Tính cách, con trai Hà Nội

Vốn dĩ em chẳng có ý định phân biệt vùng miền, chỉ là những quan điểm vui của cá nhân em, một gái già đã đi qua ranh giới của “double teen” nên suy nghĩ có đôi phần thực dụng.

1) Nói mọi người đừng cười, chứ em bị say xe. Yêu rồi cưới một chàng ở xa, dù có lãng mạn như Sa Pa chẳng hạn, nghĩ đến cái cảnh đón dâu, chú rể cùng họ nhà giai hùng hục, hùng hục phi về Hà Nội từ lúc hai, ba giờ sáng là em đã thấy xót xa rồi. Đấy là chưa kể cái lúc đón dâu về, chú rể không say xe thì còn là chỗ dựa cho em, chứ mà cũng say thì cả hai cùng dựa vào nhau nhưng chẳng gọi tên nhau mà cùng đồng thanh réo rắt: “Huệ, Huệ, Huệ… ơi” là em đã nẫu hết cả lòng rồi.

Tính cách, con trai Hà Nội

Trai Hà Nội (Ảnh minh họa)

2) Các cụ ngày xưa vẫn nói rằng: “Con gái gả gần có bát canh cần nó cũng mang sang”. Em thì em nghĩ mình chưa “mang sang” được cái gì, lúc nào cũng chỉ rắp tâm: “Có bát canh cần nó cũng mang đi mà thôi”. Chẳng gì tiện bằng nội, ngoại hai bên tề tựu đông đủ. Cứ nghĩ cảnh đi làm cả tuần, đến thứ bảy vợ chồng con cái lượn về nhà ngoại ăn chực, rồi chủ nhật kéo quân về nhà nội ăn vạ là em đã thấy nhàn cái thân và ấm áp tình cảm lắm lắm rồi.

3) Những lúc đang yên đang lành thì không sao, nhưng nói dại, những khi các cụ ốm đau, bệnh hoạn, cái cảm giác con cái ở gần bên cạnh động viên chăm sóc các cụ nó mới thiết thực và hiệu quả làm sao. Gì thì gì, cứ nhất cự ly, nhì tốc độ, cứ có việc gì, nhìn thấy mặt nhau là cả hai phía đã đều thấy vững tâm hơn hẳn rồi.

4) Tết của Hà Nội xưa trong em vốn dĩ rất đẹp, mâm cơm tất niên chiều ba mươi Tết để cả nhà đoàn tụ, hàn huyên những câu chuyện, những tâm sự, những công việc đã hoàn tất trong một năm qua, những gì còn dang dở…. trong cái lạnh căm căm của mùa đông miền Bắc, trong cái mưa phùn lây rây tiết cuối năm để thấy khói, hơi của nồi lẩu bốc lên nghi ngút cùng những cái chen chúc ngồi của cả đại gia đình… Đủ để khiến em thấy dù lấy chồng nhưng cũng không rời xa bố mẹ, gia đình trong dịp Tết.

Tính cách, con trai Hà Nội

5) Nhân thể nói đến Tết, cho em nói luôn một sở thích hâm hâm của mình. Cả năm trời bon chen, vất vả trên mặt trận giao thông với những khói bụi, người đông, đường chật. À thì vốn dĩ vẫn thế, “Hà Nội, không vội được đâu” nên mấy ngày Tết vắng lặng, đi đường với em chao ôi là sướng. Cảm giác cứ như đường này, phố này là của ta, Hà Nội của ta….

6) Cứ nghĩ đến cái lúc có con, rồi tháng đầu, mấy mẹ con về quê bà nội chăm, đầy tháng bà ngoại lại đón về, bố nó thì cứ chạy đi chạy lại hoặc vì công việc mà phải cách ly mấy mẹ con là em đã thấy tủi thân rồi. Ôi, lúc đấy em chỉ ước có cả nội, cả ngoại ở bên. Đấy, nếu em lấy chồng gần, đương nhiên em sẽ được “lời” gấp đôi so với các bạn khác rồi.

7) Em nhớ cái đợt nóng đỉnh điểm trong hè vừa rồi. Các quận cứ thi nhau cắt điện luân phiên. Mười hai giờ đêm một ngày hè tháng bảy, bà chị gái em gọi điện réo rắt sang nhà làm cả nhà hoảng hồn bật dậy tưởng có chuyện gì. Ai dè, giọng bà chị hớn hở ra mặt: “Nhà bố mẹ có điện ạ, vợ chồng con cho các cháu sang lánh nạn, bên nhà con bị mất điện từ hôm qua. Di cư sang nhà nội thì hôm nay lại bị mất điện, bố mẹ để cửa để con qua nhé, may quá…” bà ý ngừng nói, mà trong lúc tắt máy em còn nghe thấy tiếng cười hi hí của vợ chồng bà ý bên đầu dây bên kia.

Tính cách, con trai Hà Nội

8) Thực ra thì em vẫn biết: “thuyền theo lái, gái theo chồng”, nếu thực sự là cái Duyên đưa đến cái Số để em yêu chàng trai ở tỉnh, em vẫn nguyện theo chàng về dinh dù dinh của chàng có xa cỡ nào. Nhưng trái tim của em lại bị một trai Hà Nội đốn gục bởi sự chân thành, bởi sự dí dỏm, bởi sự lễ nghĩa, chu đáo. Ôi, em yêu Hà Nội và chàng trai Hà Nội của mình…

9) Lý do cuối cùng: Em đùa thôi chứ em là con trai các bác à và là con trai Hà Nội nên em cứ xui ai cưới trai Hà Nội được là em xui, vì như thế, em và chúng bạn Hà Nội lại có thêm cơ hội các bác nhỉ?

Hoàng Xuân

(aFamily)- Phụ nữ chúng mình cần người đàn ông mạnh mẽ và bản lĩnh để làm chỗ dựa chứ không cần những cậu công tử mác Hà Nội yếu đuối chỉ biết khóc nhè hay lo sợ trước khó khăn.

Chào các bạn, trước tiên tôi xin giới thiệu tôi là con gái HN chính gốc và lấy chồng ngoại tỉnh.

Tôi đã đọc được bài viết của bạn Chi và những lời chia sẻ góp ý của các bạn ở HN cũng như các bạn tỉnh ngoài. Bạn Boy Hà Nội có bài viết "Trai Hà Nội hãy nói "KHÔNG" với gái tỉnh lẻ", tôi rất bất bình với cách nghĩ của các bạn nam Hà Thành.

Ông bà ta có câu “Chẳng thơm cũng thể hoa nhài; Dẫu không thanh lịch cũng ngườI Tràng An". Nguời Tràng An xưa và nay đều nổi tiếng thanh lịch, nhưng các bạn cứ nhìn cái tiêu đề của Boy Hà Nội mà xem, "Trai Hà Nội hãy nói "KHÔNG" với gái tỉnh lẻ", thế ư?

Nói "KHÔNG" với gái tỉnh lẻ ư? Tôi có thể khẳng định nếu tôi gặp bạn tôi có thể tát cho bạn 1 cái để bạn hiểu cái gọi là "gái tỉnh lẻ" ấy còn hơn gấp 8 vạn 6 ngàn lần cái "mác" boy HN của bạn.

Nhìn cái cách bạn diễn tả và khuyên không nên lấy gái tỉnh lẻ như 1 cách kêu gọi, cái tiêu đề coi các bạn gái tỉnh lẻ như 1 loài vi rút nguy hiểm hay 1 hiểm hoạ y tế khó lường, tôi xin lỗi nhưng chính cái cách suy nghĩ của các bạn nam HN mới là loại virut không thể chữa đấy.

Trai HN đẹp thế sao, cao sang thế sao mà để các bạn gái tỉnh lẻ phải "bám" phải "cầu xin"?

Tôi năm nay 27 tuổi là giáo viên tiểu học, tôi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình viên chức, bố tôi là bác sỹ còn mẹ tôi là giáo viên. Tôi đã lập gia đình đc 3 năm nay.

Trước đây tôi được rất nhiều người theo đuổi vì nếu xét về phương diện gia đình và hình thức tôi tự nhận thấy tất cả đều ở mức khá. Ngày ấy trong những người theo đuổi tôi có những người rất giàu có và thành đạt, nhưng có những người cũng đơn giản chỉ là viên chức nhà nước với những đồng tiền lương ít ỏi.

Tính cách, con trai Hà Nội

Tôi là con gái duy nhất (trên tôi có 3 anh trai) lại đến tuổi cặp kè nên sự theo đuổi của các chàng trai là điều đương nhiên nhưng tôi đã quyết định yêu Trung (chồng của tôi bây giờ), một tình yêu không màu mè lãng mạn, 1 tình yêu không mang dáng dấp của tiền bạc nhà cửa xa hoa...

Trung là giáo viên của 1 trường cấp 3 tại Thanh Xuân, trước kia nhà anh ở Hưng Yên, bằng sự lỗ lực anh đã tìm mọi cách kiếm tiền để cố gắng đem lại sự đầy đủ cho tôi và anh đã làm được. 3 năm chung sống bên anh tôi chưa 1 lần hối hận vì bất cứ điều gì.

Các bạn biết đấy ngành giáo dục thì hay gắn liền với chữ nghèo, nhưng chúng tôi đã biết cách vượt qua tất cả để cùng nhau hướng tới hạnh phúc và cùng chăm lo cho gia đình nhỏ bé của chúng tôi.

Tôi chỉ muốn nói đừng bao giờ đặt tình yêu lên bàn cân để đong đếm bạn Mai Chi ạ. Cuộc sống có ai học hết được chữ "Ngờ" đâu. Có thể Tuấn hơn Trung bây giờ nhưng bạn là người hiểu rõ hơn ai hết Trung là chàng trai tỉnh lẻ, lăn lộn với cuộc sống Hà Thành nhộn nhịp để kiếm sống và có "thu nhập cũng ổn" và "có nhiều điểm tốt", "bố mẹ bạn quý Trung"... Tất cả những điều đó cấu thành lên 1 chàng trai bản lĩnh. Vậy tại sao bạn cứ nhìn vào những thứ trước mắt mà không tự hỏi "bạn yêu ai"?

Nói thật tôi nghĩ bạn không có bản lĩnh, bạn không dám cùng Trung vượt qua khó khăn mà bạn đã bị những thứ vật chất làm lu mờ. Tôi cũng là con gái Hà Nội, nếu tôi là bạn, tôi sẽ chọn Trung, tôi sẽ không như bạn đắn đo và suy xét đâu. Phụ nữ chúng mình cần người đàn ông mạnh mẽ và bản lĩnh để làm chỗ dựa sau này chứ không cần những cậu công tử mác Hà Nội yếu đuối chỉ biết khóc nhè hay lo sợ trước khó khăn. Tôi tin bạn sẽ có lựa chọn đúng, chúc bạn hạnh phúc!! Thân.