Con đường bình phàm via via là gì

Ai cũng từng có một lúc như thế. Rất muốn bản thân trở nên vĩ đại, vậy nên ngày ngày cố gắng đến kiệt sức, nhưng vẫn không thể nhìn thấy điểm đích. Dừng lại một chút, hoang mang nhận ra, hình như mình đã lạc lối trên đường đời của chính mình: “Mình đã đi đâu? Mình phải đi đâu?”

Ai cũng từng có một lúc như thế. Hôm trước vừa đứng trên đỉnh cao, hôm nay bỗng rơi xuống vực thẳm không đáy. Giữa bóng tối bật khóc, tuyệt vọng, không nhìn thấy một tia hi vọng tương lai, lại chợt nhớ quá khứ huy hoàng của mình: “Mình đã làm gì? Mình phải làm gì?”

Lang thang vô hướng…

Im lặng trốn tránh…

Từ bỏ con đường tưởng là chói lọi mà lại mù mịt không thấy được đích đến, rẽ hướng sang một con đường bình phàm hơn, sáng rạng và thực tế hơn, bạn có sẵn sàng không?

Bài hát “Cười Quên Ca” của Mayday có một câu thế này: “Ước nguyện cả một đời chỉ mong tìm kiếm một niềm hạnh phúc bình dị giản đơn, ai nói như vậy là không vĩ đại chứ?”

Chúng ta thường đồng nghĩa “bình thường” và “tầm thường”. Chúng ta thường coi nhẹ, coi khinh những cái đơn giản, nhỏ bé mà chạy theo sùng bái những thứ “đao to búa lớn”. Đứa trẻ đi học về, bố mẹ nhất định sẽ hỏi nó, hôm nay con học được bao nhiêu điểm. Đứa trẻ nếu trả lời: “Con được mười điểm Lịch sử, con được A giờ Mỹ thuật, con được cô giáo khen trong giờ âm nhạc…” nhất định sẽ được nhận lại một cái ừ hữ gật đầu, thậm chí còn là những câu kiểu như: “Học những môn chính không học, học Toán học Văn không học, toàn giỏi những đâu đâu!” Ai nói những môn Lịch sử, Địa lý, Âm nhạc, Mỹ thuật, Thể dục là không quan trọng, là không cần học giỏi nào? Không bắt đầu từ những môn học như thế, Toán, Văn, Lý, Hóa,… sẽ còn có cơ hội phát triển sao? Sự vật trên Thế giới, dù rất nhỏ, nhưng không hẳn đã vô nghĩa, dù rất lớn, nhưng chắc gì đã có ý nghĩa, phải không? Tựu chung lại một câu, vĩ đại, không trái nghĩa với bình thường, nhỏ bé, chỉ trái nghĩa với tầm thường, vô dụng.

Bạn sẽ tiếp tục làm một kẻ vô dụng lạc lõng trên con đường lớn cùng với ngàn vạn người khác, hay làm một kẻ vĩ đại trên con đường nhỏ bình phàm nhưng do chính tay mình mở ra?

                                          
  Pái huái zhe de zài lù shàng de

徘徊着的 在路上的

Nǐ yào zǒu ma

你要走吗 via via

Yì suì de jiāo ào zhe

易碎的 骄傲着

Nà yě céng shì wǒ de mú yàng

那也曾是我的模样

Fèi téng zhe de bù ān zhe de

沸腾着的 不安着的

Nǐ yào qù nǎ

你要去哪 via via

Mí yí yàng de chén mò zhe de

谜一样的 沉默着的

Gù shì nǐ zhēn de zài tīng ma

故事 你真的 在听吗

Wǒ céng jīng kuà guò shān hé dà hǎi yě chuān guò rén shān rén hǎi

我 曾经 跨过 山和大海 也 穿过 人山 人海

Wǒ céng jīng yōng yǒu zhe yī qiè zhuǎn yǎn dōu piāo sàn rú yān

我曾经拥有着一切 转眼都飘散如烟

Wǒ céng jīng shī luò shī wàng shī diào suǒ yǒu fāng xiàng

我曾经 失落 失望 失掉 所有方向

Zhí dào kàn jiàn píng fán cái shì wéi yī de dá àn

直到看见平凡才是唯一的答案

Dāng nǐ réng rán hái zài huàn xiǎng

当你仍然 还在幻想

Nǐ de míng tiān

你的明天 via via

Tā huì hǎo ma hái shì gèng làn

她会好吗 还是更烂

Duì wǒ ér yán shì lìng yì tiān

对我而言是另一天

Wǒ céng jīng huǐ le wǒ de yī qiè zhǐ xiǎng yǒng yuǎn de lí kāi

我曾经毁了我的一切 只想永远地离开

Wǒ céng jīng duò rù wú biān hēi àn xiǎng zhēng zhá wú fǎ zì bá

我曾经堕入无边黑暗 想挣扎无法自拔

Wǒ céng jīng xiàng nǐ xiàng tā xiàng nà yě cǎo yě huā

我曾经像你像他像那野草野花

Jué wàng zhe kě wàng zhe kū zhe xiào zhe píng fán zhe

绝望着 渴望着 哭着笑着平凡着

Xiàng qián zǒu jiù zhè me zǒu jiù suàn nǐ bèi gěi guò shén me

向前走 就这么走 就算你被给过什么

Xiàng qián zǒu jiù zhè me zǒu jiù suàn nǐ bèi duó zǒu shén me

向前走 就这么走 就算你被夺走什么

Xiàng qián zǒu jiù zhè me zǒu jiù suàn nǐ huì cuò guò shén me

向前走 就这么走 就算你会错过什么

Xiàng qián zǒu jiù zhè me zǒu jiù suàn nǐ huì Welcome to Yeucahat.com

向前走 就这么走 就算你会

(repeating)

Wo ceng jing wèn biàn zhěng gè shì jiè cóng lái méi dé dào dá àn

我曾经问遍整个世界 从来没得到答案

Wǒ bù guò xiàng nǐ xiàng tā xiàng nà yě cǎo yě huā

我不过像你像他像那野草野花

Míng míng zhōng zhè shì wǒ wéi yī yào zǒu de lù a

冥冥中这是我 唯一要走的路啊

Shí jiān wú yán rú cǐ zhè bān

时间无言 如此这般

Míng tiān yǐ zài yǎn qián

明天已在眼前

Fēng chuī guò de lù yī rán yuǎn

风吹过的 路依然 远

Nǐ de gù shì jiǎng dào le nǎ

你的故事讲到了哪
                      
  Lưỡng lự trên con đường dài 
                      
Bạn phải đi sao? Mỏng manh đầy kiêu hãnh Dáng vẻ của tôi cũng từng giống như thế Lòng bất an sôi sục Bạn sẽ đi đâu? Sự trầm mặc như một lời thách đố Bạn có lắng nghe câu chuyện này không? Tôi đã từng đi qua biển sâu núi mòn Cũng từng vượt qua dòng người đan xen Tôi đã từng có được tất cả Trong chớp mắt tan thành mây khói Tôi cũng từng lạc lối trong thất vọng Đánh mất tất thảy phương hướng Cho tới khi nhận ra bình dị là câu trả lời duy nhất Bạn vẫn đang chìm trong tưởng tượng Ngày mai của bạn... Cô ấy sẽ ổn? Hay càng rối bời hơn? Đối với tôi cũng chỉ là một ngày khác mà thôi Tôi đã từng thiêu rụi tất cả những gì tôi có Chỉ vì nghĩ rằng sẽ ra đi mãi mãi Cũng đã từng rơi xuống tối tăm vô tận Muốn vùng vẫy lại không cách nào thoát khỏi Tôi đã từng giống bạn, giống anh ta Giống bao hoa cỏ bên đường Khi tuyệt vọng, lúc khát khao Vừa cười vừa khóc Bình dị thế thôi Tiến về phía trước Cứ thế mà đi Dù cuộc sống ban tặng điều gì Tiến về phía trước Cứ thế mà đi Dù có ai cướp mất thứ gì Tiến về phía trước Cứ thế mà đi Dù bản thân có lỡ mất điều gì Tiến về phía trước Cứ thế mà đi Cho dù có... Tôi đã từng đi qua biển sâu núi mòn Cũng từng vượt qua dòng người đan xen Tôi đã từng có tất cả Trong chớp mắt tan thành mây khói Tôi cũng từng lạc lối trong thất vọng Đánh mất tất thảy phương hướng Cho tới khi nhận ra bình dị là câu trả lời duy nhất Tôi đã từng thiêu rụi tất cả những gì tôi có Chỉ vì nghĩ rằng sẽ ra đi mãi mãi Cũng đã từng rơi xuống tối tăm vô tận Muốn vùng vẫy lại không cách nào thoát khỏi Tôi đã từng giống bạn, giống anh ta Giống bao hoa cỏ bên đường Khi tuyệt vọng, lúc khát khao Vừa cười vừa khóc Bình dị thế thôi Tôi đã từng đi qua biển sâu núi mòn Cũng từng vượt qua dòng người đan xen Tôi đã từng hỏi khắp thế gian Nhưng vẫn chưa tìm ra đáp án Tôi đã từng giống bạn, giống anh ta Giống bao hoa cỏ bên đường Trong mịt mờ Đây là con đường duy nhất của riêng tôi... Thời gian cứ yên lặng như thế Ngày mai rồi sẽ lại hiện ra trước mắt Con đường đầy gió chưa thấy điểm dừng Câu chuyện của bạn kể đến đâu rồi?  
                              

Chủ Đề