nào có, vốn dĩ ta còn tưởng chuyện này mọi người chỉ quan tâm Thất công chúa, không ngờ công chúa nhỏ người còn nhớ tới ta. Người chỉ nghe nói nhân duyên trong thiên hạ đều do ta quản, nhưng người không biết còn có một vị Mạnh Bà giống như ta, cũng quản chuyện nhân duyên nam nữ nhỉ?”

Tiểu Lục: “Vậy sao? Nhưng ta chưa từng thấy trong chúng tiên, cũng chưa từng nghe nói tới vị thần tiên tên Mạnh Bà này?”

Nguyệt Lão: “Chỗ của lão phu rất ít khi có các vị tiên khác tới. Nếu như tiểu công chúa đã tới chỗ ta tìm nơi thanh tịnh, ta có thể kể rõ cho người biết. Không biết tiểu công chúa có nhẫn nại nghe không?”

Tiểu lục: “Được chứ được chứ, ta rất muốn biết xem nhân duyên rốt cuộc là gì mà khiến Thiên đình luôn uy nghiêm lại trở nên náo loạn như vậy.”

Nguyệt Lão chậm rãi cầm một dây tơ hồng trên tay: “Những vị thần tiên mà Lục công chúa nhìn thấy đều đã đạt tới cảnh giới tu tiên nhất định, hoặc là giống như tỷ muội hai người, vừa sinh ra đã là tiên. Hoặc có thể giống như nhà Thác Tháp Thiên Vương, một người đắc đạo, cả nhà thành tiên. Nhưng còn có một loại người, tu luyện pháp lực mà tu vi không đủ, không giống người phàm nhưng cũng chẳng thể thành tiên, một loại khác nữa là có đủ tu vi nhưng lại không muốn thành tiên. Vị Mạnh Bà này chính là người phía sau.”

Tiểu Lục: “Thật là kỳ quái, làm gì có ai khổ luyện trăm đắng ngàn cay mà không muốn thành tiên chứ? Không phải người đời đều kính ngưỡng thần tiên sao?”

Nguyệt Lão: “Tiểu công chúa có biết U Minh Giới không?”

Tiểu Lục: “Ta chỉ biết là U Minh Giới do Diêm Vương chưởng quan. Lúc Diêm Vương lên trời báo cáo công việc ta từng gặp qua. Các tỷ tỷ nói, Diêm Vương lo chuyện sống chết của người phàm, thần tiên chúng ta sống thọ hơn người phàm rất nhiều, cho dù có chết cũng không phải luân hồi, chỉ tan biến đi chứ không tới U Minh Giới. Thế nên ta không hiểu về U Minh Giới cho lắm.”

Nguyệt Lão: “Thần tiên trên trời không có nỗi sợ, không có tình yêu, không nhập luân hồi, đương nhiên sẽ không để ý tới U Minh Giới. Vị Mạnh Bà này sống ở U Minh Giới. Bà ấy là trợ thủ đắc lực của Diêm Vương. Mỗi năm, ngày qua ngày bà ấy đều nấu một loại canh gọi là “Canh Mạnh Bà”, khiến những vong linh trên thế gian quên hết mọi muộn phiền, thống khổ kiếp trước, sớm vào luân hồi, bảo đảm sáu cõi luân hồi diễn ra thuận lợi.”

Tiểu Lục: “Bà ấy làm một việc có ý nghĩa với người phàm như vậy, chắc hẳn rất có tu vi, nhưng sao lại không phải là tiên?”

Nguyệt Lão: “Bởi vì bà ấy không muốn.”

Tiểu Lục: “Vì sao chứ?”

Nguyệt Lão: “Bởi vì bà ấy có một vết thương tình. Mà làm thần tiên thì phải buông bỏ thất tình lục dục.”

Tiểu Lục cúi đầu vân vê chiếc khăn trong tay suy nghĩ: “Đúng vậy, thiên điều có quy định như vậy. Nhưng bà ấy bị tình làm tổn thương, chắc không phải do Nguyệt Lão lại buộc tơ hồng sai người chứ…”

Sợi tơ hồng trong tay Nguyệt Lão thoáng dừng lại.

Lão khẽ cười: “Muốn biết ngọn ngành chuyện xưa của bà ấy không?”

Tiểu Lục chậm rãi đi tới khóm hoa bỉ ngạn ngồi xuống: “Có ạ.”

_______________________

Nguyệt Lão vuốt chòm râu: “Thật lâu trước đây, nhân duyên trong thiên hạ không phải do ta chưởng quản mà do Tam Sinh Thạch tùy cơ mà thành. Lúc đó, nhân gian có một nữ tử họ Mạnh và một thư sinh là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lớn lên đem lòng yêu nhau. Đáng tiếc, phụ mẫu Mạnh nữ sớm đã định cho nàng một mối duyên khác, nhà thư sinh cũng muốn thư sinh vào cung dự thi, sau này cưới một thiên kim tiểu thư con nhà quan lớn, bảo đảm cho con đường làm quan của gia tộc. Nhưng phụ mẫu hai người đều không biết, nhân duyên là chuyện không thể cưỡng cầu, nếu không nhất định sẽ có đại nạn.

Hai người trẻ tuổi yêu nhau không đến được với nhau, chịu đắng cay khổ sở, chấp nhận vì tình mà chết cùng nhau, trước khi chết hai người có lập lời thề mãi mãi không quên đi đối phương, phải ở bên nhau đời đời kiếp kiếp. Tới U Minh Giới, bọn họ cũng giống như những vong linh khác, tới gặp Diêm Vương, sau đó phải đi qua cầu Nại Hà, tiến vào sáu cõi luân hồi.

Nhưng muốn vào sáu cõi luân hồi buộc phải quên đi mọi ân oán của kiếp trước. Khi đó còn chưa có canh Mạnh Bà, quỷ sai sẽ dùng roi ma đánh đập vong linh, khiến vong linh đau đớn đến nỗi chủ động quên đi mọi ký ức mới có thể qua cầu. Nếu như vong linh chấp niệm nhỏ, chịu vài ba roi là có thể quên đi kiếp trước, tiến vào luân hồi. Nếu như vong linh chấp niệm quá lớn, sẽ phải chịu muôn vàn khổ tận.

Hai người trẻ tuổi đó chịu đủ bảy bảy bốn mươi chín roi, hồn phách như muốn tan ra nhưng vẫn như cũ nhớ rõ tên tuổi, dung mạo của nhau, nói thế nào cũng không muốn quên đi. Quỷ sai không có cách nào đành phải báo với Diêm Vương, Diêm Vương cũng bị chấp niệm si tình của hai người làm cho cảm động, nhưng sáu cõi luân hồi không thể không vào, mà hai người này ở dương gian lại chưa từng làm điều ác, nên cũng không thể đày xuống địa ngục.

Diêm Vương báo chuyện này lên Thiên đình, chúng tiên đều thổn thức không thôi.

Có thần tiên đề xuất, Tam Sinh Thạch tùy cơ định nhân duyên có lẽ sẽ khiến chuyện này dai dẳng không dứt được, đáng tiếc là mỗi vị tiên đều có chức vụ khác nhau, không ai có đủ tinh lực để sắp xếp nhân duyên chốn trần gian. Không bằng để hai người này gánh vác, căn cứ vào nhân quả kiếp trước của đôi bên, bát tự sinh thần kiếp này thích hợp chuyện nhân duyên đôi lứa. Bọn họ lại có chấp niệm lớn với nhân duyên như vậy, chắc hẳn cũng biết nên an bài nhân duyên như thế nào cho phải.

Chúng tiên đều tán thành.

Trở về địa phủ, Diêm Vương nói chuyện này với hai người, chỉ cần hai người buông bỏ chấp niệm, có thể cùng nhau lên trời làm tiên, chưởng quản nhân duyên chốn trần gian, để những đôi nam nữ trẻ tuổi khác không phải nếm mùi khổ sở của ái tình như vậy nữa.

Có điều, làm thần tiên cần phải buông bỏ thất tình lục dục, hai người lại không muốn quên đi nhau. Trở thành thần tiên sớm chiều chung sống, nhưng chung quy cũng chỉ có thể là đồng liêu, muôn đời muôn kiếp không thể bên nhau. Nếu như hai người còn chấp mê bất ngộ sẽ bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu cháy, tới lúc đó hồn phi phách tán, hóa thành sương khói, e là mặt nhau cũng chẳng thấy chứ đừng nói tới kiếp sau.

Thư sinh nghe vậy liền đồng ý, hắn tưởng rằng Mạnh nữ cũng sẽ chấp nhận. Roi ma thật sự quá đau đớn, hơn nữa hắn không muốn bị liệt hỏa thiêu đốt, rồi cuối cùng phải chịu cảnh hồn phi phách tán.

Nhưng hắn không ngờ, Mạnh nữ vẫn như cũ cương quyết không đồng ý!

Quỷ sai nói với Mạnh nữ, thư sinh đã đồng ý rồi, nàng chớ có chấp mê bất ngộ nữa. Hơn nữa, hiện giờ thư sinh đã sắp rời khỏi đại lao, bước qua cầu Nại Hà chuẩn bị lên trời làm tiên rồi.

Mạnh nữ nghe vậy đột nhiên bật cười lớn, tiếng cười thê lương đến nỗi quỷ sai cũng phải rùng mình.

“Ha ha ha ha, hắn đồng ý rồi!!! Không ngờ hắn lại đồng ý!!! Ha ha ha ha, làm thần tiên có sức mê hoặc lớn đến vậy sao? Hồn phi phách tán thì có sao, sao hắn biết hồn phi phách tán rồi thì chấp niệm sẽ không còn nữa? Nhân duyên của những người khác có khổ thì cũng có liên quan gì tới ta! Vậy mà hắn lại đồng ý!!!”

Hai mắt Mạnh nữ đỏ ngầu chảy xuống huyết lệ, nàng chậm rãi bò lên khỏi mặt đất: “Ta muốn gặp hắn, ta muốn xem xem hắn lên trời làm tiên như thế nào!”

Quỷ sai run rẩy khuyên nàng, lúc này buông bỏ chấp niệm vẫn chưa muộn, còn có thể lên trời cùng thư sinh, nhưng Mạnh nữ vẫn kiên quyết cự tuyệt.

Dưới cầu Nại Hà, nàng cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn bước qua, càng ngày càng khuất xa khỏi tầm mắt.

Cuối cùng hắn vẫn chọn từ bỏ nàng, từ bỏ lời thề giữa đôi bên.

Quỷ sai dẫn nàng tới phục mệnh Diêm Vương.

Nàng nói, nàng sẽ ở lại U Minh Giới muôn đời muôn kiếp.

Nếu như thư sinh muốn nối duyên nam nữ, vậy thì nàng sẽ đoạn duyên mà hắn nối. Biết rõ chẳng thể dài lâu, sao còn phải cưỡng cầu!

Diêm Vương đành phải đồng ý, dù sao thì nàng cũng là người hiểu rõ nhất thống khổ tình ái, chi bằng để nàng hóa giải những người mê muội tới chết vẫn không buông bỏ chấp niệm tình yêu để tiến vào luân hồi đó đi.

Từ đó, bên cầu Nại Hà, có một nữ tử đứng nấu canh.

Vong linh qua cầu sẽ không bao giờ phải chịu roi quất nữa, chỉ cần uống bát canh mà nữ tử nấu là có thể quên đi mọi yêu hận tình thù kiếp trước, sau đó hai mắt mơ hồ tiến vào sáu cõi luân hồi. Nữ tử đó cũng thấy qua rất nhiều đôi nam nữ không chịu uống canh, nói muốn bên nhau muôn đời, muôn kiếp, nàng bèn lệnh cho quỷ sai một trái một phải ghì chặt cánh tay hai người, cưỡng ép uống canh, chậm rãi nhìn ánh mắt hai người dần trở nên mơ hồ, lướt qua nhau bước qua cầu Nại Hà…

Có quỷ sai mới tới thầm nói nữ tử phát canh đó thật là vô tình tàn nhẫn, nhưng nghe lão quỷ sai kể lại chuyện nàng đã trải qua mới biết hóa ra nữ tử đó lại là người trọng tình nhất thế gian. Bởi vậy bắt đầu giống như những quỷ sai khác, tôn nàng một tiếng “Mạnh Bà”…

Vị thư sinh đó tới thiên đình chậm chạp không chịu thụ phong, vẫn luôn ngóng đợi Mạnh nữ tới. Khi nghe được tin tức từ U Minh Giới truyền đến, thư sinh như phát điên muốn hạ giới tìm Mạnh nữ. Chúng tiên thấy vậy không ngừng chỉ trích hắn, thăng thiên là hắn tự mình lựa chọn, thiên đình nào phải nơi hắn muốn đến thì đến muốn đi thì đi, thiên đình nào có thể dung túng cho hắn nổi điên làm càn như vậy!

Thư sinh đó vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp, có thần tiên tức giận, muốn sai thiên lôi làm hắn hồn phi phách tán vì tội làm nhiễu loạn Thiên đình.

Cuối cùng, Phật đà ra mặt, tay cầm hoa tươi, ánh mắt hiền từ cất giọng: “Hắn không thể bị xử tội, hết thảy đều đã có định số.”

Chúng tiên hỏi, số định ra sao, Phật đà rằng: “Không thể nói.”

Phật đà bảo thư sinh đó đi nhậm chức trước, nắm quyền cai quản nhân duyên chốn trần gian rồi sẽ biết vì sao “không thể nói.”

Chúng tiên nói muốn hủy đi ký ức của hắn, để hắn buông bỏ thất tình lục dục.

Phật đà cười nói: “Các người hủy đi ký ức của hắn thì sao hắn có thể biết được tầm quan trọng của nhân duyên mà sắp xếp đây? Mất đi ký ức rồi hắn có khác gì Tam Sinh Thạch đâu?”

Chúng tiên thầm nghĩ, rồi đành nghe theo.

Thư sinh đó tới nhậm chức còn hung hăng đấm đá Tam Sinh Thạch, máu tươi từng giọt, từng giọt rớt xuống mặt đất. Ban đầu, hắn hận Tam Sinh Thạch, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Mạnh Bà đứng bên cầu Nại Hà phát canh, hắn cũng khổ sở, biết rằng nàng đang trách hắn.

Lúc đầu, tơ hồng thư sinh dùng để nối duyên được hóa thành từ máu của chính hắn, canh Mạnh Bà nấu cũng được dung hòa từ huyết lệ của nàng. Sau này, hắn dựa vào bát tự cùng nhân quả kiếp trước của con người chốn trần gian kết đôi nam nữ, nhìn nụ cười vui vẻ của các đôi tình nhân, nỗi thống khổ trong thâm tâm hắn dần vơi đi; mà Mạnh Bà cắt đứt tình ý của các đôi vong linh, thấy qua nhiều chuyện đôi bên phụ lòng nhau, tâm tư nàng cũng không còn đau như trước.

Sau này, Mạnh Bà không còn dùng huyết lệ nấu canh nữa, tơ hồng của thư sinh cũng không còn làm từ máu, Tam Sinh Thạch trở thành công cụ ghi chép, được thư sinh chuyển tới một nơi khác…

Chỉ là thư sinh và Mạnh nữ vẫn như cũ không hề quên đi nhau, yêu cũng được, hận cũng đành, bọn họ nhìn nhân duyên chốn trần gian đều không kiềm lòng được mà than thở một câu: “Hết thảy đều có số…”

Tiểu Lục nghe tới đây, trong lòng cảm thấy căng thẳng: “Nguyệt Lão?”

Sợi tơ hồng trong tay Nguyệt Lão vẫn không dừng lại: “Tiểu công chúa chắc hẳn cũng biết thư sinh đó là ai rồi. Vậy thì người có biết vì sao muội muội người và phàm nhân Đổng Vĩnh có hôn phối, chúng tiên, thậm chí phụ vương mẫu hậu người cũng chưa từng trách cứ ta? Người cho rằng bọn họ không biết nhân duyên là do ta nối sao?”

Tiểu Lục: “Vì sao lại thế?”

Nguyệt Lão: “Bởi vì, tất cả đều có số, thần tiên cũng không tránh được. Thần tiên cũng sẽ phải trả giá cho sự cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình của họ. Thiên điều lạnh băng kia chẳng qua chỉ là lớp màn che đậy cho sự lạnh nhạt vô tình của họ mà thôi.

Kiếp trước muội muội người là một nữ tử lương thiện, bởi tảng đá Tam Sinh lạnh băng mà bất hạnh gặp phải kẻ phụ bạc. Sau khi nàng chết, cơ duyên đầu thai làm tiên, được Vương mẫu hạ sinh, trở thành Thất công chúa trên Thiên đình, nhưng do thống khổ tình duyên kiếp trước làm nảy sinh oán niệm, mãi không quên được chấp niệm chốn nhân gian, phá hỏng cả nhân duyên ta đã nối dưới trần. Ta thấy Đổng Vĩnh đó là một người chung thủy, kiếp trước từng bị vợ chê nghèo ham phú quý bỏ đi nên đã kết duyên hai người, để Thất công chúa có thể buông bỏ oán niệm kiếp trước. Tuy rằng phạm phải thiên điều nhưng vẫn là giúp thần tiên tránh được phiền toái, bọn họ sao có thể trách ta? Bọn họ tranh tới tranh lui, chẳng qua chỉ là tranh cho thể diện của chính mình mà thôi.”

Tiểu Lục: “Thế nên nhân duyên của Thất muội là Nguyệt Lão cố ý sắp xếp sao?”

Nguyệt Lão: “Tiểu công chúa cũng thấy rồi đấy, muội muội người ở nhân gian chung sống với Đổng Vĩnh, cuộc sống tuy rằng có chút vất vả, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy ngọt ngào, cũng xem như mỹ mãn. Huống hồ, sau khi bọn họ chết còn có Mạnh Bà ở đó. Người yên tâm, muội muội người tuy rằng đã loại bỏ tiên cốt, nhưng tiên căn vẫn còn. Một ngày nào đó, nàng ấy sẽ quay trở lại Thiên đình thôi.”

Tiểu Lục: “Vậy muội muội sống hết một đời ở dưới trần là có thể quay lại Thiên đình sao?”

Nguyệt Lão: “Thời cơ chưa tới, thời cơ chưa tới. Kiếp sau, muội muội người còn phải trả lại ân tình của Đổng Vĩnh đối với nàng, đợi nàng trả xong tình thì có thể quay lại.”

Tiểu Lục: “A, thế kiếp sau của muội muội sẽ thế nào ạ?”

Nguyệt Lão: “Thiên cơ không thể tiết lộ, thiên cơ không thể tiết lộ…”

_____________________

[Phần kết]

Nguyệt Lão: “Tiểu công chúa luôn ngồi trước đóa bỉ ngạn đó, hình như rất thích hoa này?”

Tiểu Lục: “Chỉ là ta rất tò mò vì sao Thiên cung lớn như vậy lại chỉ có mỗi chỗ Nguyệt Lão có.”

Nguyệt Lão: “Đó là huyết tích của ta trước kia hóa thành. Mỗi một bông hoa là một giọt máu của ta. Có hoa không lá, có lá không hoa. Cũng coi như là sự sám hối của ta về lỗi lầm thời niên thiếu, nhắc nhở ta chớ có kết sai duyên.”

Tiểu Lục: “Ta thật sự không ngờ Thiên đình còn có chuyện xưa như vậy.”

Nguyệt Lão: “Ha ha ha, chuyện của ta chúng tiên đều biết, chỉ là không nói ra. Người là tiểu công chúa mà Ngọc đế Vương mẫu sủng ái, chúng tiên che chở, nào cần biết những chuyện khổ sở chốn nhân gian. Thôi thôi, hôm nay lão phu nhiều lời rồi. Tiểu công chúa nếu cảm thấy vô vị, có thể trở về cung. Lão phu còn nhiều tơ hồng phải nối. Sau này nếu còn nhớ tới lão già này thì có thể tới thăm ta. Có người nói chuyện cùng ta cũng rất vui.”

Tiểu Lục: “Được, vậy ta không làm phiền Nguyệt Lão nữa.”

Rời khỏi viện Nguyệt Lão, nhìn về bảo điện Lăng Tiêu phía xa.

Tiểu Lục lẩm bẩm một mình:

“Hết thảy đều có số, hóa ra Thất muội vẫn còn trở về.

Hóa ra Nguyệt Lão và Mạnh Bà từng là một đôi tình nhân,

Một người nối tơ hồng, một người đoạn nhân duyên…”

Hết.

Người nối duyên cho kẻ khác, lại không thể định được nhân duyên của chính mình. Kẻ đoạn duyên cho hết thảy nhân gian, lại không đoạn được chấp niệm trong lòng.

Video liên quan

Chủ Đề