Tóm tắt truyện thầm yêu quất sinh hoài nam


Chẳng là dạo này xem được một bộ phim thanh xuân khá tươi vui: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta(With You)-chuyển thể từ tiểu thuyết của Bát Nguyệt Trường An. Trong bộ phim này ngoài bộ ba diễn viên chính là Cảnh Cảnh-Dư Hoài-Lộ Tinh Hà thì mình đặc biệt ấn tượng với cặp “cực phụ” là Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, cặp đôi có ít đất diễn nhất phim, nhưng cảnh hai người chụp ảnh cưới ở tập cuối cùng có thể nói là lãng mạn nhất, đáng xem nhất tập đó.

Trước khi phim kết thúc tuần trước thì mình đã được biết là hai người này có một câu chuyện riêng tên là “Quất sinh hoài nam” và cuối năm nay cũng sẽ bấm máy, thế là lại chạy đi mò đọc truyện, thú thực là mình không thích đọc truyện chưa hoàn vì cảm giác chờ đợi quá là… không biết miêu tả sao, nói chung là không thích, nhưng cuối cùng không dằn lòng được nên vẫn đọc.

Mong muốn Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam trong With You sẽ tiếp tục được đảm nhận vai chính trong chính “câu chuyện của hai người”

Lúc đọc hết phần mới được edit, đột nhiên mình nhớ ra một câu chuyện đã đọc rất lâu trước đây, chắc cũng phải hơn một năm rưỡi gì đó, thời điểm mà mình vẫn còn ở trong thời kì “cuồng ngôn tình”. Nó khá giống với “Quất sinh hoài nam”. Lúc đó không nhớ được tên truyện là gì, nhưng đặc biệt nhớ nam nữ chính tên là Tô Lập và Tống Giai Nam. Không hiểu nổi vì sao mình vẫn còn nhớ hai cái tên này, nó cứ đột nhiên hiện lên trong đầu vậy. Thế là lại lên google mò tìm, cuối cùng mới nhớ ra đó là truyện “Khi lướt qua nhau” của Sênh Ly.

Hai nữ chính này khá là giống nhau, đều kiên trì yêu thầm một người con trai, nhưng tình yêu ấy cũng rất kiêu ngạo. Chỉ là vì quá tự ti, không dám thổ lộ, cuối cùng đã bỏ lỡ nhau trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời.

11 năm, 11 năm ấy luôn là Lạc Chỉ dõi theo Thịnh Hoài Nam. Gặp nhau từ khi còn thơ bé, từ đó trong lòng Lạc Chỉ luôn tồn tại hình bóng của Thịnh Hoài Nam. Cấp ba rồi đại học, trong những trang nhật kí của Lạc Chỉ đều chỉ có một cái tên: “Thịnh Hoài Nam”.

Anh là nam thần ban tự nhiên, đẹp trai tài giỏi, còn cô tuy cũng là người đứng đầu ban xã hội nhưng vẫn không đủ tự tin để đứng cạnh anh. Suốt những năm tháng cấp ba, Lạc Chỉ chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh, đau lòng nhìn anh nắm tay bạn gái, cười với cô ấy, dịu dàng với cô ấy, nhưng “cô ấy” mãi mãi không thể là Lạc Chỉ cô.

Học kỳ hai năm lớp 11, Thịnh Hoài Nam gặp Diệp Triển Nhan, cuốn nhật kí chưa từng bị gián đoạn của Lạc Chỉ bị bỏ trống mười ngày.

Lạc Chỉ chợt hiểu rõ, dù có cố gắng thể hiện thế nào thì cô cũng không bao giờ là đối tượng khiến anh chú ý.

Có thể nói Lạc Chỉ che giấu rất giỏi, giỏi đến mức không ai phát hiện. Cô thà chôn chặt thứ tình cảm đó dưới đáy lòng cũng không muốn để lộ ra để rồi bị chối từ.

“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết.” Đủ đau đớn,đủ bi thương.

Trước kia cô vốn cho rằng thanh xuân có thể dừng lại ở nơi này, anh thong thả đi, cô vui vẻ đuổi theo, cẩn thận góp nhặt những thứ vụn vặt về anh, thậm chí nếu nói về Thịnh Hoài Nam thì cô tự tin mình còn hiểu rõ anh hơn chính anh trong một vài chi tiết nhỏ. Huống hồ sợi dây ràng buộc giữa họ đã kéo dài và bền lâu như vậy, mối duyên này có lẽ cũng hàm chứa điều gì đó. Trong tiểu thuyết luôn là như thế kia mà. Những mơ mộng của cô đâu phải hoàn toàn là vô căn cứ.

Đến khi học năm ba đại học, Lạc Chỉ mới có cơ hội đến gần Thịnh Hoài Nam, lúc đó anh không biết điều gì khác ngoài việc hai người học chung trường. Lạc Chỉ cố gắng tạo nên nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ để khiến anh hứng thú, chú ý đến cô nhiều hơn. Đương nhiên nhờ thế Thịnh Hoài Nam cũng thân thiết với cô hơn, rồi có một ngày anh nói với cô: “Giá như hồi trung học tớ quen biết cậu.”

Nhưng chỉ mình Lạc Chỉ biết, nếu không nhờ những sự trùng hợp cô tạo ra thì có lẽ đến bây giờ, hai người cũng sẽ vẫn là hai đường thẳng song song, và cô mãi mãi cũng chỉ có thể ngắm nhìn anh từ phía sau.

Ngày trước khi còn học cấp 3, Thịnh Hoài Nam yếu văn đến nỗi khiến cô giáo tức đến mức trợn mắt: “Bạn nào là Thịnh Hoài Nam? Có muốn thi đại học nữa không hả?” ( Sao mà giống Dư Hoài thế nhờ ^^ )

Biết được điều đó, Lạc Chỉ đã nỗ lực từng ngày để viết văn hay hơn, rồi sau này cô giáo có thể lấy bài thi của mình đọc cho các lớp bên cạnh nghe. Mỗi lúc như thế, cô lại tự hỏi, liệu anh có đọc được bài văn của cô không.

Nhưng rồi sau này cô mới biết được, hóa ra, anh chẳng hề đọc một bài nào cả, mỗi lúc cô giáo đọc những bài văn mẫu thì anh sẽ nằm bò ra bàn ngủ ( đúng là dân tự nhiên :v )

Hóa ra, những gì cô nỗ lực đều thành công cốc.

Mỗi lúc Lạc Chỉ sắp từ bỏ thì Thịnh Hoài Nam  lại khiến cho cô mềm lòng.

Nỗi cố chấp của con người không phải là thứ muốn cắt đứt là cắt đứt ngay được. Có thể chúng ta thề thốt là phải quên đi, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải oán trách sự bất lực của chính mình.

“Trước giờ mình chưa từng tự tin, nhưng không biết tại sao sâu trong lòng mình vẫn nghĩ, rồi một ngày nào đó chúng mình sẽ ở bên nhau, hoặc có thể nói, trước kia chúng mình vẫn luôn bên nhau mà.”

Đôi lúc trước khi đi ngủ, Lạc Chỉ tự nói với mình, rồi có một ngày cô sẽ đường hoàng mà mở quyển nhật kí ra cho anh đọc, nói với anh rằng, mình còn thể nhận ra lúc nào cậu vui, lúc nào cậu tỏ vẻ khách sáo, lúc nào khó chịu… Mình nghĩ cậu rất cô đơn. Mong là cậu có thể tin tưởng mình, bởi vì mình..

Năm lớp 12, vì thường phải ở lại trường tự học nên Lạc Chỉ thỉnh thoảng sẽ đến ban công khu hành chính để thư giãn đầu óc. Lúc đó cô không biết rằng, thì ra mình đã từng nói chuyện với Thịnh Hoài Nam, cách một lớp kính, lúc đó do giọng anh khàn đi vì ốm nên cô không nhận ra.

Để đến sau này, Thịnh Hoài Nam mới thốt lên trong niềm tiếc nuối vô hạn, trước sự ngỡ ngàng chua xót của Lạc Chỉ: “Thì ra cô gái đó là cậu.”

“Vậy lúc đó cậu hỏi mình câu gì?”

“Mình hỏi: Cậu tên là gì?”

Chỉ vì một câu hỏi không có lơì đáp lại mà hai người đã bỏ lỡ nhau, để rồi khiến Thịnh Hoài Nam hiểu nhầm rằng cô gái từng ngồi nói chuyện với mình đó là Diệp Triển Nhan.

Có lẽ ở thời điểm đó, Thịnh Hoài Nam đã rung động trước cô gái mà mình không biết tên ấy.

Đương nhiên là sau này hai người sẽ có một cái kết viên mãn, tình cảm của Lạc Chỉ cuối cùng cũng được đền đáp.

“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết.”

“Thịnh Hoài Nam yêu Lạc Chỉ, cả thế giới đều biết.”

Tóm tắt truyện thầm yêu quất sinh hoài nam

Cũng là về tuổi thanh xuân, cũng là thầm yêu, nhưng dường như Tống Giai Nam may mắn hơn so với Lạc Chỉ.

Năm lớp 11, Tống Giai Nam gặp Tô Lập. Lúc đó là một buổi sáng mùa đông, ở trong nhà để xe, cô nhìn thấy bóng lưng anh, lúc đó cô không chú ý nhiều, chỉ cảm thấy bóng lưng đó rất đẹp mắt.

Nếu không có lần gặp tiếp theo ở căn tin, có lẽ Tống Giai Nam sẽ không có tình cảm sâu đậm như thế với Tô Lập, cũng không ngốc nghếch chờ đợi anh tận mười năm.

Anh là một người con trai cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u buồn, nhưng lại vô cùng tài năng… cũng như Thịnh Hoài Nam, anh là hình mẫu của một người con trai luôn xuất hiện trong những năm tháng thanh xuân của những cô gái.

Chỉ hai lần nhìn thấy anh, trái tim bé nhỏ của Tống Giai Nam đã rung động. Vì lớp hai người ở gần nhau, mỗi lần lên lớp, cô đều đi qua dãy hàng lang mà có thể đi qua lớp anh, chỉ để nhìn thấy anh. Mỗi lần như vậy, cô đều thấy Tô Lập đứng ở hành lang, đẹo tai phone, đầu ngẩng lên nhìn bầu trời xanh kia.

Anh đến thư viện học, cô cũng đi theo…

Anh học giỏi toán, cô cũng cố gắng học cho bằng được môn toán, mặc kệ việc bị cậu bạn thanh mai trúc mã là Đoàn Gia Thần cười nhạo mình…

Trước một Tô Lập chói sáng như thế, hắn là không riêng cô mà bất cứ cô gái nào cũng sẽ tự ti.

Hơn thế nữa là khi bên cạnh anh xuất hiện một người con gái, tên là Tần Viện Viện, xinh đẹp, xuất sắc, có lẽ sẽ là một nửa hoàn hảo dành cho Tô Lập.

Trong cơn mưa, trên con đường đến trường học, nhìn thấy Tô Lập đi bên cạnh Tần Viện Viện, nở nụ cười như có như không, Tống Giai Nam đau lòng có, ghen tỵ có, và trên tất cả là sự tự ti của chính bản thân cô. Trong những năm trung học thậm chí là bốn năm đại học, có lẽ toàn bộ tình cảm của cô đã dành trọn cho Tô Lập.

Nhưng đáng tiếc, anh không thể biết…

Mười năm sau, khi nhìn đến bức ảnh ngày xưa, khi được nhận học bổng, anh đứng cạnh cô, nở nụ cười nhàn nhạt, lúc đó cô đứng cách anh 10 cm, đó cũng là khoảng cách gần nhất giữa anh và cô.

Sở dĩ mình nói Tống Giai Nam may mắn hơn Lạc Chỉ, bởi vì Tống Giai Nam từng được trò chuyện, nhắn tin với Tô Lập, mặc dù lúc đó cô ngụy trang mình dưới cái tên “Tống Ức Văn”. Còn Lạc Chỉ lại không nhận ra người con trai đằng sau tấm kinh ấy, để rồi phải khiến cả hai đều để lỡ nhau trong nuối tiếc.

Nhưng cuối cùng cái gì đến cũng sẽ đến, cuối năm lớp 11, trường học chia ban. Lúc đó mặc dù thầy cô đều khuyên sang ban xã hội, nhưng cô không muốn rời khỏi lớp tự nhiên, phải xa bạn bè của mình, và hơn cả, cô sẽ không được nhìn thấy Tô Lập nữa.  Khi đó cô nhắn tin cho Tô Lập kể về sự đắn đo của mình, anh đã trả lời: “Thứ nhất: Chọn ban mà mình thích, thứ hai: chọn ban phù hợp với mình, thứ ba: sẽ không hối hận với sự lựa chọn đó, thứ tư: chọn đúng con đường cho tương lai, được không?”

Một tin nhắn của anh, cùng với lần nhìn thấy anh và Tần Viện Viện che ô đi trong mưa, trong lòng Tống Giai Nam đã thầm hạ quyết định, đến ban xã hội, mãi mãi cắt đứt liên lạc với Tô Lập, cũng mãi mãi chôn vui thứ tình cảm này của mình xuống đáy lòng.

Cô tin rằng, thời gian sẽ chữa lành những vết thương, trái tim cô nhờ đó cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Lên đại học, một người phương nam, một người đất bắc, thế nhưng hai người lại nối lại liên lạc, viết thư cho nhau, vẫn như cũ kể cho nhau nghe những ca khúc hay, hàng ngày đã trải qua những gì, cho đến khi anh nói muốn gặp cô…

Cô đồng ý, nhưng từ đó lại bặt vô âm tín…cũng thất hứa lời hẹn gặp anh

Mười năm trôi qua, anh và cô gặp lại nhau…

Lúc này, Tống Giai Nam mới biết, thì ra hình bóng cô đã tồn tại trong tim anh từ rất lâu rồi…

Anh gặp cô từ lúc vào lớp 10, còn sớm hơn thời điểm Tống Giai Nam lần đầu tiên nhìn thấy anh…

Lúc đó chỉ là nghe thấy giọng nói của cô, rất dịu dàng, nhưng lúc đó anh cũng không thực sự rung động, chỉ cảm thấy âm thanh ấy đặc biệt dễ nghe…

Rồi lần thứ hai thấy cô, khi ấy anh đi qua lớp cô, thấy cô trang trí báo tường, trên bàn chính là quyển sách lần trước anh đến thư viện hỏi và được thông báo là đã có người đến mượn trước.

Lần thứ ba, khi Tô Lập đang ở trong thư viện, anh nhìn thấy cô làm rớt chồng sách, …

Ở phòng giáo vụ, nhìn thấy thầy giáo dạy toán giảng mãi mà cô vẫn không hiểu, Tô Lập mới biết, thì ra cô yếu môn toán…

Bỗng nhiên anh lại muốn chạy đến giải thích cho cô những công thức ấy, thậm chí là khi ở trong phòng thi, anh cố ý giơ bài làm của mình ra, cố tình để cô nhìn thấy, còn giải rất tỉ mỉ các bước.

Khi lên bục nhận thưởng, thấy cô vẫn ngây người ngồi tại chỗ, anh cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Bạn học, lên thôi!”

Đó cũng là lần đầu tiên anh rung động trước một cô gái.

Nhìn thấy cô cùng một chàng trai che chung một cái áo, chạy trong mưa, cô nở nụ cười thoải mái, lúc đó Tô Lập cảm thấy nụ cười ấy có chút chói mắt.

Sau đó anh chỉ vào bức ảnh, hỏi Tần Viện Viện cô là ai, chỉ vì Tần Viện Viện lừa anh, mà sau đó anh cũng không nói chuyện với cô ta thêm một câu nào nữa.

Năm tháng dần trôi,..

Hôm đó, trong đại sảnh rộng lớn, Tô Lập anh gặp lại Tống Giai Nam,…

Khi đó đã là mười năm, anh và cô lướt qua nhau…

Nếu như trước đây, Tô Lập dũng cảm hơn một chút, hỏi tên cô là ai, có lẽ hai người đã không bỏ lỡ nhau tận mười năm…

Nhưng Tống Giai Nam nghĩ, nếu thời điểm đó hai người gặp nhau, có lẽ cũng sẽ không thể kiên trì được lâu dài.

Mười năm bỏ lỡ, thế nhưng lại đổi được một đời hạnh phúc…

Lúc trước, đối với anh, cô luôn cho rằng tình yêu của mình xa ngàn dặm. Nhưng sau này, đối với anh, cô dần tin tưởng, trên thực tế tình yêu của mình đã sớm chạm đến trái tim anh.

Lạc Chỉ chờ Thịnh Hoài Nam 11 năm…

Tống Giai Nam chờ Tô Lập 10 năm…

Cuối cùng mỗi người đều có một cái kết viên mãn cho câu chuyện của riêng mình.

  LINK: [DRAMA] Thầm yêu-Quất sinh hoài nam (Chu Nhan Mạn-Triệu Thuận Nhiên)

UPDATE: Hiện tác phẩm “Quất Sinh Hoài Nam” của tác giả Bát Nguyệt Trường An đã được SKYnovel mua bản quyền và sẽ phát hành trong thời gian tới, các bạn nhớ theo dõi để mua sách nhé!

Tóm tắt truyện thầm yêu quất sinh hoài nam