Tôi trở thành em gái với nỗi ám ảnh hối hận

[DỊCH] Tôi trở thành em gái của nam chính bị ám ảnh

Chương 1

thaoa752003

Màu nền Màu tối Mặc định Xám nhạt Xanh nhạt Xanh đậm Vàng nhạt Màu sepia Vàng đậm Vàng ố

Font chữ: Palatino Linotype Bookerly Segoe UI Patrick Hand Times New Roman Verdana Tahoma Arial

Chiều cao dòng: 100 120 140 160 180 200

Kích cỡ chữ:

Prologue"Rachel."Đó là một giọng nói buồn bã. Khi anh ấy cất lên giọng nói đó, nó khiến tôi như quên đi sự cương quyết và giận hờn trước đó. Tôi khổ sở cắn môi, rồi lắc đầu.Dù cho tôi có ưu ái anh ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ qua chuyện này được.Tôi rời đi, nhưng cho dù tôi có đi nhanh thế nào thì cũng không thể thắng được đôi chân dài với những sải chân lớn của anh."Làm ơn, Rachel."Anh nắm lấy vai tôi sau khi đuổi kịp. Khoẻ mắt anh ầng ậc nước, anh nhất quyết giữ chặt lấy tôi."Anh."Cuối cùng tôi mới chịu gọi anh. Tôi biết rằng điều này rồi cũng sẽ xảy ra, nhưng tôi không nghĩ rằng mình có thể trở nên giận dữ khi nhìn anh.Mái tóc anh như bầu trời đêm thoáng đãng và không có sao, đung đưa theo gió.Bên dưới mái tóc đen tuyền ấy, tôi có thể thấy được đôi mắt sáng rực như được mạ vàng của anh.Khi chạm mắt anh, tôi như thể bị thôi miên vào đôi mắt ấy, một đôi mắt sáng và trong hơn mặt hồ.Khi nhận thấy biểu cảm hơi dao động, anh cẩn thận mở miệng."Là lỗi của anh. Xin hãy tha thứ cho anh."Không, anh đang cầu xin điều gì chứ?
Khẽ thở dài, tôi nhìn quanh rồi nắm lấy tay anh. Tôi chỉ kéo nhẹ thôi, nhưng đã anh dễ dàng bị cuốn theo.Mặc dù không có ai ở ngoài hành lang vì tất cả bọn họ đều đang ở bàn tiệc được tổ chức trong cung điện Hoàng gia, nhưng chúng tôi vẫn phải cẩn thận cử chỉ hành động của mình.Không ai biết được khi nào, ai hay là điều gì mà họ nghe được.Rồi tôi ghé sát vào tai anh thì thầm."Từ nay đừng ném găng tay trong phòng tiệc nữa được không?""..."Nhưng anh không trả lời. Anh nhìn tôi khẩn thiết như thể muốn nuốt chửng tôi trong giây lát.Nếu anh cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như thế thì mặt tôi sẽ bị xuyên thủng mất. Anh thích nhìn mặt em đến vậy sao, anh trai?Tôi nổi da gà khi đối mắt với khuôn mặt như tượng tạc của anh.Anh muốn nắm lấy tay tôi nên tìm cách gỡ tay tôi ra, nhưng tôi nắm chặt hơn."Anh."Tôi lại gọi anh với vẻ mặt nghiêm nghị.Đến lúc đó Lucian mới chịu nhìn thẳng vào tôi, buông tay ra nhưng lại mang dáng vẻ không muốn.Anh đột nhiên mở miệng, buông thõng hai tay với đôi bàn tay như đang muốn cầm nắm thứ gì đó.Giọng nói buồn bã của anh lúc nãy bỗng trở nên lạnh lẽo."Anh không thể hứa trước điều đó.""Anh..."Anh ấy chưa từng phản bác lại lời tôi nói, vậy nên lần này tôi có hơi bất ngờ.Tôi đã rất bất ngờ tới mức đứng hình trong khi tay anh trượt xuống cánh tay tôi, anh cầm tay tôi lên đưa trước miệng.Biểu cảm của anh là thứ tôi thích nhất. Anh cười nhẹ nhàng với tôi bằng ánh mắt thật tình cảm.Tuy nhiên, trái ngược với biểu cảm dịu dàng ấy, lời nói thoát ra từ miệng anh lại sắc bén như dao."Anh rất khó chịu khi thấy những người khác tự tiện tiếp cận em.Thật ra, với anh ném găng tay vẫn chưa đủ, đáng lẽ ra nên tiếp tục mới..."Anh muốn nói gì đó rồi lại thôi, tôi đã vô ý bảo vệ chàng trai đã mời tôi nhảy khi nãy.Anh không nên ném găng tay trong bàn tiệc, một cuộc đấu sinh tử là quá đủ rồi, với lại, là em đang lo cho anh đấy!"Nhưng mời nhảy chỉ là cách thức chào hỏi xã giao trong bữa tiệc thôi mà. Anh ta nghĩ rằng em đi một mình nên mới mời em khiêu vũ, nhưng ngay sau khi em khiêu vũ xong thì anh lập tức ném găng tay vào người ta rồi.""Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng em không có bạn cặp, Ray ạ. Bạn cặp của em chính là anh đấy.""....."Chuyện đó tôi cũng không thể phủ nhận được. Tất nhiên là tôi đã tới đây mà không có bạn cặp chính thức nào cả.Tuy nhiên, vì tôi tới đây cùng gia đình, đúng như anh nói rằng tôi có bạn cặp là anh ấy."Em có thể khiêu vũ với anh mà."Lucian cẩn thận nói thêm"Haiz..."Tôi thở dài.Phải. Làm sao tôi có thể cãi nổi anh ấy - nhân vật yêu thích của tôi được chứ?
Đặc biệt là khi anh ấy trưng ra bộ mặt như vậy ra trước mặt tôi. Nhưng chàng trai kia cũng chẳng làm gì sai cả!Vừa nhìn hàng lông mày của anh trùng xuống làm bộ mặt đáng thương, tôi kéo tay anh."Về nhà thôi anh."Giờ em nói vậy thì anh cũng nên hiểu rằng em muốn bỏ qua chuyện này đi.
Khi tôi định bước đi thì anh vẫn không chịu cử động, vì vậy nên tôi đã nhẹ kéo tay.Nếu anh cứ tiếp tục hành xử như vậy thì anh cần đi với em.Nhưng lần này không hiểu sao anh không chịu nghe lời tôi. Ngược lại, anh chỉ cần dùng chút lực là tôi đã bị kéo lại.Cùng lúc đó, đôi cao gót của tôi chệnh choạng, khiến cho tôi cảm giác như mình chuẩn bị ngã dúi mặt vào ngực anh ấy.Nhưng trước khi trán của tôi đập vào lồng ngực săn chắc của anh, anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo tôi.Nó mượt và tự nhiên như một điệu nhảy vậy.Lucian vòng hai tay tôi qua cổ anh rồi nhìn tôi với ánh mắt bình thản.Dù đã nhìn anh quá nhiều rồi nhưng tôi vẫn thấy anh thật đẹp trai. Tôi xấu hổ khiến cho đôi má ửng hồng, cố tìm cách thoát khỏi anh.Nhưng tôi không thể làm được.
Sau khi anh dùng lực giữ chặt eo tôi, anh cúi mặt xuống. Mái tóc mềm mại của anh cọ vào cổ tôi.Việc tôi cảm nhận một cảm giác lành lạnh quanh cơ thể cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên."Rachel..."Nhiều lúc giọng nói của anh lạnh lẽo như tuyết mùa đông vậy. Nhưng tôi có thể thấy được ánh mắt của anh ấm áp như gió mùa xuân."Vâng, anh.""Từ nay đừng khiêu vũ với người đàn ông nào nữa.""Em sẽ suy nghĩ về việc đó."Chẳng phải kiểu gì tôi cũng sẽ phải kết hôn sao? Để làm được điều đó thì tôi phải khiêu vũ với họ chứ.Như thể anh không nghe được câu trả lời của tôi, anh tự nhiên chuyển chủ đề."Em định gọi anh là anh trai đến bao giờ?""Em không gọi anh là anh trai thì còn gọi là gì nữa?"Như thể lời nói của tôi là một trò đùa, anh cười phá lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn.Anh ghét sát mặt vào tôi hơn.
Đôi mắt của anh sáng như ánh trăng tròn trong bầu trời đêm, khiến cho tôi cảm giác như mình đang bị thôi miên trong vô thức."Anh và em có cùng huyết thống đâu."Ah... Nhân vật yêu thích của em ơi. Anh có cần phải đánh vào chỗ hiểm của em như thế không?Tôi được ngài Công tước nhận nuôi, nhưng Lucian không hài lòng với quyết định đó.Cô em gái này đối tốt với anh như vậy còn gì nữa?"Gọi tên anh đi."Em lúc nào chả gọi tên anh...Tôi không hiểu sao dạo gần đây anh ấy hay yêu câu tôi gọi bằng tên.
Dù sao thì, cũng chẳng có ai quanh đây cả, tôi có nên thuận theo ý anh không nhỉ?Tôi cố tình gọi tên anh bằng một giọng nói nhỏ và biểu cảm tươi tỉnh."Lucian?""Một lần nữa.""Lucian."Khi tôi ngây ngô gọi tên anh, Lucian đột nhiên cười thật tươi.Trái tim tôi đập liên hồi khi thấy được biểu cảm mà anh chưa cho tôi thấy bao giờ.Bởi vì tôi luôn muốn khiến anh vui vẻ như thế này.Cánh tay vẫn đang ôm eo tôi kéo tôi lại gần hơn. Tựa đầu vào ngực anh, tôi cảm giác như bị bóp nghẹt, tay đập vào lưng anh.Gọi tên có gì đâu mà sao anh ấy thích thế nhỉ? Anh ấy muốn tôi gọi vậy thường xuyên sao?Tôi vui mừng trước phản ứng của anh và quyết định làm điều đó thường xuyên để chiều theo ý anh, nhưng lại không thấy được biểu cảm mà anh đang trưng ra bây giờ.Lúc này, tôi không biết rằng anh ấy sẽ âu yếm vuốt những ngón tay vào tóc tôi và ôm lấy tôi như vậy.Tôi đã làm sai điều gì sao?
Chương 1 - Tôi vừa xuyên không vào nhân vật phụ trong bộ truyện viễn tưởng lãng mạn?Có ba dấu mốc chính về những sự kiện xoay chuyển trong cuộc đời tôi.Đến dấu mốc thứ ba, tôi đã đọc vô số những bộ tiểu thuyết mạng và phát nghiện với webtoon. Giống như thể tôi đang chạy trốn vậy. Mệt mỏi với cuộc sống hiện thực, tấm trí tôi luôn ở một nơi nào đó và tự thu mình lại với xã hội.Và rồi một ngày, tôi mở mắt ra và thấy bản thân mình đang ở trong thân xác của một cô bé đang mặc một bộ váy rất dễ thương.Tinh thần u ám và bàng hoàng của tôi nhạt dần khi đối diện với một thế giới mới.Vậy ra đây là cái người ta gọi là xuyên không!Tưởng rằng nó chỉ là một giấc mơ, tôi vô tư tận hưởng cuộc sống của mình không một chút nghĩ suy. Dù những tình cảm mà người ở đây không phải dành cho tôi đi nữa, tôi cũng không thất vọng.Nhưng khi tôi muốn mọi chuyện cứ mãi như thế này, tôi lại phải đối mặt với một bất ngờ khác giống như lần trước.Cha mẹ tôi đã qua đời. Bởi vì tôi đang ở trong tình huống tương tự như ở kiếp trước, tôi lại quay về trạng thái thu mình.Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi không nghĩ rằng chú tôi sẽ có mặt tại căn biệt thự của gia đình chúng tôi.Dù cho chú tôi là Bá tước Narum và đến đây cùng với gia đình, tôi chẳng thể làm gì khác được ngoài việc đứng nhìn.Dù nỗi buồn vẫn còn đó, tôi đã sớm lấy lại được tỉnh táo, nhưng mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.Tôi lại muốn chạy trốn một lần nữa, tôi đã và đang chạy trốn khỏi một điều gì đó rồi, nhưng khi tôi suy nghĩ để tìm cách thoát khỏi đây, một người nào đó đã tới tìm tôi.Đó chính là ngài Công tước, một người mang địa vị cao trong xã hội thượng lưu.Công tước nhìn tôi với ánh mắt u sầu, ngài nói với tôi rằng."Ta chính là... cha đỡ đầu của con."Tôi không hề biết tới sự tồn tại của người cha đỡ đầu của mình. Tôi còn không biết rõ về thế giới mà tôi đang sống nữa là, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này.Tôi chỉ muốn chạy trốn mà thôi.Sau khi đi theo ngài, tôi phát hiện ra mình đang sống trong thế giới của một bộ tiểu thuyết mà mình từng đọc. Mặt trời rực rỡ thoáng chốc rồi lại ẩn mình sau những đám mây, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên đi ra để gặp tôi.Anh ấy có hàng lông mày dài, một đôi mắt to, và đôi ngươi của anh ló ra dưới hàng lông mi, sáng rực như vàng.Sống mũi cao thanh tú, khuôn mặt trắng bệch tái nhợt, nhưng đôi môi đỏ mọng kia vẫn chứng minh được anh là một con người sống bằng xương bằng thịt.Vẻ ngoài của anh rất hào nhoáng và tuyệt mỹ, nhưng biểu cảm và đôi mắt của anh lại cứng đờ. Sự tương phản này làm cho hào quang xung quanh anh càng trở nên bí ẩn.Cuối cùng, sau khi lau đi những giọt nước mắt trực trào nơi khóe mi, tôi tỉnh táo trở lại.Tôi biết rất rõ về thiếu niên đang đứng trước mặt tôi.[Có một con búp bê khác đang sống trong căn nhà búp bê]Đó là một bộ truyện Webtoon BL mà tôi đã đọc ngay trước khi tôi được chuyển tới đây.Đó là tác phẩm duy nhất trong hàng tá những tiểu thuyết mạng và webtoon trong ba năm qua mà tôi đã để lại bình luận gay gắt.Tuy nhiên, lí do vì sao tôi không thể không yêu bộ tiểu thuyết này chính là vì cậu thiếu niên này đây, người mà sau này sẽ bị nhấn chìm trong sự hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: WatTruyen.Com