Biến thái và Giam cầm Đam mỹ

WebSite đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện lãng mạn , truyện fic online hay, truyện teen mới nhất, truyện huyền ảo được chọn lọc và đăng tải một cách kĩ lưỡng. Mời bạn đọc và ủng hộ webSite bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích.

Wapsite đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện lãng mạn , truyện fic online hay, truyện teen mới nhất, truyện huyền ảo được chọn lọc và đăng tải một cách kĩ lưỡng. Mời bạn đọc và ủng hộ wapsite bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích.

Wapsite đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện lãng mạn , truyện fic online hay, truyện teen mới nhất, truyện huyền ảo được chọn lọc và đăng tải một cách kĩ lưỡng. Mời bạn đọc và ủng hộ wapsite bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích.

                                    
                                          

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một cô gái xinh đẹp, đầu tóc bê bết mồ hôi, trên cổ vẫn treo một sợi xích dài, chân tay loạng choạng luống cuống chạy về phía trước, gương mặt tinh xảo cứ một lúc một lúc lại nhìn về phía sau với ánh mắt kinh hoảng. Cuối cùng cô gái dừng trước một căn phòng, cô run run đẩy cửa, bên trong tối om, nhưng nhờ ánh sáng ngoài hành lang, cô vẫn có thể thấy bé gái tầm 13, 14 đang ngồi co rúm ở một góc tường, chân tay đều bị xích. Cô gái mừng rỡ, ánh mắt sáng lên.

Định bụng chạy vào đưa em nó ra thì điện phòng bừng sáng. Cô giật mình, một người đàn ông không biết từ bao giờ đã ngồi trên giường với tư thế lười biếng, ánh mắt cứ nhìn chằm chặp vào cô.

Trái tim cô nhảy lên, cô lùi dần lại, hoảng sợ quay qua nhìn thử đứa bé kia. Nó không phải em cô. Nó chỉ là con búp bê bị dựng ở đó. Làm sao bây giờ đây? Hắn ta sẽ làm gì cô? Cô đã bỏ trốn, cô đã rời khỏi căn phòng kia. Bây giờ chạy có còn kịp không? Hắn sẽ buông tha để cô đi chứ? Cô sợ những ngày tháng ở đây lắm rồi! Nếu giờ cô không chạy, có phải cả đời sẽ không chạy được không? Vậy chạy đi Mộc Lam, cất chân lên chạy đi, tại sao chân mày cứ tê cứng một chỗ vậy? Chạy mau đi!!!

-Em cứ thử chạy tiếp xem! Không phải dọa em đâu, nếu cứ tiếp tục ương bướng thế này, có phải là rất muốn cha mẹ và em gái của em chết không? Muốn xem tôi giết họ ra sao phải không?

Giọng nói đầy từ tính xâm nhập vào trí óc cô. Hắn đứng dậy từ từ đi về phía cô, áo bành tô đen dài qua đầu gối làm hắn càng trở nên tà mị, mạnh mẽ. Cô hoảng sợ cúi đầu, tay day day tà áo, mắt trợn to khóc, có thể thấy tinh thần cô hoảng loạn thế nào. Chưa cần đợi hắn tới, cô đã quỳ sụp xuống sàn nhà bò đến. Cô nắm gấu quần hắn, chưa kịp nói gì thì tóc đã bị xốc ngược lên. Rất đau nhưng cô không dám nói, cô biết hắn đang tức giận, hắn không phải người nữa, hắn là quỷ dữ. Ánh mắt hắn ánh lên tàn nhẫn, như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cô.
***
Cạch.

Tiếng cửa mở ra, một người đàn ông đem theo bát cơm đi vào. Hắn đưa mắt nhìn cô gái bị xích ở góc phòng, ánh mắt chưa đầy lửa giận cùng sát khí. Hắn bước đến, đá đá vào người cô để làm cô tỉnh, sau đó đặt bát cơm xuống nói:" Mau dậy ăn đi! Nếu cảm thấy không ngon tôi sẽ cho thêm gia vị! Nhớ phải bưng bê lên cẩn thận, rơi vãi ra chỉ cần là 1 hạt thôi thì đừng có trách"

Mộc Lam nhìn người đàn ông phía trước này chỉ có cảm giác duy nhất là sợ. Cô sợ hắn. Rất sợ. Cô muốn bưng cái bát kia mà ăn thật nhanh. Nhưng đôi tay cô không cho phép. Tối qua nó đã bị vụt bằng roi mây, mấy vết thương sâu đã đóng vảy, bầm tím hết cả, mấy lần cô muốn cầm thì lại run run, sợ rơi nên lại để xuống, nước mắt hoảng sợ rơi ra, hắn không thích kiên nhẫn, hôm qua cô đã trải qua một trận thừa sống thiếu chết, nếu tiếp tục thì cô sẽ không chịu nổi mất.

" Triều, em đau lắm! Tay em đau, em không bê bát được! Xin anh tha cho em!"

Người đàn ông nhếch mép:" Chê cơm không ngon phải không? Để tôi cho thêm chút gia vị! Tôi sẽ đút cho cô luôn nữa!" Nói xong hắn kéo khóa quần, đưa côn thịt to bằng tay em bé vào miệng cô. Cô không dám phản kháng, tay run run buông thõng, đau đến mức gần như phế. Miệng bị nhét đến sắp nghẹt thở, lại chỉ có thể nhiệt tình liếm mút, tay hắn giữ cố định đầu cô, hạ thân thì đưa đẩy, không hề để ý bộ dạng cô gái phía dưới thảm thế nào. Đến gần 30 phút sau, hắn cuối cùng cũng xuất ra, Mộc Lan trợn mắt, vì quá bất ngờ nên cô bị sặc, hắn bóp chặt miệng cô đe dọa:" Thử nhổ ra xem!"

Hàn Triều hài lòng nhìn cô gái ngoan ngoãn nghe lời mình. Hắn vỗ vỗ má cô cười nói:" Có ngon không?" Cô không thể làm gì khác ngoài gật đầu, hắn rất dễ nổi khùng, giây trước có thể mỉm cười như vậy, giây sau liền có thể trợn mắt nổi gân xanh. "Nào nào, ngoan, giờ thì ăn nốt chỗ cơm kia đi! Tay đau nhỉ? Em biết làm thế nào hài lòng tôi phải không? Tôi cũng không thích ngược đãi gì em cả! Nhưng phải ngoan, hiểu không?"

Mộc Lam lẳng lặng bò đến bát cơm, cúi đầu ăn như tiểu cẩu, mùi vị tanh nồng kinh tởm còn tràn trong khoang miệng nhưng cô không thể làm gì khác. Người đàn ông với ánh mắt như quỷ dữ cứ theo dõi cô từng cử chỉ một. Hắn lấy việc đánh đập hành hạ thể xác tâm hồn cô là món ăn của hắn mỗi ngày. Chỉ cần không để ý liền là cớ để hắn lôi cô ra ngược đãi. Hôm qua cô bỏ trốn, hắn liền treo cô lên giá cao, dùng roi mây đánh liên tục vào tay chân, đến khi được hắn mang xuống, cô đã dở sống dở chết rồi, lại bị hắn ngay trên sàn nhà lạnh giá xâm phạm, 2 bộ phận bên dưới xước xát chảy máu đến đáng thương, mà hắn thì không chút thương xót, hạnh hạ xong liền vứt cô lại với câu nói lạnh băng:"Như mọi lần mà xử lí đi"

Cô đau chỉ có thể nén lại, lấy hộp thuốc tránh thai uống xong xuôi rồi tự xích mình lại nơi góc tường. Cứ dần dần hắn chôn trong cô nỗi ám ảnh, nghe tiếng bước chân, hơi thở của hắn liền lập tức run rẩy. Cô sợ hắn chạm vào, sợ hắn lại gần rồi thì thầm những điều đáng sợ, nhưng cô không thể đẩy hắn cũng không thể phản kháng, kết quả chỉ có sống không bằng chết thôi.

Ăn xong cơm bỗng hắn tháo xích cho cô rồi ôm cô đặt lên đùi hắn trên giường. Hơi thở của hắn khiến cô nổi da gà. Hàn Triều kéo sát người con gái như muốn nhập vào người rồi cúi xuống thì thầm:"Mai tôi đưa em ra đảo! Như vậy chúng ta sẽ riêng tư tận hưởng hơn! Thích lắm phải không?" Mộc Lam tròn mắt nhìn hắn. Ra đảo sao? Hắn đưa cô ra đảo? Như vậy thì cơ hội thoát khỏi hắn là hoàn toàn không thể rồi! Không, cô không muốn như vậy! Cô còn muốn gặp em gái và cha mẹ! Cùng họ đoàn tụ sống cuộc sống như con người! Nghĩ đến đó cô liền phát hoảng! Điên cuồng giãy giụa khỏi vòng tay hắn, hướng ánh mắt cầu xin nhìn hắn mà cầu:"Em không muốn! Em không muốn ra đó! Xin anh đừng đưa em đi! Em... em...em không muốn... em còn muốn gặp cha mẹ, em gái em... đừng mà.. aaaaa"