Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường ngắn nhất

Để làm tốt bài văn viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu các em học sinh cần bày tỏ những cảm xúc chân thành và suy nghĩ chân thực, tự nhiên của mình. Mời các em cùng tham khảo những bài văn mẫu dưới đây để học tốt hơn môn văn cũng như biết cách làm dạng văn kể chuyện.

Những kỷ niệm đẹp về ngôi trường thân yêu

Bài văn kể những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu số 01

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy là sắp đến kỳ nghỉ hè rồi. Hoa phương nở rực rỡ hơn và sắc tím của bằng lăng cũng đậm sắc hơn như chia tay những cô những cậu học trò lớp 5 chúng em.

Em bồi hồi nhớ lại cách đây 5 năm, khi em còn đầy bỡ ngỡ, ngơ ngác và rụt rè đặt những bước chân đầu tiên tới trường. Vậy mà đã trải qua  5 năm học với thật nhiều kỷ niệm đẹp, thật nhiều điều thú vị khiến em nhớ mãi không quên. Hôm đó em được mẹ đưa tới trường, một cô bé vẫn quen bạn bè, quen môi trường lớp mẫu giáo lần đầu tiên biết đeo cặp tới trường. Ngôi trường rộng lớn quá, cánh cổng trường to quá khiến em có chút âu lo. Em quay lại nhìn mẹ, mẹ khẽ gật đầu như động viên, như tiếp thêm niềm tin cho em bước chân vào trường. Đón em là cô giáo chủ nhiệm lớp 1, ấn tượng đầu tiên của em về cô là cô có nụ cười thật hiền và thật dịu dàng. Phải chăng chính nụ cười ấy đã giúp em vững tin hơn. Dù có chút lo lắng nhưng em không như nhiều bạn khác khóc lóc trong sợ hãi, em cố gắng bình tĩnh xếp hàng và vào lớp theo sự chỉ dẫn của cô.

Chớp mắt đã qua 5 mùa hoa phượng nở, những hàng cây ghế đá trong trường đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều. Nhìn những em học sinh lớp 1 em bất giác bật cười khi nhớ về mình trước kia cũng như các em vậy.

Cũng chỉ còn một thời gian ngắn nữa, chúng em sẽ phải tạm biệt mái trường thân yêu này. Em dù rất buồn nhưng phải hiểu ai rồi cũng cần lớn lên. Nhưng sau này dù có đi đâu, có làm gì em cũng vẫn sẽ mãi nhớ về mái trường cấp một thân yêu nơi có thầy cô như người cha người mẹ thứ 2 của em, nơi có những người bạn cùng chia nhau chiếc kem, cây kẹo mút cùng nô đùa vui vẻ mỗi lần ra chơi. Em cũng sẽ nhớ lắm cây phượng vĩ chúng em hay ngồi ôn bài, hay ngồi nhặt cánh hoa rụng ép vào quyển vở. Em cũng nhớ lắm tiếng trống trường giục giã, thân thương… Tất cả những hình ảnh, âm thanh thân thuộc in sâu vào trong tâm trí em và chẳng thể xóa nhòa.

Bài văn kể về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu số 02

Hoa phượng đã nở đỏ rực một góc trường với tiếng ve kêu râm ran gọi hè về. Một năm học nữa đã qua đi và em cũng sắp thành học sinh cấp 2. Trong những giờ phút này, em vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy buồn và nuối tiếc. Em vui vì đã hoàn thành tốt kỳ thi và sắp trở thành học sinh cấp 2 còn buồn vì chuẩn bị đến ngày phải chia tay mái trường cấp 1 thân yêu này.

Em đi bộ dọc hành lang để ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh trường, nơi đâu cũng đầy ắp những kỷ niệm. Gốc cây bàng này có một chiếc ghế đá là nơi em và bạn Ánh thường xuyên ngồi ôn bài trước khi vào lớp cùng nhau. Góc sân này là nơi em cùng các bạn trong lớp chơi trò đuổi bắt và có một lần em bị ngã khiến chân bị trầy xước và bây giờ vẫn còn sẹo. Khu vườn trường này là nơi em đã ngắm nhìn rất nhiều bông hoa nở, những chú ong cần mẫn hút nhụy hoa làm mật cho đời… Em ngồi vào vị trí trong lớp mình vẫn hay ngồi khoanh tay nhìn lên bục giảng. Bóng dáng thầy cô hiện lên trong tâm trí em rõ mồn một. Nơi đây em đã được thầy cô dìu dắt từ những ngày đầu chập chững bước vào trường với bao bài giảng hay những câu chuyện vui, thú vị và những bài học đầy ý nghĩa.

Em vẫn nhớ, có một lần mẹ bị ốm, bố đi công tác xa nên em phải trông mẹ và không làm được bài tập. Hôm sau cô giáo kiểm tra bài, em không thuộc bài cũ. Cô giáo đã gặng hỏi bởi em luôn là đứa học trò ngoan ngoãn, chăm chỉ chưa bao giờ lười biếng với bài tập về nhà. Sau khi biết mẹ em bị ốm, cô đã động viên em, cho phép em nghỉ học 2 ngày để trông mẹ và cứ tối đến cô sẽ qua nhà em giảng bài hôm đó giúp em không bị chậm so với các bạn. Em vẫn luôn cảm thấy biết ơn và may mắn khi được học tập dưới mái trường này.

Sau này, dù có đi đâu em vẫn luôn mãi nhớ về ngôi trường cấp 1. Em sẽ lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất về thầy cô và bạn bè ở trong tim. Ngôi trường cấp 1 là nơi đã cho em những bước đi đầu đời trên hành trình học vấn, nơi đã cho em những người bạn thân thiết cùng giúp đỡ nhau lúc khó khăn và chia sẻ niềm vui.

Kể về kỉ niệm về mái trường và thầy cô thân yêu

Bài văn kể những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu số 03

Mái trường là ngôi nhà thứ 2 của mỗi người nơi ấy có thầy cô có bạn bè với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ tuổi học trò.

Chắc hẳn với mỗi người sẽ có những kỷ niệm riêng và ấn tượng riêng về ngôi trường của mình. Riêng với em, người làm em nhớ mãi có lẽ là cô Lan dạy văn. Ngay từ buổi học đầu tiên, cô Lan đã gây ấn tượng mạnh mẽ với em bằng mái tóc cắt ngắn năng động, khuôn mặt trái xoan và nụ cười tươi sáng, thân thiện. Cô giảng bài rất vui vẻ, hài hước giúp những giờ văn không còn buồn ngủ hay nhàm chán. Nhờ có cô mà lớp em ai cũng yêu môn văn hơn và học tốt môn văn hơn. Cô Lan rất nghiêm khắc trong giờ học, nhưng vào giờ ra chơi hay những giờ hoạt động ngoại khóa cô lại vô cùng gần gũi với học trò như một người bạn vậy. Có những giờ học sau khi chúng em học bài xong, cô Lan tranh thủ kể những câu chuyện vui. Lũ học trò nhỏ khoanh tay, mắt tròn xoe tập trung vào câu chuyện hấp dẫn của cô chẳng thể rời. Sau mỗi câu chuyện cô đều đưa ra cho chúng em những bài học hữu ích về tính nhân văn hay đạo đức, lẽ phải trên đời.

Em vẫn còn nhớ như in một lần do chạy nhảy nên em bị ngã gãy chân. Em phải nằm ở nhà và không thể đi học được trong vòng một tháng. Suốt thời gian đó, ngày nào cô Lan cũng qua nhà em để giảng bài cho em giúp em không bị chậm chương trình so với các bạn. Mỗi ngày qua, cô đều mang cho em những đồ ăn vặt như ô mai hay ổi hay cóc. Cô đối với em không chỉ là một người thầy mà còn như một người bạn. Có rất nhiều chuyện cô đều lắng nghe em tâm sự sau đó cho em lời khuyên. Em rất yêu quý và biết ơn cô.

Cuối năm học, em vẫn hoàn thành tốt kì thi và đạt điểm cao lên lớp một phần nhờ sự giúp đỡ của cô Lan. Em sẽ mãi nhớ về mái trường cấp 1 thân yêu đặc biệt cô Lan – người mẹ hiền thứ 2 của em ở trường.

Bài văn kể những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu 04

Khoảng thời gian 5 năm học cấp 1 không phải là ngắn nhưng chớp mắt đã trôi qua nhanh chóng. Đối với em, 5 năm ấy là khoảng thời gian vô cùng qusy báu và hạnh phúc khi được học dưới mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn này.

Thời gian trôi qua chẳng bao giờ đợi chờ một ai cả, mới chỉ ngày nào em còn bỡ ngỡ bước chân vào trường, giờ đây em chẳng thể nào tin được mình lại sắp rời xa mái trường này. Sang năm lên lớp 6 em cũng phải chuyển trường lên thành phố cùng với bố mẹ, do bố mẹ chuyển công tác như vậy em chẳng những phải tạm biệt trường, tạm biệt thầy cô mà còn phải tạm biệt bạn bè. Lúc này em khó tránh khỏi những cảm xúc bồi hồi có xen lẫn buồn và tiếc nuối.

Mới ngày nào, em còn cùng bạn bè tung tăng đi trên con đường làng quanh co dưới hàng phi lao râm mát để tới trường. Cổng trường rộng mở đón chúng em vào. Những hàng cây ghế đá đâu đâu cũng in đậm những kỷ niệm tuổi học trò đầy hôn nhiên và thơ ngây. Em vẫn còn nhớ ở gốc cây phượng này trong một lần bạn Khoa nghịch ngợm trèo lên bắt ve đã bị ngã khiến cô giáo và cả lớp lo lắng. Sau đó lớp em đã thay nhau đến thăm bạn và giảng bài giúp bạn. Cũng từ những sự việc như thế, tình cảm đoàn kết giữa các thành viên trong lớp càng thêm gắn bó hơn. Góc tường phía sau trường có một lỗ của hàng rào bị khoét để làm nơi chui vào cho những bạn học sinh cá biệt thường xuyên đi học muộn. Em bỗng nhớ lại biết bao trò chơi tinh nghịch của lũ học trò chúng em… Nhưng tất cả giờ đây đã thành kỉ niệm. Suốt 5 năm, ngôi trường này đã trở nên quá đỗi thân thuộc với em, từng hàng cây ghế đá, từng ngăn bàn từng bục giảng đã trở thành một phần trong cuộc đời học sinh. Tiếng giảng bài của thầy cô vẫn như vang vọng đâu đây, tiếng phấn lướt đi trên bảng cũng trở nên có hồn hơn bao giờ hết. Em chẳng muốn rời xa ngôi trường này đâu nhưng ai rồi cũng phải lớn lên, cũng phải nói lời tạm biệt với ngôi trường cấp 1.

Em đi dạo trong sân trường để ghi nhớ sâu sắc hơn những hình ảnh này. Em cúi xuống nhặt cánh phượng đỏ kẹp vào trang vở như lưu giữ những năm tháng học sinh tiểu học đầy thú vị. Nỗi buồn xen lẫn với niềm tự hào khi được học dưới mái trường tiểu học Lê Qúy Đôn giàu truyền thống và thành tích. Em sẽ mãi nhớ về nơi đây dù sau này lớn lên có đi đâu xa chăng nữa.

Trên đây là những bài văn mẫu kể về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu. Dựa vào những bài văn mẫu này, các em học sinh hãy kể câu chuyện, kỉ niệm xúc động của riêng mình bằng tình cảm chân thành nhất. Chúc các em sẽ đạt điểm cao bài văn này.

“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm. Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô, bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn. Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa….”

Thời gian trôi qua thật nhanh mà chúng ta không hề hay biết. Mỗi người đều trải qua thời học sinh với biết bao kỉ niệm buồn vui. Mỗi khi câu hát vang lên, trong lòng tôi lại dâng trào những cảm xúc về mái trường cấp III thân yêu của mình. Mái trường là ngôi nhà thứ hai, là nơi gắn bó với những người thầy, người cô và bạn bè thân thiết trong thời gian dài. Nơi ấy là nơi chất chứa bao kỉ niệm tươi đẹp khó quên cùng hoài bão ước mơ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường của mỗi người. Cũng nơi ấy cho tôi biết bao kỉ niệm đẹp về những người thầy, người cô của mình. Mái trường gắn bó, dạy dỗ tôi nên người và cũng cho tôi bao bài học. Nhất là đã mái trường với cô chủ nhiệm lớp 11 đã cho tôi bao cảm xúc thân thương và tình yêu quý không sao kể hết, tôi rất trân trọng và biết ơn cô giáo của tôi.

Năm lớp 10 sau khi thi lên cấp III bản thân tôi vì bố mẹ muốn theo khối A nên đã đăng ký học. Tuy nhiên do nền tảng khối A không có, bản thân mải chơi nên kết quả học tập của tôi rất kém, thi thường xuyên ở top cuối của lớp và tôi cũng chán nản. Bản thân tôi khi ấy là những suy nghĩ nông nổi, những lần ngã gục vì mệt mỏi và chán nản với chính bản thân mình. Lên lớp 11 tôi đã tự xin chuyển khối C mà không hỏi bố mẹ. Khi bố mẹ biết đã mắng tôi rất nhiều và cũng không hài lòng. Cũng may mắn khi chuyển khối bản thân tôi đã được gặp cô Thanh – giáo viên chủ nhiệm mới. Nhờ có cô, chính những lời nhắc nhở, dạy bảo, động viên của cô đã làm nên một cô học trò chín chắn biết suy nghĩ hơn của hôm nay. Cô là người đã dạy dỗ tôi nên người, cho tôi những bài học quý giá và dạy tôi bao điều hay lẽ phải. Cô cũng định hướng và cho tôi biết bao điều quý báu không chỉ sách vở mà cả thực tế.

Cô là người với ngoại hình không quá bắt mắt, hơi mũm mĩm và không được cao cho lắm. Nhưng giọng của cô rất hay, ấm và có sức thuyết phục. Tóc dài đen được cô buộc gọn gàng khi hè và thả xõa khi đông đến. Cô mặc trang phục đến lớp rất lịch sự, hòa nhã chứ không hề diêm dúa hay cẩu thả. Cô là người mẹ, là người chị, là người bạn đồng hành với cả lớp, với tôi trong suốt thời gian học Phổ thông trung học tại mái trường Yên Lạc. Có biết bao kỉ niệm mà chắc đi hết đời tôi cũng chẳng thể nào quên được.

Khi bước vào lớp 11, bản thân tôi vẫn mù mờ, chẳng biết học ra sao và làm gì, thậm chí chưa bao giờ nghĩ sẽ đạt kết quả tốt trong kỳ thi đại học sau này. Lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản không học được khối A thì theo ban C thử sức vậy. Thế nhưng cô Thanh đã truyền lửa, truyền nhiệt huyết để bản thân đạt được thật nhiều thành tích trong năm học này.  Cuộc đời mỗi người gặp được người thầy, người cô tâm huyết dẫn lối là sự may mắn và đáng quý. Sự  trưởng thành cũng đi qua từ trải nhiệm của những ngày tháng học sinh. Và cô giáo chính là người lái đò thầm lặng, những người tận tụy hết lòng với nghề, với học trò của mình, người mang đến nguồn tri thức như ngọn hải đăng sáng soi dẫn lối từng bước đường tôi đi. Giống như những câu thơ tôi đã từng nghe ở đâu đó:

“Một đời người một dòng sông…

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ

Qua sông phải lụy đò

Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa”

Trong suy nghĩ của nhiều người và của bố mẹ tôi và cả chính tôi thì học khối C là học thuộc, là học vẹt và giành cho những người học chưa tốt. Thế nhưng khi được gặp cô, học theo các học của cô, bản thân tôi đã thay đổi tư duy. Học khối nào cũng quan trọng và học khối C cũng rất sáng tạo và giành cho những người thông minh.  Cô có phương pháp giảng rất riêng và chẳng giống ai. Cô dạy Địa lý và học địa với cô không hề khô khan. Cô dạy chúng tôi cách ghi nhớ sao cho lâu, cho sâu và cách tư duy vấn đề sao cho hiệu quả. Không phải học cô đọc đâu trò chép ấy, cô dạy chúng tôi có ý kiến cá nhân, được tranh luận các vấn đề và giải pháp giải quyết. Mỗi buổi học của cô thời gian thấm thoắt thoi đưa, cứ chớp mắt cái đã hết buổi học. Mỗi buổi học là sự hào hứng, vui vẻ và hiệu quả. Từ một không biết gì về địa mà nhờ cô tôi hiểu ra vấn đề, biết cách tư duy và học sao hiệu quả.

Cô là người đưa ra mục tiêu, đưa ra sự trải nhiệm và dám cho bản thân tôi cơ hội. Chính cô cho tôi theo học đội tuyển với cô, cho tôi được thử sức và thi vượt cấp địa 12 cùng các anh chị lớp trên. Dù kết quả giải thưởng mang về đạt Khuyến khích Tỉnh nhưng cũng là sự trải nhiệm vô cùng quý báu của tôi với môn học mới. Cô cũng là người giúp đỡ tôi chứng minh với bố mẹ, bản thân tôi học khối C và mang lại tự hào cho gia đình với rất nhiều giải thưởng của lớp, của trường và tỉnh. Thi khảo sát mỗi kỳ thì tôi luôn đạt kết quả trong top đầu của lớp và nhiều lần vô địch. Không chỉ vậy, các môn học của tôi đều đạt kết quả tốt và đứng thứ nhất trong lớp. Khi thi học sinh giỏi Tỉnh khối 11 cũng may mắn đạt giải 3…. Dù không nói ra nhưng sự cảm động biết ơn của thôi với cô là vô cùng lớn lao. “Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm, làm sao em đến hết công ơn người thầy!”

Những năm tháng học trò may mắn được gặp gỡ và theo học cô đã cho tôi hành trang sẵn sàng bước vào đời. Cô không chỉ là người cô, người mẹ mà còn là người bạn để tôi gửi gắm tâm sự. Mỗi khi buồn vui hoặc gặp những chuyện không biết giải quyết sao trong gia đình, cuộc sống và bạn bè tôi thường tâm sự với cô. Cô lắng nghe, đưa ra lời khuyên và chỉ dạy tôi điều hay, điều phải. Cô không hề trách mắng mà chỉ khuyên nhủ nhẹ nhàng và thật tình giúp tôi hiểu ra, lựa chọn và xử lý sao cho đúng đắn nhất.

Bản thân và cô có rất nhiều kỉ niệm quý báu mà suốt cuộc đời này sẽ theo tôi và là những kỉ niệm đẹp của đời học sinh. Là một đứa không khéo miệng, bản thân tôi không sao nói cho hết những gì trong lòng mình tình cảm giành cho cô. Cảm ơn cô đã cho em tất cả, đó là niềm tin, là sự chân thành, và nghị lực vươn lên trong đường dẫn đến ngày mai. Cám ơn cô – lời cảm ơn đó em chưa bao giờ nói, em sẽ sống có trách nhiệm với tình thương, ân cần, và lòng vị tha cô đã dành cho chúng em. Tương lai mai này dù có đi đến đâu, có trưởng thành và làm công việc nào đi chăng nữa thì tình cảm giành cho cô, cho  mái trường Yên Lạc là không bao giờ thay đổi. Thanh xuân của tôi gắn liền với mái trường, với cô và biết bao bạn bè. Dù thời gian có trôi đi, phủ bụi và xóa nhòa tất cả thì tình cảm của tôi dành cho mái trường, cho cô chủ nhiệm của mình tại đây vẫn luôn đong đầy và vẹn nguyên không gì thay thế được.

Video liên quan

Chủ Đề