Em sẽ biết anh yêu em nhiều bao nhiêu năm 2024

- Nhưng nhiều thế nào cơ...lúc nào anh cũng bảo nhiều, nhưng em ko biết là nhiều thế nào cả. - Cô gái bắt đầu giận dỗi.

- Nhưng anh ko biết lấy cái gì để so sánh cả. Bởi vì tình yêu là vô hạn, làm sao anh có thể lấy cái hữu hạn để đo được chứ? - Chàng trai vẫn kiên nhẫn dỗ dành.

- Cô bạn em đã nói rằng...bạn trai của cô ấy nói...tình yêu của anh ấy nhiều như nước đại dương rộng nhất, cao như ngọn núi cao nhất...

- Em yêu...đại dương rộng nhất cũng có thể đo được, ngọn núi cao nhất cũng có thể đo được...

- Vậy là anh chẳng yêu em! - Giọng cô gái như sắp khóc..., vùng vằng bỏ đi.

Mấy ngày sau đó, cô vẫn giận anh, ko nghe điện thoại và làm mặt lạnh khi anh đến tìm.

Cuối tuần, anh đến tìm cô. Cô ko chịu gặp. Anh để lại 1 tấm thiệp và ra về.

Tấm thiệp viết:

"Em yêu, Anh ko thể tìm ra một cái gì hữu hạn để đo được tình yêu vô hạn mà anh giành cho em. Nhưng anh đã biết cách để tính ra kích thước tình yêu đó. Chiều dài được tính bằng chiều dài cuộc sống của anh...bởi vì anh mong muốn sẽ yêu em suốt những năm tháng mà anh sống. Chiều rộng được đo bằng trái tim anh...trái tim luôn ngập tràn hình bóng em, thật nhiều thật nhiều...nhưng vẫn luôn muốn lưu giữ hình bóng em mãi mãi. Và em yêu...chiều sâu được đo bằng nỗi nhớ của anh giành cho em lúc này. Anh nhớ em nhiều lắm...Bằng các số liệu như thế...em đã tính được anh yêu em nhiều như thế nào chưa?"

Cô gái bật khóc. Những ngày qua, cô nhớ anh biết chừng nào. Cô chạy ra mở cửa...mong có thể nhìn thấy hình bóng anh trong giây lát...Bất chợt...một vòng tay thật ấm, thật thân quen ôm chặt lấy cô. Cô quay đầu lại, dụi đầu vào bờ vai ấy, lặng im. Cô biết, mãi mãi cô chẳng bao giờ cần hỏi anh " Anh yêu em nhiều như thế nào" thêm 1 lần nào nữa.

Khi em đã quyết định rời xa anh, anh càng thấm thía hơn những ngày nắng, những ngày anh được bên em, được yêu, được sống trong niềm tin và hy vọng. Anh không hy vọng những ngày ấy sẽ quay trở lại nhưng anh vẫn trân trọng những ngày nắng hiếm hoi ấy trong cuộc đời anh. (Hoan)

Từ: Hoan Nguyen Đã gửi: 19 Tháng Tư 2011 2:00 CH

Em à, bất chợt trong đêm vắng anh nghe được câu hát “phải là anh thì em mới biết, anh yêu em, yêu như thế nào”, không hiểu tại sao câu hát này làm anh thấy thấm thía, thân quen và phù hợp với tâm trạng của anh đến thế. Bởi vì, có lẽ cuộc đời này em sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng khiến anh phải yêu nhiều đến vậy.

Trước khi gặp em, trái tim anh gần như đã vô cảm, mất niềm tin vào tình yêu vì tất cả những đau khổ anh đã phải trải qua, những đau khổ mà anh tự đặt tên cho chúng: nỗi đau của tình yêu. Nỗi đau đầu tiên, mối tình đầu, mối tình đẹp, hồn nhiên của tuổi học trò, và qua đi cũng nhanh chóng như chính sự hồn nhiên của tuổi học trò vậy. Anh đã phải mất một quãng thời gian dài để tìm lại mình, hàn gắn lại những nỗi đau, nỗi đau mà trước đấy trái tim non trẻ của anh chưa bao giờ trải qua.

Nhưng rồi, điều gì phải đến đã đến, anh tiếp tục bước đi trên con đường của tình yêu với một người, người không bao giờ yêu anh, một tình yêu đơn phương. Anh đã cố gắng, một năm, hai năm rồi ba năm trồng cây si trước nhà nàng để cuối cùng hình ảnh mà anh nhận được là thấy họ nắm tay, bước đi bên nhau, còn lại mình anh ngậm ngùi với "nỗi đau của tình yêu".

10 năm, "nỗi đau của tình yêu", chúng đã nghiền nát trái tim anh, biến anh thành một con người hoàn toàn khác lạ. Đâu rồi nét trẻ trung yêu đời ngày nào, đâu rồi niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống, còn đâu những ước mơ về cuộc sống với “một túp lều tranh hai trái tim vàng". Tất cả đều tan biến, thay vào đó là sự nghi ngờ, nghi ngờ tình yêu, nghi ngờ cuộc sống.

Anh đã chối bỏ tất cả để như con sâu, chui mình vào trong tổ kén mặc cho hết người này đến người khác, tình yêu này đến tình yêu khác cứ đến rồi lại đi. Bởi vì trong anh có còn tình yêu nữa đâu, có còn cuộc sống nữa đâu, để rồi làm bạn với anh là những đêm dài vô tận với khói thuốc và hơi men.

Nhưng rồi tất cả đã thay đổi khi em xuất hiện, em đã kéo anh ra khỏi vũng lầy của cuộc sống, tìm lại tất cả cho anh, tìm lại những gì mà “nỗi đau của tình yêu” chúng đã lấy mất của anh. Câu nói: "Có đi qua những ngày mưa mới biết quý trọng những ngày nắng" mang nhiều ý nghĩa và hơn ai hết, anh hiểu được ý nghĩa của những ngày nắng, ngày mà em đến trong cuộc đời anh, tìm lại cho anh tất cả, xua đi những ngày mưa trong cuộc đời anh và kéo ánh nắng đến với anh.

Ánh nắng của niềm tin, ánh nắng của hy vọng và ánh nắng của tình yêu: yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống và hơn hết yêu em. Chẳng ai có thể hiểu cảm giác được sống trong những ngày nắng quý trọng như thế nào đối với anh. Và cũng chẳng ai, kể cả em hiểu được anh yêu em như thế nào. Chỉ có anh, phải là anh thì em mới hiểu được anh yêu em, yêu như thế nào, nhiều lắm, nhưng anh nhận được bao nhiêu? Những ngày nắng ngắn ngủi rồi sau đó lại trở về với những ngày mưa, những ngày bị nghiền nát bởi “nỗi đau của tình yêu”.

Giờ đây, khi em đã quyết định rời xa anh, anh càng thấm thía hơn những ngày nắng, những ngày anh được bên em, được yêu, được sống trong niềm tin và hy vọng. Anh không hy vọng những ngày ấy sẽ quay trở lại nhưng anh vẫn trân trọng những ngày nắng hiếm hoi ấy trong cuộc đời anh dù biết rằng, sau đây sẽ là những ngày mưa đổ xuống trên cuộc đời anh khi vắng em.

Ai sẽ là người hiểu và cảm nhận được anh yêu em, yêu như thế nào? Không, không có ai, kể cả chính em.