Vật thị nhân phi sự sự hưu

Vật thị nhân phi sự sự hưu

Minh hoạ

武陵春-晚春

風住塵香花已盡,
日晚倦梳頭。
物是人非事事休,
欲語淚先流。

聞說雙溪春尚好,
也擬泛輕舟。
只恐雙溪舴艋舟,
載不動、許多愁。

Vũ Lăng xuân - Vãn xuân

Phong trú hoa dĩ tận,
Nhật vãn quyện sơ đầu.
Vật thị nhân phi sự sự hưu,
Dục ngữ lệ tiên lưu.

Văn thuyết xuân thượng hảo,
Dã nghĩ phiếm khinh châu.
Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu,
Tái bất động, hứa đa sầu.

Dịch nghĩa

Gió lặng, bụi thơm, hoa rụng hết,
Ngày tàn, mệt mỏi chải đầu.
Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi
Muốn nói, nước mắt đã tuôn trào.

Nghe nói ở Song Khê mùa xuân còn đẹp,
Cũng định dong chiếc thuyền nhỏ du lãm.
Chỉ sợ những chiếc thuyền nhỏ nhẹ ở Song Khê
Chở không nổi quá nhiều nỗi buồn.


Theo Du Chính Loan trong Quý Tị loại cảo, bài từ này làm năm Thiệu Hưng thứ 4 (1134) khi tác giả tị loạn về Kim Hoa, với nội dung nhớ quê cũ khi ở nơi đất khách quê người thời loạn.

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]

Gió lắng hương trần hoa đã hết,
Dậy muộn chải đầu lười.
Vật đổi sao dời mọi việc thôi,
Chưa nói lệ tuôn rồi.

Nghe nói Song Khê xuân vẫn đẹp,
Cũng định thả thuyền chơi.
Chỉ sợ Song Khê thuyền nhỏ nhoi,
Sầu nhiều thuyền chở không trôi.


Nguồn: Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

Gió lặng, bụi thơm, hoa rụng hết,
Ngày tàn biếng chải đầu.
Thôi hết rồi, cảnh đó người đâu,
Muốn nói, lệ dầm bâu.

Nghe nói Song Khê xuân vẫn đẹp,
Cũng toan dong chiếc thuyền nhỏ nhoi,
Sầu quá nặng chở không rời.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Hoa rơi trước gió, bụi thơm,
Ngày tàn biếng cả lược gương chải đầu.
Thôi rồi, cảnh đó người đâu?
Chưa lên tiếng đã tuôn trào lệ rơi.

Nghe Song Khê cảnh tuyệt vời,
Cũng toan dong chiếc thuyền chơi giải sầu.
Chỉ e mấy chiếc khinh châu,
Không sao chở đặng nỗi sầu bao la.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Gió đứng, bụi thơm hoa đã hết,
Ngày chiều biếng chải đầu.
Cảnh vật đổi thay thảy sạch làu,
Chưa nói đã rơi châu.

Nghe kể Song Khê xuân vẫn đẹp,
Muốn thả chiếc thuyền câu.
Sợ tới Song Khê chiếc thuyền câu,
Chở không nổi bao gánh sầu.


Nguồn: Nguyễn Xuân Tảo, Tống từ, NXB Văn học, 1999

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Gió dừng, dấu vết hương hoa hết
Lúc cuối ngày mỏi mệt chải đầu
Vật đó người đâu, thôi mọi sự
Nước mắt chảy rồi nói được đâu

Nghe nói Song Khê xuân vẫn đẹp
Một con thuyền nhẹ muốn đến chơi
Chỉ sợ Song khê chiếc thuyền nhỏ
Chở sầu nhiều thuyền không thể trôi


Chữ "trần" ở câu thứ nhất, tôi theo từ điển của cụ Thiều Chửu dịch là "dấu vết".

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Gió lặng hương tan hoa rụng hết
Chiều buông biếng chải đầu
Cảnh đấy người đâu thường là vậy
Chưa gì lệ đã mau

Xuân ở Song Khê nghe nói đẹp
Muốn thuyền xuôi một chầu
Lại sợ Song Khê thuyền quá nhỏ
Chèo không đi bởi nặng sầu

tửu tận tình do tại

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Gió lặng, hương đất, hoa rụng hết,
Trời chiều, đầu biếng chải.
Cảnh cũ người khác, việc gác tất,
Định nói, nước mắt trào.

Nghe nói Song Khê xuân vẫn đẹp,
Những muốn dạo thuyền con.
Chỉ sợ Song Khê thuyền nhỏ,
Sầu nhiều chở không hết.


Nguồn: Lê Văn Đình, Ngô Như Sâm, Các nữ nhà thơ, từ Lưỡng Tống, NXB Lao động, 2014

tửu tận tình do tại

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Tác giả: Nhất Đẩu

[ChanhKien.org]

Lý Thanh Chiếu xuất thân từ gia đình danh môn, tư chất thông minh lại hiếu học. Sau này bà được gả cho Triệu Minh Thành, hai người tâm đầu ý hợp, sớm tối làm bạn với thi thư, và tự xưng mình là thần dân của Cát Thiên thị (Cát Thiên thị là một vì vua hiền đức thời cổ đại trong truyền thuyết), họ sống một cuộc đời thong dong nhàn nhã như vậy qua 20 năm.

Không lâu sau nhà Bắc Tống diệt vong, triều đình nhà Tống phải chạy xuống phía nam. Khi quân Kim đánh đến Sơn Đông, vợ chồng Lý Thanh Chiếu thì chạy đến Kiến Khang (nay là Nam Kinh), rồi chẳng bao lâu sau Triệu Minh Thành bị bệnh mà chết, năm ấy Lý Thanh Chiếu 46 tuổi. Sau đó lại vì kế sinh nhai mà Lý Thanh Chiếu phải tị nạn qua Đài Châu, Ôn Châu, Việt Châu, Hàng Châu… sách và đồ vật trong nhà sưu tầm được bị mất sạch hết, mười phần chẳng còn được một.

Bà hồi tưởng lại cuộc đời của mình, bèn viết: “…Vật thị nhân phi sự sự hưu, Dục ngữ lệ tiên lưu”

Nghĩa là: Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi. Muốn nói, nước mắt đã tuôn trào. (Dựa theo bản dịch từ thivien.net)

Thành ngữ “vật thị nhân phi” là để diễn tả sự hoài niệm về cố nhân.

(Trích từ bài Vũ Lăng xuân của Lý Thanh Chiếu)

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/31892

Ngày đăng: 05-02-2022

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.