Cảm giác chơi vơi là gì

Có những ngày tâm trạng ta vô định như một cơn gió cô đơn. Lang thang khắp nơi khắp nẻo mà không biết dừng chân tại nơi đâu. Trái tim hoang hoải và trống rỗng, không tha thiết một điều gì, chẳng khao khát một niềm gì…

Điều đáng sợ nhất của một người chính là bản thân mình không biết thật sự muốn cái gì, không biết cảm xúc trong mình như thế nào, không biết lựa chọn ra sao. Chúng ta cứ lang thang bất định như vậy mà không tìm được mục tiêu cho cuộc sống của chính mình.

Chơi vơi là một cảm giác suy cho cùng chẳng ai muốn chạm đến nhưng cuộc đời ai rồi cũng phải trải qua... Thoáng đến như cơn mưa rào để lại trong lòng bao khoảng trống mông lung, mơ hồ, vô định... Có những ngày ta cảm thấy chơi vơi, không còn muốn rong chơi như bản năng của tuổi trẻ, ta giết thời gian một cách vô tội vạ nhưng nước mắt chực trào...

Cảm giác chơi vơi là gì

Và cũng có những ngày, thấy chán, thấy nản. Cảm giác ngày nào cũng lặp lại như ngày nào, ngày hôm nay cũng giống ngày hôm qua, và ngày mai cũng chẳng khác gì ngày hôm nay, cứ một vòng luẩn quẩn, thật sự muốn thoát khỏi những điều vô vị ấy. Những ngày như vậy... trống rỗng lạ thường...

Tôi nhớ khoảng thời gian buồn bã nhất tuổi trẻ của mình. Mọi thứ tôi từng có, tình yêu, sự vô tư, những ngày yên bình, những cảm xúc mạnh mẽ bất chợt, đều lần lượt ra đi. Thế giới bỗng trở thành thật tàn nhẫn. Bạn đi đâu cũng có thể gặp lại những thứ từng là của mình trong câu chuyện của người khác, để rồi chỉ có thể khóc mà không biết làm gì hơn cho những mất mát của mình…

Điều đáng sợ nhất mà một người phải đối diện không phải là thất bại hay mất mát. Mà chính là lúc tỉnh giấc mỗi buổi sáng, không mong muốn gì, không khát khao gì. Bởi vì trái tim rỗng toác. Bất mãn với cả chính bản thân mình. Khi ấy, có lẽ điều kỳ diệu là một từ ngữ quá xa xỉ và nực cười. Nhưng rồi, chúng ta cũng phải tự cứu chính mình thôi. Bạn luôn có sự lựa chọn, ngay cả khi cùng cực nhất. Là mạnh mẽ đứng lên và đi hay đứng lại rồi bị quên lãng. Quyền quyết định thuộc về bạn!

Cảm giác chơi vơi là gì

Có những ngày ta cảm thấy chơi vơi, ta đi lang thang trên vỉa hè của những miền kí ức, góp nhặt những kỉ niệm ngày ấy sót lại rồi chợt mỉm cười sao ta cảm thấy cô đơn...

Có những ngày ta cảm thấy chơi vơi, một cảm giác buồn bất chợt len lỏi, cuộc sống của những ngày trẻ thơ vụng dại đã bắt đầu khép lại. Phải chăng lúc này ta cần trưởng thành hơn?

Một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, không cần diễn, không cần đối phó, chỉ có mình với những suy nghĩ mông lung vu vơ...

Đôi khi, bạn cảm thấy rất mệt mỏi bởi vì nghĩ quá nhiều. Người quá nhạy cảm sống rất vất vả, bởi dễ dàng bị tâm tình người khác chi phối, lúc nào cũng nghĩ ngợi để rồi mắc kẹt trong mớ cảm xúc hỗn độn, không thể thoát ra. Lòng giản đơn, thế giới sẽ giản đơn; lòng tự tại, cuộc sống sẽ tự do, đến bất kì đâu cũng vui vẻ. Đôi khi, thay vì nhạy cảm, vô tư mới có thể sống không mỏi mệt.

Không thể quan tâm nổi, vậy đừng quan tâm nữa. Không thể có được, vậy cũng chẳng cần nữa. Nghĩ không thông, vậy đừng nghĩ nữa. Có những lúc, chúng ta không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ thuận theo trái tim mình là đủ. Cuộc sống này là một chuyến đi cô độc, một mình bạn bước đi, một mình chạy trong cơn bão, một mình lưu lạc; khóc một mình, cười một mình, mạnh mẽ một mình. Cuộc sống chính là như vậy, một lần đau khổ là một lần bạn tự gột rửa chính bản thân, một lần tổn thương là một lần tỉnh giấc. Đã từng bước qua, đã từng mệt mỏi, đã từng rơi nước mắt, chỉ có như vậy bạn mới có thể trưởng thành."

Tổng hợp (Theo Stthay.net)

  1. Có bao giờ bạn cảm thấy chơi vơi chưa?

    Và cách để vượt qua cảm giác chơi vơi

    Cảm giác chơi vơi là gì

    (Nguồn: Afamily.vn)


    Mến chào các bạn, có bao giờ các bạn cảm thấy chơi vơi chưa? Chơi vơi ở đây là gì? Là cảm giác trơ trọi, buồn tủi, chán nản, thất vọng, không còn gì để níu kéo, mọi thứ cứ trôi qua một cách vô định.

    Tại sao chúng ta lại chơi vơi? Có bao giờ bạn tự hỏi chính bản thân mình câu này chưa? À, có lẽ nhiều bạn sẽ nói "tôi không biết nữa", "tôi không nhớ mình có từng làm vậy chưa?" nhưng theo mình sự chơi vơi đó có thể xuất phát từ công việc, học tập, từ các mối quan hệ hiện tại và còn đủ thứ lý do khác trong cuộc sống của bạn.

    Bạn sẽ làm gì để vượt qua cảm giác chơi vơi này? Một số ít người sẽ thẳng thắn đối diện với cảm giác này nhưng cũng có nhiều người lại tìm cách lẩn trốn và lại lẩn trốn cho đến khi không còn xuất hiện cảm giác này nữa. Riêng mình, mình rất đồng cảm và xót thương cho những bạn tìm cách trốn tránh vấn đề. Có lẽ, vấn đề đó đối với bạn nó rất là kinh khủng, khi bạn đối diện với nó bạn luôn có cảm giác bị ai đó bấu chặt vào cổ, bạn muốn hít thở nhưng không thể.

    Mình chỉ vừa trải qua cảm giác này cách đây một tháng thôi. Khi mình nhận ra được sự thật rằng mình đã cố tình chạy trốn vấn đề đó suốt ba tháng, bị người ta lợi dụng, nói xấu và đáng buồn là không ai giúp mình nhận ra việc đó là sai cả. Để rồi khi mình chợt nhận ra, mọi thứ đã đi quá xa rồi. Đây là lúc cảm giác chơi vơi xuất hiện.

    Bạn trở nên chán nản, ghét những người đó, thậm chí nếu vấn đề đó đã diễn ra tới mức nghiêm trọng và không có cách nào để cứu vãn, bạn sẽ rất hận họ. Và cái cảm giác này nó sẽ mãi mãi tồn tại trong bộ não của bạn nếu không tìm cách giải quyết. Mọi sinh hoạt thường ngày của bạn sẽ bị rối tung lên, muốn tập trung làm việc nhưng làm tới đâu thì sai tới đó, muốn tập trung học bài thì những kí ức đáng buồn đó lại hiện về.

    Mình sẽ chia sẻ cách mình vượt qua cảm giác này, mình đã thành công được bước đầu, bước thứ hai mình đã đi được một nửa lộ trình đã đề ra nhưng nó vẫn diễn ra theo chiều hướng tích cực.

    Mình sẽ không nói rõ mình đã trải qua cái gì và có lẽ cũng không ai trong các bạn sẽ thật lòng chia sẻ nó với người lạ đâu. Thôi thì tham khảo cách mình làm rồi từ đó rút ra được kinh nghiệm gì cho bản thân bạn nhé! Còn không có thì cho mình xin một cái like nha!

    Trước khi vào chủ đề, mình xin nhấn mạnh một việc, chỉ có bản thân bạn mới giải quyết được vấn đề của hiện tại, đừng chờ đợi hay nhờ vả một ai đó đến như một vị thần và giang tay ra giúp các bạn, chỉ trừ khi đó là ba mẹ bạn thôi. Chỉ khi bạn xác định được như vậy bạn mới có thể đi được các bước tiếp theo.

    Vấn đề của mình xuất phát từ học tập, thực tập và bạn bè. Khá là nhọ cho mình khi ba cái chủ đề nhạy cảm này nó đổ dồn tới trong vòng một tháng này. Đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng này mình mới cảm nhận được, mình đã mạnh mẽ như thế nào để dám thẳng thắn nhìn thẳng vào nó. Mình còn nhận ra được mình đã không yêu thương bản thân mình như thế nào, ngược lại mình còn bắt buộc và hành hạ nó.

    Bạn bè

    Trong số các bạn có lẽ sẽ vừa quen được một người bạn mới nào đó, chỉ khoảng tầm một năm đổ lại và cả hai bạn cảm thấy tụi mình khá là hiểu nhau, cách giải quyết, cách suy nghĩ vấn đề khá là giống ở một mặt nào đó. Nhưng rồi đến một ngày, người đó đột nhiên có thái độ khác với bạn thì sao?

    Bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ miên man, thức đêm trằn trọc suy nghĩ về chuyện đó hoặc trực tiếp inbox lúc 10 giờ đêm nhưng phản hồi lại quá mức phũ phàng. Người bạn đó không nói rõ lý do tại sao người ta làm như vậy. Bắt đầu là thấy chơi vơi rồi đó.

    Thực tập

    Chưa dừng ở đó, một vấn đề khác lại ập tới ngay cái lúc mình đang tự hỏi bản thân về mối quan hệ bạn bè này. Đó là thực tập. Nhiều bạn đi làm rồi thì sẽ hiểu cảm giác này của mình, đặc biệt là các bạn sinh viên mới ra trường.

    Ban đầu mình vừa vào làm, ai cũng đối xử tốt với mình, và người hướng dẫn mình rất là tốt tính, mình không biết gì thì người ta cũng giúp, rồi được như vậy chừng một tháng, có hai bạn khác được ghép vào nhóm và làm việc chung. Mọi thứ tồi tệ bắt đầu diễn ra từ đây, mình còn khá là tức cái cảm giác mình không làm gì cả nhưng lại bị chính hai người đồng đội trong nhóm tạt nước bẩn và mình đã bị khiển trách rất nặng nề. Còn bị người hướng dẫn gạch tên khỏi nhóm.

    Mình đã giải thích vấn đề rằng mình không làm chuyện đó nhưng anh ấy lại không tin. Nỗi buồn lớn nhất trong câu chuyện này là mình bị anh ấy phản bội lại cảm giác tin tưởng lẫn nhau trong công việc. Trước đây khi còn làm việc hai người, hai anh em tin tưởng nhau và song sát với nhau trên mọi vấn đề nhưng không thể tin được chỉ vì một chuyện nhỏ mà mất hết tất cả.

    Bạn bè hỏi mình một câu: "Người ta không là người yêu của mày thì lấy cái gì để người ta tin tưởng mày?" Mình xin nhấn mạnh cái vấn đề ở đây là sự tin tưởng lẫn nhau trong công việc, làm việc với nhau, hiểu nhau trong công việc là điều rất đáng mừng chứ không hề liên quan đến tình cảm cá nhân.

    Gặp ai nói vậy, các bạn thẳng thắn phản bác lại nha, vì những câu nói đó sẽ làm cho bạn cảm thấy rất tiêu cực và lời khuyên của mình không nên tìm đến những người này để chia sẻ bí mật cá nhân vì đối với người ta chuyện của mình nó thường quá.

    Lúc này, cảm giác chơi vơi nó bùng lên đỉnh điểm, mình rơi vào trạng thái bế tắc. Mình không còn làm được bất cứ cái gì luôn ngay cả việc giải trí và đi ngủ mỗi đêm.

    (Ai đã đọc đến đây, mình xin chân thành cảm ơn các bạn đã cố gắng lắng nghe những gì mình đã chia sẻ ở trên).

    Nhưng chưa dừng ở đó, mình còn bị cuộc sống nó quật thêm một phát rõ đau nữa và nhờ cái quật này mình đã tỉnh ra được.

    Học tập

    Mình rất thích được đi học. Mình rất quan trọng điểm số, một phần cũng là xuất phát từ gia đình, họ muốn mình được giỏi nên ép buộc là điều không đáng trách. Một phần là từ bản thân mình, mình thích học mà, mình muốn học để đền đáp công ơn của cha mẹ, của chị mình đã vất vả làm việc để nuôi mình tới đại học năm ba ngày hôm nay.

    Có một điều là mình sống xa chị mình từ nhỏ tới lớn, ba mình mất khi mình còn rất nhỏ, mẹ mình giờ đã bảy mươi, tiền học, tiền ăn từ nhỏ đến lớn chủ yếu là do chị lo. Thật may cho mình khi mình đã tự đặt được cho mình một câu hỏi: "Mày đã làm gì để báo ơn chị mình chưa?"

    Câu trả lời tất nhiên là không rồi, sống xa nhau từ nhỏ, mua bất cứ thứ gì cũng là tiền của chị, xin học cái gì chị cũng cho, nhưng thật đáng xấu hổ là mình lại không làm được gì cho chị cả, chỉ biết nhìn chị vất vả làm việc giữa trời đông giá rét. Cho nên điểm thành tích là cái mình muốn hướng đến.

    Hơi đi lạc vấn đề nhưng mình cũng muốn chia sẻ thêm cho các bạn, cũng muốn nhắn nhủ cho những ai còn đang sống quá vô tư. Quay lại vấn đề, tình huống này mình đã gặp rồi nhưng mình khá là tin người, mình luôn quan niệm rằng: "Hãy cho người khác một cơ hội khi họ muốn thay đổi". Và ăn thẳng trái đắng luôn các bạn, điểm thành tích nó kéo một phát từ giỏi xuống trung bình.

    Phải nói là tỉnh như sáo luôn, như bị ai đó quăng từ chín tầng mây xuống mười tám tầng địa ngục. Vì cái chuyện này mà mình đã dừng toàn bộ mọi hoạt động của bản thân từ việc học, thực tập và không tiếp xúc với bất cứ ai luôn.

    Mình dành tận một tuần ở nhà, ở trong phòng suốt và tự hỏi về bản thân mình. Lúc này chơi vơi nó như một dòng nước tuôn trào khỏi cái phễu, không có cái gì có thể dừng nó lại được.

    Lời khuyên ở đây cho các bạn, hãy trải nghiệm cảm giác chơi vơi này cho đủ rồi mới bước ra khỏi nó . Có phải lúc chơi vơi bạn sẽ không làm được bất cứ cái gì đúng không? Vậy thì tại sao phải tốn công tốn sức suy nghĩ hướng giải quyết lúc này, cứ trải đủ cho đến khi dòng nước không còn chảy ra khỏi cái phễu nữa thì bắt đầu giải quyết vấn đề.

    Trong khoảng thời gian bị chơi vơi, hãy ghi thật nhiều, thật nhiều những câu hỏi, những câu oán trách hay là những câu nói vu vơ không liên quan ra giấy. Hãy giải tỏa nó từ từ ra giấy, đừng chôn sâu vào trái tim, vào bộ não trí nhớ của mình những cảm xúc tiêu cực. Bạn chỉ nên xếp vào đó những niềm vui thôi nhé!

    Sau một tuần, mình bắt đầu nhìn lại những vấn đề mình đã ghi ra giấy, mình nhận ra được, sao mình đối xử tệ với bản thân vậy, mình có thể sẵn sàng đối xử tốt với người khác nhưng lại đối xử tệ với bản thân là sao. Các bạn có biết mình đã làm cái gì không? Mình bắt đầu thay đổi kiểu tóc, thay đổi gu ăn mặc, cách nói chuyện. Thay đổi mọi thứ các bạn à. Có bạn sẽ nói bạn chỉ đang thay đổi vẻ bề ngoài thôi, chưa thay đổi được suy nghĩ đâu?

    Tại sao lại không, một tuần mình dành thời gian tự hỏi bản thân, tự tìm hướng giải quyết, chỉ khi đã tìm được hướng giải quyết bạn mới có thể thay đổi cái bên ngoài của nó.

    Đó là bước đầu, mình đã thành công. Bước thứ hai, mình làm một vòng quan hệ bạn bè mới. Mình gạch tên những người mình dành cho họ ít trái tim, mình dành thời gian nhiều cho những bạn thật sự coi mình là bạn khi mình rơi vào vực thẳm.

    Khi làm xong cái tab này, mình vui hẳn các bạn à, mình làm lúc sáng tầm bảy giờ và nguyên một ngày đó mình rất là vui, tin mừng là chiều hôm đó mình đã được mười điểm thực hành. Nỗi vui được nhân đôi lên làm cho mình có thêm động lực để tiếp tục các bước mình đã đề ra.

    Mình bắt đầu đi thực tập lại, mình tự làm mọi thứ mà không cần người hướng dẫn nữa, mình nói chuyện với những người bạn khác trong chỗ làm. Và đáng mừng nữa là mình đã được một người anh khác cho những đề án thú vị để làm, để học hỏi. Mình chỉ nói chuyện bình thường như xã giao nhưng người ta lại cho mình cơ hội.

    Ở đây, các bạn sẽ hỏi tại sao lại làm được như vậy? Mình cũng chia sẻ luôn và sẽ có nhiều bạn không thích cách suy nghĩ của mình. Mình luôn chân thành với tất cả mọi người, chưa bao giờ mong người khác đáp lại, tình cảm là phải cho đi, hãy đối xử với người khác nhẹ nhàng kể cả khi người đó là đối thủ của bạn. Chắc có lẽ vì vậy mình đã được người khác giúp, có một điều thú vị là, mình có một người bạn hồi nhỏ, nó rất ghét mình nhưng giờ nó với mình lại rất thân. Một hôm hai đứa tâm sự, nó nói: "Cảm ơn mày đã luôn đối xử chân thành với tao dù cho tao đã từng đối xử tệ với mày, nhờ mày mà tao đã có động lực để đi tiếp".

    Có lẽ vì vậy mà mình đã có được những điều tuyệt vời vượt ngoài mong đợi. Tóm tắt lại các việc bạn cần làm khi chơi vơi:

    1) Hãy trải nghiệm đủ cảm giác chơi vơi.

    2) Ghi ra giấy những câu hỏi mà bạn đang trong trạng thái chơi vơi.

    3) Tìm hướng giải quyết. (Xin lời khuyên từ bạn bè, gia đình).

    4) Nếu cần bạn có thể thay đổi bản thân, gột bỏ cái cũ, lấy hình ảnh mới để đi tiếp.

    Mình cũng muốn chia sẻ thêm nữa nhưng topic này đã quá dài, mình sẽ quay lại chia sẻ sau khi mình đạt được những thành quả ngoài mong đợi khác nữa.

  • chia sẻ kinh nghiệm
  • tâm sự

Cảm giác chơi vơi là gì

Cảm giác chơi vơi là gì

Cảm giác chơi vơi là gì