Tây thu tiểu công chúa review năm 2024

                                          
Tớ là Phạm Lệ Thu, năm nay tớ đã được 21 tuổi, cũng đã hai năm trôi qua kể từ khi tớ vào Havard học đại học với Khôi. Chúng tớ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, buồn có, vui có. Nhưng có một chuyện làm tớ nhớ mãi không quên, một câu chuyện ngọt ngào, về ngày mà tớ và Khôi gặp lại một người cũ, là một người vừa lạ vừa quen - Diệp và cũng là ngày đáng nhớ nhất nhớ đời tớ - ngày đầu tiên Khôi và tớ, xưng anh em!
                      
-"Anh Khôi à, anh còn nhớ em không?"
                      
Hôm đó là một ngày đẹp trời, tớ và Khôi đang đi dạo cùng với nhau thì bắt gặp Diệp, cô nàng tí tởn mặt tươi tắn chạy lại hỏi Khôi, dường như không thèm để ý đến sự hiện diện của tớ.
                      
Khôi sau bao lâu theo tớ đã được tớ huấn luyện lại, cậu ấy đã có thể nói tốt hơn rất nhiều, nhưng có lẽ chỉ là với tớ và người quen. Với Khôi, Diệp là người lạ.
                      
-"Diệp à, Khôi rất hiếm nói, em quên rồi sao?"
                      
Tớ lên tiếng chữa cháy cho Diệp đỡ ngại trước quả bơ của Khôi, ai ngờ em ấy lại tức giận hừng hực nhìn tớ đay nghiến: -"Không phải chuyện của chị."
                      
Khôi không nói gì, cậu ấy chỉ gật đầu qua loa cho có với Diệp, sau đó kéo tay tớ đi. Qua bên này, tớ được cậu ấy nuôi kĩ lắm, trắng hơn, xinh hơn, bây giờ nhìn vào tớ không khác Tây Thi là mấy. Khi biết được như vậy, tớ đã rất vui, còn ôm chầm Khôi làm tớ và cậu ấy ngã sõng soài. Nhưng cũng vì vậy mà tớ lại có càng nhiều người để ý hơn, quả thật cái cảm giác này tớ có chút không quen, sau khi cảm nhận nó mới biết được nỗi khổ của Chi ngày xưa. Khôi cũng lạnh lùng hơn hẳn, nhưng đối với tớ lúc nào cũng luôn luôn là vẻ ân cần và ấm áp.
                      
À mà nhắc đến mới nhớ? Không biết bây giờ Chi và Hưng đã thế nào rồi nhỉ? Chắc bây giờ họ hạnh phúc lắm!
                      
Tớ siết chặt tay Khôi hơn, tớ nhất định sẽ không bao giờ để bản thân mình lạc mất cậu ấy.
                      
Diệp đi sau bọn tớ, chạy lên chỗ Khôi, rất tự nhiên nắm lấy tay cậu ấy: -"Anh Khôi à, lâu lắm chúng ta mới gặp lại nhau, chúng mình cùng đi ăn gì đó đi!"
                      
Khôi gạt tay Diệp ra, nhìn qua tớ, tớ lại nhìn qua Diệp, thấy ánh mắt cô bé đầy vẻ chờ mong, tớ không muốn phụ lòng nên gật đầu với Khôi. Khôi quay qua nhìn Diệp, gật đầu nhẹ, tỏ vẻ đồng ý.
                      
Khỏi nói cũng biết Diệp vui đến cỡ nào, miệng cứ cười toe toét. Trong khi đó tớ lại đang rối bời, không biết mình làm vậy có đúng không? Diệp thích Khôi, lỡ Diệp cướp mất Khôi thì thế nào? Nhưng suy nghĩ đó lập tức bị vụt tắt vì tớ biết, Khôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tớ!
                      
Chúng tớ đi đến một nhà hàng khá là nổi tiếng ở Mỹ, nhà hàng này đồ ăn rất ngon, tớ và Khôi mỗi khi bận rộn không có thời gian rãnh rỗi để làm việc bếp núc thì đều tới nhà hàng này. Nhà hàng được trang bày rất giản dị nhưng ấm cúng, chúng tớ chọn một cái bàn gần sát cửa sổ, tớ và Diệp ngồi với nhau, còn Khôi thì ngồi đối diện hai bọn tớ.
                      
Cô tiếp tân đem menu đến, tớ lướt qua nhìn một lượt rồi sau đó quay qua hỏi Diệp: -"Diệp, em ăn gì?"
                      
Diệp chẳng thèm để ý đến tớ, mặt xinh như bông nhìn qua Khôi cười tươi tắn: -"Khôi, anh ăn gì gọi đi. Em ăn giống anh!"
                                          
_"Cún ơi, Cún, cậu đi nhanh thế, đợi tớ với..."_
                      
_"Cún ơi cậu nhường tớ đấy hả?"_
                      
_"Khôi ơi tớ xem Khôi là bạn thân nhất trần đời đấy. Khôi có thế không?"_
                      
_"Khôi... cậu là món quà đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tớ..."_
                      
_..._
                      
_Những câu chuyện, những hồi ức, những kỉ niệm, dù thời gian có trôi qua lâu thế nào, dù thời gian có làm sờn hay hoen, thì chúng... mãi vẫn nằm đâu đó trong trí óc của những đứa trẻ._
                      
_Khôi, Thu mới ngày nào quen nhau qua gánh xe đậu phụ, giờ đây, chúng nó đã về cùng một nhà._
                      
**_..._**
                      
Tiếng lật giấy vang lên nhè nhẹ trong không gian trống, tớ xoay người qua lại hết nhìn đồng hồ lại nhìn điện thoại. Người này đi đâu mà giờ này còn chưa về chẳng biết...
                      
-"Mẹ ơi! Ba Khôi đâu ạ? Sao hôm nay ba Khôi về trễ thế mẹ?"
                      
-"Mẹ Thu ơi lúc nãy chị Xuân lấy cây kẹo mút ba mua cho con đấy! Ba về chưa để con chạy ra méc ba ạ?"
                      
-"Mẹ ơi em Hạ xạo đấy, cái đó rõ ràng là của ba cho con mà, cây kẹo của em Hạ bị anh Đông ăn mất rồi cơ..."
                      
Tớ cười xoa đầu hai đứa nhỏ. Lời xem bói năm xưa của Khôi thành sự thực rồi.
                      
_---_ **_Một ngày nào đó của mười một năm trước_**_---_
                      
Đợt đó có đội tuyển bóng rổ của trường, Khôi là đội trưởng, còn tớ vinh dự được nằm trong đội cổ vũ. Khôi thường rất thích ngắm tay của tớ mỗi lúc rảnh rỗi, có đợt tớ hỏi cậu ấy biết xem bói không, cậu ấy đã nói là có.
                      
_-"Khôi xem Thu có được đi du học không? Chồng tương lai của Thu là người như nào?"_
                      
_-"Học đại học ở Mỹ, số tốt nên lấy được ông chồng tuyệt vời, chính là bạn học cùng cấp ba ngày xưa."_
                      
_..._
                      
_-"Có bao nhiêu con?"_
                      
_-"Ba đứa."_
                      
...
                      
_-"Vợ Khôi mê tiền, tính cũng hơi lăng nhăng nhưng nếu quản chặt thì cũng có thể tạm chấp nhận được."_
                      
_-"Đường chỉ này là chỉ sự sứt mẻ, nghĩa là vợ Khôi có một chiếc răng bị sứt..."_
                      
Nhớ lại những chuyện xưa tự nhiên tớ thấy vui vui, buồn cười dễ sợ. Khôi với tớ hồi đó cứ như hai đứa con nít, giận hờn nhau vu vơ mãi. Giờ thì cậu ấy vẫn hay ghen vậy nhưng đỡ hơn rồi, cũng ít thấy dỗi hờn con nít như xưa nữa. Đột nhiên tớ lại thấy nhớ nhớ mới khổ Thu chứ...
                      
Đợi mãi không thấy cậu ấy về nên tớ lo lo, lòng cứ cầm điện thoại thấp thỏm mãi. Tớ cũng muốn gọi cho Khôi lắm nhưng sợ liệu giờ cậu ấy có đang bận gì không? Nếu tớ gọi có khi nào lại là làm phiền Khôi? Đắn đo suy nghĩ một hồi thì điện thoại kêu, ngước mắt nhìn mới thấy là cậu ấy gọi về.