Hồng phai xanh thắm nghĩa là gì

THẬT Ư? THẬT Ư? PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM[Tên gốc: Tri phủ? Tri phủ? Ứng thị lục phì hồng sấu]Thể loại: Điền văn, trạch đấu, xuyên không.Editor: Kamyo + Nàng Riva + Shimmiryandyuo + XiaoYing96.Poster: tmnTình trạng sáng tác: Hoàn

Độ dài: 220 chương...

+ 4 phiên ngoại.Tốc độ: 2 - 3 ngày/chươngGiải thích về tên truyện gốc: Tri Phủ? Tri Phủ? Ứng Thị Lục Phì Hồng Sấu.  [ trích từ bài “ Như mộng lệnh – Lý Thanh Chiếu”]Tạc dạ vũ sơ phong sậu, nùng thuỵ bất tiêu tàn tửu.Thí vấn quyển liêm nhân, khước đạo hải đường y cựu.Tri phủ? Tri phủ? Ứng thị lục phì hồng sấu.昨夜雨疏風驟,濃睡不消殘酒。試問卷簾人,卻道海棠依舊。知否,知否,應是綠肥紅瘦。[如梦令•李清照]Đêm qua mưa thưa, gió dữ, Hơi rượu thơm nồng giấc ngủ. Hỏi thử cô cuốn rèm, Thưa rằng: "Hải đường như cũ". Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm.Nguồn phỏng theo: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999Hồng phai xanh thắm ý chỉ thời điểm cuối xuân hoa rụng lá đâm chồi, hàm ý mùa xuân qua đi nhưng thời gian vẫn trôi, hoa tàn nhưng cây vẫn đâm chồi nảy lộc. Ý tác giả là tiếc thương hồng nhan, tiếc cho thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn còn nhan sắc tuổi trẻ người con gái lại chóng lụi tàn.Truyện kể về một cô nhân viên công vụ ở tòa án xuyên về cổ đại trong thân phận một thứ nữ nhà quan. Mẹ đẻ là di nương bị hại chết, cha ruột sủng thiếp, giả nhân giả nghĩa. Trong hoàn cảnh như vậy, nữ chính với thân phận đứa bé 4 tuổi đã cố gắng sinh tồn, dùng sự khôn khéo để đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Truyện không mang tính chất YY, nữ chính xuyên không phải siêu nhân thánh nữ, chỉ khéo léo cư xử cho phù hợp hoàn cảnh, ngoài ra tính cách nàng vô cùng đáng yêu, suy nghĩ hài hước. Nam chính là một lãng tử quay đầu, để có thể cưới được nữ chính anh đã phải vận dụng rất nhiều quỷ kế. Tác giả cũng lồng vào truyện những suy nghĩ đánh giá về cuộc sống cổ đại với nhiều so sánh rất dí dỏm thông qua cái nhìn của nữ chính.

Đôi lời editor: Nếu yêu thích điền văn cổ đại, đây là một câu chuyện vô cùng phù hợp với bạn. Đứng đầu top 100 ngôn tình theo view tính đến 11/2013 trên Tấn Giang và là điền văn duy nhất lọt top, truyện đã làm mình tò mò đến mức quyết định dấn thân vào sự nghiệp edit để có thể đọc truyện. Và quả thực câu chuyện đã không làm mình thất vọng. Đây là một câu chuyện sinh động với dàn nhân vật chính phụ phong phú, đủ màu sắc, cá tính, với các mối quan hệ, mâu thuẫn và cách giải quyết. Bạn sẽ thấy ở đây những nhân vật rất " đời ", một nữ chính xuyên không nhưng không toàn năng và cố gắng xoay chuyển số phận bằng sự khéo léo, một nam chính đầy khiếm khuyết nhưng yêu thương và thấu hiểu nữ chính. Một gia đình tuy có sóng gió nhưng vượt qua sóng gió là đoàn kết, gắn bó, là hậu phương vững chắc. Mình nghĩ điểm nổi bật của truyện này so với nhiều cuốn điền văn khác hay truyện xuyên không khác là ở nữ chính. Cách tác giả xây dựng suy nghĩ nữ chính rất hài hước, đáng yêu và logic. Các mâu thuẫn hấp dẫn, cách xử lý cũng hấp dẫn và không lê thê. Hi vọng, các bạn cũng sẽ có cùng cảm nhận với editor khi đến với câu chuyện này.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, mình nghèo từ rồi:P!

THẬT Ư? THẬT Ư? PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM[Tên gốc: Tri phủ? Tri phủ? Ứng thị lục phì hồng sấu]Thể loại: Điền văn, trạch đấu, xuyên không.Editor: Kamyo + Nàng Riva + Shimmiryandyuo + XiaoYing96.Poster: tmnTình trạng sáng tác: HoànĐộ dài: 220 chương + 4 phiên ngoại.

Tốc độ: 2 -...

3 ngày/chươngGiải thích về tên truyện gốc: Tri Phủ? Tri Phủ? Ứng Thị Lục Phì Hồng Sấu.  [ trích từ bài “ Như mộng lệnh – Lý Thanh Chiếu”]Tạc dạ vũ sơ phong sậu, nùng thuỵ bất tiêu tàn tửu.Thí vấn quyển liêm nhân, khước đạo hải đường y cựu.Tri phủ? Tri phủ? Ứng thị lục phì hồng sấu.昨夜雨疏風驟,濃睡不消殘酒。試問卷簾人,卻道海棠依舊。知否,知否,應是綠肥紅瘦。[如梦令•李清照]Đêm qua mưa thưa, gió dữ, Hơi rượu thơm nồng giấc ngủ. Hỏi thử cô cuốn rèm, Thưa rằng: "Hải đường như cũ". Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm.Nguồn phỏng theo: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999Hồng phai xanh thắm ý chỉ thời điểm cuối xuân hoa rụng lá đâm chồi, hàm ý mùa xuân qua đi nhưng thời gian vẫn trôi, hoa tàn nhưng cây vẫn đâm chồi nảy lộc. Ý tác giả là tiếc thương hồng nhan, tiếc cho thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn còn nhan sắc tuổi trẻ người con gái lại chóng lụi tàn.Truyện kể về một cô nhân viên công vụ ở tòa án xuyên về cổ đại trong thân phận một thứ nữ nhà quan. Mẹ đẻ là di nương bị hại chết, cha ruột sủng thiếp, giả nhân giả nghĩa. Trong hoàn cảnh như vậy, nữ chính với thân phận đứa bé 4 tuổi đã cố gắng sinh tồn, dùng sự khôn khéo để đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Truyện không mang tính chất YY, nữ chính xuyên không phải siêu nhân thánh nữ, chỉ khéo léo cư xử cho phù hợp hoàn cảnh, ngoài ra tính cách nàng vô cùng đáng yêu, suy nghĩ hài hước. Nam chính là một lãng tử quay đầu, để có thể cưới được nữ chính anh đã phải vận dụng rất nhiều quỷ kế. Tác giả cũng lồng vào truyện những suy nghĩ đánh giá về cuộc sống cổ đại với nhiều so sánh rất dí dỏm thông qua cái nhìn của nữ chính.

Đôi lời editor: Nếu yêu thích điền văn cổ đại, đây là một câu chuyện vô cùng phù hợp với bạn. Đứng đầu top 100 ngôn tình theo view tính đến 11/2013 trên Tấn Giang và là điền văn duy nhất lọt top, truyện đã làm mình tò mò đến mức quyết định dấn thân vào sự nghiệp edit để có thể đọc truyện. Và quả thực câu chuyện đã không làm mình thất vọng. Đây là một câu chuyện sinh động với dàn nhân vật chính phụ phong phú, đủ màu sắc, cá tính, với các mối quan hệ, mâu thuẫn và cách giải quyết. Bạn sẽ thấy ở đây những nhân vật rất " đời ", một nữ chính xuyên không nhưng không toàn năng và cố gắng xoay chuyển số phận bằng sự khéo léo, một nam chính đầy khiếm khuyết nhưng yêu thương và thấu hiểu nữ chính. Một gia đình tuy có sóng gió nhưng vượt qua sóng gió là đoàn kết, gắn bó, là hậu phương vững chắc. Mình nghĩ điểm nổi bật của truyện này so với nhiều cuốn điền văn khác hay truyện xuyên không khác là ở nữ chính. Cách tác giả xây dựng suy nghĩ nữ chính rất hài hước, đáng yêu và logic. Các mâu thuẫn hấp dẫn, cách xử lý cũng hấp dẫn và không lê thê. Hi vọng, các bạn cũng sẽ có cùng cảm nhận với editor khi đến với câu chuyện này.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, mình nghèo từ rồi:P!

Tôi từng đọc cả bản edit và convert của nguyên tác, nhưng cảm thấy chưa đủ ấn tượng lắm. Thay vì viết review cho truyện mấy năm trước, giờ tôi viết review cho phim chuyển thể từ truyện này. Tôi xem nhiều huyền huyễn, cổ trang giang hồ, cung đấu, lại hiếm khi xem trạch đấu [có lẽ là chưa xem bộ trạch đấu nào luôn, vì không nghĩ ra được bộ phim nào về trạch đấu hết]. Tôi khá hứng thú khi bộ phim lên sóng. Và quả thực nó mang đến nhiều cảm giác mới lạ.

Bối cảnh của phim thời cổ đại, khi vị trí của nữ nhân rất thấp, rất khổ. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Nữ nhân cai quản hậu viện, tranh giành sủng ái, cạnh tranh thừa kế tài sản cho con trai và mối hôn nhân tốt cho con gái. Muốn sinh tồn ở thế giới này, con người ta cần một cái đầu lạnh, một trí thông minh trên mức trung bình. Minh Lan hội tụ tất cả các yếu tố để có được cuộc sống ổn định nhất. Ở nguyên tác, nàng là người xuyên không và dùng những năm tháng thơ ấu để thay đổi mình, làm quen với thời cổ đại đầy khó khăn. Trong phim, yếu tố xuyên không bị bỏ, nhưng tính cách thiết lập của Minh Lan vẫn được giữ vững nhờ sự dạy dỗ của bà nội cùng sự trải đời ngay từ nhỏ. Nàng chứng kiến rất nhiều việc xấu xa, âm mưu bẩn thỉu. Nàng tự học lấy bài học cho mình, rút kinh nghiệm cho mình, chỉ nhằm mục đích sống tiếp. Tôi đã nghĩ không còn xuyên không thì cách lý giải tính cách Minh Lan sẽ có khác biệt, hóa ra nó vẫn khá logic.

昨夜雨疏風驟,
濃睡不消殘酒。
試問卷簾人,
卻道海棠依舊。
知否,
知否,
應是綠肥紅瘦。

Tạc dạ vũ sơ phong sậu,
Nùng thuỵ bất tiêu tàn tửu.
Thí vấn quyển liêm nhân,
Khước đạo hải đường y cựu.
Tri phủ?
Tri phủ?
Ưng thị lục phì hồng sấu.

_Như mộng lệnh kỳ 2/如夢令其二 – Lý Thanh Chiếu/李清照_

Tôi đọc nguyên tác cũng khá lâu rồi, nhưng nội dung thì vẫn nhớ mang máng. Nếu không lầm, Tề Hành trong truyện còn không nổi bật bằng Hạ Hoằng Văn. Tề Hành trong phim được khắc họa đầy đủ hơn nhiều.

Minh Lan rõ ràng có cảm tình với Tề Hành. Nàng vốn là người không thích đánh cược vào một điều xa xôi mờ mịt ở tương lai, vì nàng không còn gì để mất ngoài bản thân. Nhưng nàng đã lựa chọn tin tưởng Tề Hành một lần. Khi rơi xuống nước nàng đã ôm chặt con búp bê sứ Tề Hành tặng. Minh Lan cảm động trước những gì Tề Hành làm cho mình, cách Tề Hành đấu tranh để cưới mình làm đại nương tử. Nàng rõ ràng đã có thể tránh khỏi gian nan khổ sở với Bình Ninh quận chúa, mẹ chồng tương lai, nhưng nàng vẫn chấp nhận lao đầu vào đó. Vì nàng tin Tề Hành. Nàng không thể quay đầu trốn chạy khi Tề Hành đang kiên trì vì tương lai của họ. Nàng được bà nội khuyên, thâm tâm cũng biết rõ khả năng thành công là rất nhỏ bé. Nhưng nàng thà cố gắng hy vọng để không hối hận. Nàng sẽ ở bên Tề Hành cho đến khi Tề Hành từ bỏ trước.

Tôi khá thích tình cảm của Tề Hành với Minh Lan. Đó là một tình yêu thuần khiết và sâu sắc. Tôi từng cười khúc khích nhìn Tề Hành cảm nắng Minh Lan và theo đuổi bằng phương pháp ngốc nghếch của mình. Những điều Tề Hành hy sinh vì Minh Lan rất đáng trân trọng. Tuy nhiên, đáng tiếc Tề Hành quá hấp dẫn, bị huyện chủ Gia Thành, con gái cưng của Ung vương nhìn trúng. Tề Hành lại là con một của Tề gia, không thể chết, không thể bỏ mặc Tề gia, không thể bất chấp tất cả. Tề Hành phải gánh trách nhiệm y không muốn gánh, chịu nỗi đau chia lìa người yêu y không muốn chịu. Tề Hành lựa chọn phụ Minh Lan, thân bất do kỷ. Chính bản thân Tề Hành cực kỳ bức bối khó chịu khi phải làm những điều mình không muốn làm, thiếu đi tự do, thiếu đi quyền cưới người mình yêu. Môn đăng hộ đối là một chuyện. Bị đè đầu cưỡi cổ bởi một gia tộc lớn hơn, quyền lực hơn, lại là một chuyện khác. “Khổ này không thể nói, đau này khó bày tỏ. Ba ngàn sao xuống nước, đâu chỉ mình ánh trăng“. Tề Hành bề ngoài nhìn phong hoa, kỳ thực sống rất bất đắc dĩ, rất mệt mỏi. Tề Hành không còn đường để đi nữa rồi. Tề Hành hy sinh hạnh phúc cả đời của mình để cứu vô số người, kể cả Minh Lan. Y ôm lấy mọi uất ức, giận hờn, trách móc mà bản thân y không thể nói với ai, không thể giải thích với ai. Y mang theo danh bội tín bội nghĩa mà y không muốn. Y thù hận nhà Ung vương, song có lẽ y hận cả bản thân mình nữa. Vì từ bỏ Minh Lan, cưới Gia Thành huyện chủ vẫn là lựa chọn của y, do chính tay y đề tên viết chữ. Đến bước đường cùng, đứng bên bờ vực thẳm, y vẫn là nhảy xuống. Y không thể biện giải cho hành động của mình, bởi y trực tiếp nhảy xuống, còn Ung vương phủ là gián tiếp đẩy y. Tề Hành là chính nhân quân tử, không thể nghe theo Cố Đình Diệp bắt cóc huyện chủ hay kiện lên Hoàng thượng. Y không phải là người thủ đoạn, giỏi tranh giành. Con người y quá khác Cố Đình Diệp, nên cũng khó trách móc y. Y đã phải trả giá cho hành động của mình. Bở lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời. Y đánh mất Minh Lan mãi mãi.

Minh Lan là người tâm trí kiên định, biết mình cần gì muốn gì. Cố Đình Diệp hiểu con người Minh Lan, biết chắc nàng sẽ không quay đầu chọn Tề Hành lần nữa. Và đúng là nàng đã không. Không có gương vỡ lại lành. Không có nước đổ hốt lại. Không có nhìn về quá khứ. Tương lai của Minh Lan không có chỗ cho Tề Hành nữa. Tề Hành cũng vậy. Thành ra, y chỉ biết sống như cái máy, thiếu đi nhân khí, thiếu đi những niềm vui nhỏ ngọt ngào. Tề Hành công chính liêm minh, lại không còn là Tề Hành của những tập phim trước. Tề Hành cưới vợ thứ hai, là một huyện chủ, nhưng lòng luôn có bạch nguyệt quang Minh Lan.

Tề Hành và Minh Lan chính là ví dụ tiêu biểu cho việc có duyên không có phận. Họ đều đã yêu thích nhau đến thế, cuối cùng vẫn là đầu hàng trước tiền quyền, trước thân phận và khác biệt gia thế. Và Tề Hành không thể không cúi đầu, bởi người bị lấy ra uy hiếp y không chỉ là Tề gia, là cha mẹ y, mà còn là Minh Lan. Y yêu Minh Lan như thế, làm sao có thể đẩy Minh Lan đến chỗ chết, đẩy Thịnh gia đến nước tan cửa nát nhà? Người xưa thành thân dựa vào môn đăng hộ đối chứ không dựa vào tình cảm. Ung Vương phi nghe huyện chủ Gia Thành, cưỡng ép Tề Hành lấy mình chỉ là vì có được Tề Hành, chứ không hề nghĩ chuyện này sẽ khiến trong lòng Tề Hành hận cỡ nào. Lấy người yêu mình, không lấy người mình yêu. Điều này thời xưa không hề có. Làm gì có việc người có tình sẽ đến với nhau chứ… Lưỡng tình tương duyệt chỉ là chuyện của cá nhân hai người mà thôi. May mắn Minh Lan có tổ mẫu ở cạnh an ủi. Nàng ốm bệnh, từ lúc biết Tề Hành đã mấy lần bệnh vì y, song nàng đã kiên cường vực mình dậy, nhìn thoáng hơn. Tuy nhiên, đoạn tình cảm lỡ dở này để lại khá nhiều nuối tiếc. Ung vương chết, huyện chủ chết, Tề Hành có công danh, muốn đi cầu thân với Minh Lan, lại không chỉ chậm hơn mưu kế của Cố Đình Diệp, còn là lúc Minh Lan không còn hy vọng gì để kiên định chờ Tề Hành. Trước một Cố Đình Diệp trái ngược hoàn toàn, Tề Hành có phần lép vế và không lấy được cái lý.

Nghe Cố Đình Diệp thắng thắn với Tề Hành mới biết hắn nhắm trúng Minh Lan từ tận lúc Minh Lan có cảm tình với Tề Hành. Cố Đình Diệp vốn giấu rất kỹ. Hắn nhìn thấu con người Minh Lan, và chỉ hắn mới “trị” được Minh Lan. Sự kiên trì của Cố Đình Diệp đả động trái tim Minh Lan. Cố Đình Diệp đã bóc lớp vỏ ngoài bình thường của viên ngọc đẹp tên Minh Lan, khiến nó tỏa sáng dưới mặt trời. Thứ Cố Đình Diệp cho Minh Lan là thứ cả đời nàng hằng mong ước.

Cố Đình Diệp yêu Minh Lan, muốn đến gần nàng, đi sâu vào nội tâm của nàng. Hắn muốn hai người phu thê tình thâm chứ không phải tương kính như tân, cử án tề mi. Minh Lan lại không như vậy. Vốn ban đầu thành thân, Minh Lan không phải có tình cảm yêu đương. Đồng thời, nàng cố kiềm chế bản thân, cố làm một đương gia chủ mẫu đúng mực. Nàng nhìn thấu nữ nhi tình trường, biết rằng mình chỉ có thể dựa vào bản thân mình, không dám tin tưởng Cố Đình Diệp. Nàng giữ lại một phần lớn cho bản thân. Thành ra nàng không biểu hiện ghen tỵ khi xuất hiện Mạn nương, khiến Cố Đình Diệp tức giận. Minh Lan thực sự có tình cảm với Cố Đình Diệp, vì hắn đối xử với nàng rất tốt, cho nàng đạt ước nguyện. Minh Lan xúc động trước trả giá của hắn. Chứ nàng không hề vô tình vô nghĩa. Việc Minh Lan cố tình đẩy Cố Đình Diệp ra, là cách nàng tự bảo vệ mình, cũng là cơ hội nàng cho Cố Đình Diệp biểu hiện tình yêu của hắn. Nếu hắn có thể vượt qua tất cả, đến gần Minh Lan, chắc chắn tương lai tình cảm của họ sẽ vững chãi không đổi. Và thực sự Cố Đình Diệp đã chứng minh được qua đủ mọi biến cố xảy ra sau đó.

Tình yêu của Cố Đình Diệp giống Tề Hành, đều là yêu sâu đậm, muốn cho người mình yêu một mái nhà êm ấm. Nhưng cách biểu hiện tình yêu của họ rất khác, người tựa lửa người tựa nước. Khó có thể so sánh Minh Lan thành thân với Tề Hành hay Cố Đình Diệp sẽ hạnh phúc hơn. Tương lai khó đoán, và riêng việc Minh Lan thành thân với Tề Hành đã là điều không thể. Thế nhưng không thể phủ nhận được rằng, Cố Đình Diệp giữ được lời hứa với Minh Lan, giữ được tình yêu thuần khiết nguyên vẹn chưa từng đổi thay. Cố Đình Diệp hoàn toàn thực hiện được những gì hắn từng nói. Hắn luôn xuất hiện bảo vệ Minh Lan lúc nguy cấp bất chấp mọi hậu quả phía sau.

Nhân vật phụ tôi yêu thích nhất chắc chắn là tổ mẫu. Tổ mẫu là người thông minh, nhìn rõ ràng mọi việc, yêu thương nuôi lớn Minh Lan nên tình sâu nghĩa đậm. Tổ mẫu là núi dựa, là tường ngăn gió cho Minh Lan. Cuộc sống của Minh Lan trôi chảy gần như là nhờ tổ mẫu cả. Thịnh lão thái thái đáng tôn kính cực kỳ. Tôi cũng khá thích Bất Vi, giúp đỡ kết nối Tề Hành và Minh Lan. Tiếc là Bất Vi bị mẹ Tề Hành đánh chết. Cái chết của gã cũng đặt dấu mốc chấm hết cho mối quan hệ giữa Minh Lan cùng Tề Hành.

Thịnh Hoành, cha Minh Lan biết rõ Lâm Cầm Sương tính kế nhỏ nhặt này nọ, nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua. Ông nguyện làm người mù, mà trong lòng vốn rõ như gương. Mỗi tội, chính vì sự bao che đó mà Mặc Lan gây chuyện tày trời, tư thông với Lục công tử Lương gia, để rồi nhận ra bộ mặt thật của Lâm Cầm Sương, không thể không đau đớn thừa nhận mình nhìn nhầm người. Khi Minh Lan cánh đủ cứng, không phải nhẫn nhịn nữa, nàng nói móc mỉa trước mặt cha mình. Tôi thấy mới đã làm sao. Ông sau đó gục xuống khóc, đáng thương song đáng trách nhiều hơn. Tôi không thông cảm được nhiều với nhân vật này.

Còn Mặc Lan, nếu biết tương lai nhận quả đắng như thế, liệu có còn bày mưu tính kế đủ đường, làm khổ bao nhiêu người, xé rách mặt với gia đình, vậy không? Mặc Lan lo cho bản thân là đúng. Nhưng nàng ta không có mắt nhìn xa, chỉ có tầm nhìn hạn hẹp truyền lại từ mẹ mình, luôn cho rằng mình thủ đoạn cao siêu, giỏi giang không ai bì kịp. Nàng ta không hiểu được rằng nhà Bá tước khác hoàn toàn Thịnh gia. Trường hợp của Lâm Cầm Sương cũng khác hẳn trường hợp của nàng ta, dù hướng đi giống nhau.

Yêu hận thù oán giữa phụ mẫu Cố Đình Diệp cùng Cố Đình Diệp thì để lại nhiều tiếc nuối, vì tôi ức thay Cố Đình Diệp. Tôi thấy thực ra nên để cha Cố Đình Diệp còn sống, chứng kiến hết tất cả mọi việc, nhận lấy oan ức uất hận của Cố Đình Diệp bao năm qua. Ông không phải phu quân tốt, không làm tròn trách nhiệm người cha. Ông cưới Bạch thị vì tiền tài có thể giúp Cố gia tại thời điểm ấy, gián tiếp bức chết thê tử lúc đó là Tần đại nương tử. Sinh ra Cố Đình Diệp cũng là bị bức ép, Bạch thị shock khi biết sự thật nên sinh non rồi chết. Ông bạc đãi Cố Đình Diệp, không bao giờ cho hắn ấm áp ôn nhu của một người cha, mà toàn hai lần ba lượt quỳ từ đường, chịu đòn roi. Người này, tôi chỉ hận đã chết sớm quá. Điều duy nhất gỡ gạc được hảo cảm là hồi quang phản chiếu kịp viết di thư trả lại toàn bộ của hồi môn của Bạch thị cho Cố Đình Diệp. Về phần huynh trưởng của Cố Đình Diệp, tuy có lập trường hận Cố Đình Diệp, nhưng rõ ràng y biết sự thật, biết mẹ con Cố Đình Diệp vô tội đáng thương, cuối cùng y vẫn là tin tưởng cái chết của mẹ mình cùng thân bệnh tật của mình là do Bạch thị gây ra. Y chèn ép Cố Đình Diệp, lợi dụng niềm tin của hắn để hại hắn. Đáng thương và đáng trách. Cuối cùng tranh đấu một hồi vẫn thua thảm hại trước Cố Đình Diệp.

Theo như tiểu thuyết trong trí não cá vàng của tôi, Minh Lan có rung động trước Tề Hành, nhưng kiềm chế bản thân rất tốt, tốt hơn Minh Lan trong phim. Minh Lan nguyên tác biểu hiện có dáng vẻ lạnh lùng không yêu thích Tề Hành ấy. Hạ Hoằng Văn xuất hiện nhiều hơn và thân thiết với Minh Lan hơn Tề Hành. Hạ Hoằng Văn mới là nơi Minh Lan gửi gắm hy vọng. Không hoàn toàn là yêu, song cũng có chút tình nghĩa. Hạ Hoằng Văn có biểu muội, khiến Minh Lan do dự. Tình cảm nhạt hơn trong truyện thật. Trong phim chắc xuống nam thứ mấy rồi, chứ chẳng là nam tam nữa.

Phim cũng đan xen đủ đắng cay ngọt bùi, yêu hận buồn vui. Dàn phụ như Ngũ cô nương Thịnh Như Lan, Thịnh Đại nương tử Vương Nhược Phất,…đều làm tôi bật cười. Họ rất đáng yêu, dù không phải dạng chính diện hoàn toàn. Chủ yếu là không có xung đột lợi ích trực tiếp nên sống rất hài hòa với Minh Lan. Có khi đang gay cấn cãi cọ, tự dưng thêm vào chi tiết hài hước, làm tôi phì cười luôn. Tuy rằng cắt ghép không tự nhiên, đoạn cuối gấp gáp nham nhở, nhưng màu phim và nội dung gỡ gạc phần lớn.

Tôi thấy Triệu Lệ Dĩnh những khi bộc lộ tính cách lanh lợi thông minh của Minh Lan, phản kích kẻ thù, mới có linh khí. Chứ hồi đầu giấu tài cứ ngơ ngơ ngác ngác sao sao ấy. Nhưng nói chung là diễn đạt trọn vẹn nhân vật. Càng về cuối diễn càng lên tay, đoạn cảm động thật sự chạm đến trái tim. Phùng Thiệu Phong tương tự. Nhân vật Cố Đình Diệp cũng phù hợp với khí chất bề ngoài Dàn phụ nổi bật hơn chút, chắc tại toàn dân diễn xuất thực lực kinh nghiệm phong phú. Xem trạch đấu cung đấu đều cực hấp dẫn kích thích. Bé Lưu Sở Điềm tôi ấn tượng từ hồi đóng tiểu Mị Nguyệt, tôi cũng thích cách diễn tự nhiên của cô bé, nên thích luôn nhân vật tiểu Minh Lan trong vòng một nốt nhạc.

Truyện là điền văn trạch đấu, tiết tấu chậm. Lên phim tiết tấu vẫn chậm. Nhưng cái sự chậm này tạo ra một nét rất riêng. Tôi không thấy phim dài dòng thừa thãi chút nào. Chỉ thi thoảng tua vài giây cảnh quay người thôi, hoặc không muốn nghe bạch liên hoa lục trà biểu kể chuyện nhiều. Một phần do người ngày xưa nói năng cẩn thận, chậm rãi, kín kẽ, nữa. Bài OST, thực ra ban đầu tôi nghe trước khi xem phim, mà thấy không thích lắm. Không ngờ lại hợp với phim như vậy. Cả bộ phim có bài này là chính, cứ bật đi bật lại mãi, mà nó hay ghê.

Tôi chuyên chờ phim full rồi xem, không để ý tin ngoài lề lúc phim đang chiếu cho lắm. Tôi không rõ về mấy trò câu rating của đài Hồ Nam, và không quan tâm mấy. Với tôi, phim để lại ấn tượng tốt, thế là đủ.

P/S: Bài review này bị ngâm dấm hơn tháng trời -_- mãi mới có động lực hoàn thành nó, dù tổng thể chưa hài lòng cho lắm…

Video liên quan

Chủ Đề