Always smile nghia la gi

“Mộ Ngôn, Mộ trong nhớ nhung ngưỡng mộ, Ngôn trong không còn lời nào để nói, đó là tên tôi.”

Always smile nghia la gi

Mộ Ngôn – Hoa Tư Dẫn- Đường Thất Công Tử



“Em mau nước mắt. Nhưng mau nước mắt không phải là xấu.Em cảm thấy nước mắt là thứ không cần kìm nén nhất trên đời, có lúc em cũng muốn kìm nén, để mọi người thấy em rất kiên cường, nhưng cực chẳng đã thì em vẫn khóc, về sau em hiểu rằng kiên cường chỉ là một phẩm chất của lý trí, mau nước mắt không phải không kiên cường, sau khi khóc xong vẫn có thể đứng dậy, có thể nhìn rõ nên đi con đường nào, làm việc gì, em muốn là một người như thế.
Chàng nghĩ coi, nếu như ngay nước mắt em cũng phải nén vào trong, những nỗi lo lắng, sợ hãi và cả hạnh phúc của em nên lấy gì để chứng minh, lấy gì chứng minh em vẫn còn sống?”

— Quân Phất – Hoa Tư Dẫn – Đường Thất Công Tử


“Chuyện xưa nghĩ lại, từ đầu đến cuối, hóa ra người tôi yêu chỉ là một ảo ảnh trong lòng.”

-Tống Ngưng – Hoa Tư Dẫn – Đường Thất Công Tử


“Một trang hảo hán cho dù bất tài, ít nhất cũng phải giữ được hai thứ, mảnh đất dưới chân và người phụ nữ của lòng mình.”

-Mộ Ngôn – Hoa Tư Dẫn- Đường Thất Công Tử


“Đời người nếu không nhìn về phía trước cũng không nhìn về phía sau, chỉ sống với hiện tại, sẽ chẳng có phiền não nào hết, có lúc chúng ta cảm thấy sống quá mệt mỏi chỉ là bởi vì suy nghĩ nhiều.”

– Hoa Tư Dẫn –  Đường Thất Công Tử


Ở đời nhiều khi người ta bị tổn thương nặng nề bởi một câu nói, có lúc chúng ta đau lòng không phải bởi câu nói đó quá tàn nhẫn, mà bởi không thể chấp nhận.

–  Hoa tư dẫn – Đường Thất Công Tử.


“Thẩm tướng quân, ngài có biết Tống Ngưng chết thế nào không? Chết trong ảo mộng. Cô ấy chìm đắm trong ảo mộng, từ bỏ tính mạng của mình. Bởi vì trong ảo mộng đó, cuối cùng ngài đã yêu cô ấy, hai người thề sống bên nhau trọn đời.”

–  Hoa tư dẫn – Đường Thất Công Tử.


“Đời người nếu không nhìn về phía trước cũng không nhìn về phía sau, chỉ sống với hiện tại, sẽ chẳng có phiền não nào hết, có lúc chúng ta cảm thấy sống quá mệt mỏi chỉ là bởi vì suy nghĩ nhiều.”


“Chàng đã không thể yêu tôi, vậy nhất định không để chàng yêu cô gái khác, hoặc dứt khoát để chàng đi yêu đàn ông.”


“Không cần hứa hẹn đời sau kiếp sau, ta chỉ cần nàng đời này kiếp này.”

– Mộ Ngôn – Hoa Tư Dẫn


Em nghĩ tình cảm của tôi với em là thế nào? Trước đây tôi đã nói, lấy tôi có nhiều cái hời. Nếu cả đời tôi chỉ lấy một mình em, em có đồng ý lấy tôi?

“Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn đi theo em?”.

“Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp”.

“Nhưng nếu không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần, hãy để tôi đi cùng em, có được không?”.

 “Nhưng tôi sợ” – “Không có em tôi sẽ rất sợ”.

“Nếu quên em, người đó chỉ là Tô Dự, không còn là Mộ Ngôn, nếu tôi đã không còn là tôi nữa, theo em tôi có hạnh phúc? Em có yên tâm?”


“Người đời thường tỏ ra tức giận khi chân tướng bị bại lộ để che đậy nỗi xấu hổ trong lòng.”


Ở đời nhiều khi người ta bị tổn thương nặng nề bởi một câu nói, có lúc chúng ta đau lòng không phải bởi câu nói đó quá tàn nhẫn, mà bởi không thể chấp nhận.


Tự cổ chí kim mọi vật đều biến động thất thường, duy chỉ có nhà đất không ngừng tăng giá.


“Nàng nén khóc, giống như không muốn làm chàng lo lắng, giọng càng lúc càng nhẹ, như một lời cảm thán: “Dù em có đi đâu, Mộ Ngôn, em vẫn luôn ở bên chàng”

Chàng thấp giọng đồng ý “Ừ.” Lệ tràn trên gò má, nhưng âm thanh vẫn trầm ổn, dịu dàng nhắc nhở nàng: “Nhớ phải chờ ta”


Chịu ơn người ta một, báo đáp người ta mười, giờ chịu ơn người ta mười rồi thì không gì có thể báo đáp được, mà đạo lý ở đời, nếu không có gì để báo đáp, người ta thường đem thân báo đáp

Đời người không coi trọng ngắn dài, có lúc một khắc cũng bằng một đời dài lâu. Có lúc một đời chỉ bằng một khắc ngắn ngủi. Tất cả đều là số mệnh.

Cô nghĩ, mình yêu chàng, nhưng sự thể đã vậy, đành biến tình yêu thành niềm ngưỡng mộ thôi. Bởi chỉ có ngưỡng mộ mới không thấy tủi thân, chỉ có ngưỡng mộ mới không còn tham vọng.

“Mỗi người đều có thế giới của mình
Những người có duyên với nhau, thế giới của họ có 1 phần trùng nhau.”


Vạn thọ vô cương vốn đời đời là ước nguyện của các bậc đế vương, nhưng chàng chỉ cảm thấy năm tháng dài dằng dặc. Có lẽ năm tháng dần trôi, lại có thể xóa mờ khoảng cách âm dương, mỗi một ngày trôi qua, chàng lại thấy gần nàng thêm một chút. Nếu như trên đời này vẫn còn Hoa Tư dẫn, chàng cũng muốn có ai vì chàng tấu khúc cầm ca, nàng vẫn đang đợi chàng, chàng muốn sớm được gặp nàng, được nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng nhào vào lòng chàng, nói “Mộ Ngôn, cuối cùng chàng đã đến gặp em.


“Sao có thể không có tim, tôi đã để nó ở chỗ chàng rồi, nhưng Dung Tầm, chàng để nó ở đâu?”

Thực ra cuộc đời giống như chiếc đồng hồ quả lắc, có vẻ như chỉ có hai khả năng, bên phải và bên trái, thực ra đúng là chỉ có hai khả năng bên phải và bên trái… huynh có thể nói trong quá trình quả lắc dao động diễn ra bao nhiêu khả năng, nhưng đều không phải là khả năng, chỉ là con đường dẫn tới khả năng, cuối cùng không ở bên phải thì ở bên trái. Tất cả đều có khả năng, nhưng cái gọi là tất cả đó chẳng qua cũng chỉ có hai khả năng hoặc bên phải, hoặc bên trái, chỉ có sự bất biến trong đó là không thể có, trừ phi đồng hồ hỏng, đó là hình dáng của sự sống dừng lại.


Cái gọi là nghĩ thì dễ làm thì khó, đúng là một đạo lý bất biến từ cổ chí kim, giống như tôi luôn mong mình suy nghĩ thông thoáng, cũng luôn cho là thực ra mình đã nghĩ thông, khi xảy ra sự việc mới thấy, nghĩ thông hay không cũng chỉ là trong ý niệm, mà ý niệm này quả là đã biến.

——————————————

Amen, hình nhưng lôi gần hết truyện  ra rồi, vì câu nào t cũng thấy hay cả