Tại sao kính viễn vọng có thể nhìn xa

Khoảng thời gian sau vụ nổ nguyên thủy Big Bang, khi vũ trụ vẫn còn trong giai đoạn sơ khai và những vì sao đầu tiên lấp lánh chứng minh sự tồn tại, vẫn còn là một chương bí ẩn trong lịch sử không gian. Nếu  nghiên cứu được giai đoạn “hỗn loạn” đó của vũ trụ sơ khai, các nhà thiên văn học có thể làm sáng tỏ sự phát triển của vũ trụ trong hơn 13 tỷ năm. Và sau đó chúng ta có thể hiểu được những bí ẩn phi thường nào đã tạo ra các ngôi sao, thiên hà, hố đen và các hành tinh, bao gồm cả những thế giới bên ngoài Trái đất có thể tồn tại sự sống.

Tuy nhiên, ngay cả với những kính viễn vọng tối tân nhất trong không gian và trên mặt đất, các nhà khoa học vẫn thiếu phương tiện để có thể quan sát và tìm hiểu những vật thể lâu đời và xa nhất trong vũ trụ. Mãi cho đến ngày 25/12, như là một món quà Giáng sinh, Cơ quan Hàng không và Không gian Hoa Kỳ [NASA] hợp tác với Cơ quan Vũ trụ Châu Âu và Canada, đã phóng thành công lên vũ trụ kính viễn vọng lớn nhất và mạnh nhất của nhân loại với tên gọi James Webb, được vận chuyển bằng tàu vũ trụ Ariane 5.

Được đặt tên theo một vị lãnh đạo của NASA vào những năm 1990, James Webb là thành quả hợp tác của hàng chục nghìn chuyên gia từ 29 quốc gia làm việc trên đó trong vòng gần 30 năm. Có kích thước bằng một sân tennis, James Webb đã được phóng lên từ một sân bay vũ trụ châu Âu ở Guinée thuộc Pháp, nằm ở bờ biển phía đông nam của Nam Mỹ. Kính viễn vọng này cho phép nhìn sâu hơn vào không gian và chi tiết hơn bất kỳ loại kính thiên văn nào trước đó. Nhà khoa học Elena Sabbi, giám đốc chi nhánh của chương trình Máy đo quang phổ hồng ngoại cự ly gần của NASA, được AP trích dẫn, hy vọng công cụ này sẽ giúp họ "hiểu cách thức mà các vì sao hình thành." :

Chúng ta đã đặt ra nhiều thuyết khác nhau, trong đó có thuyết lý giải rằng ban đầu vũ trụ được hình thành từ một hệ thống khổng lồ, sau đó rồi bị vỡ ra. Theo một thuyết khác thì hoàn toàn ngược lại, đó là tất cả bắt đầu từ những hệ thống nhỏ, sau đó hợp nhất lại và tạo thành một cụm lớn. Chúng tôi hy vọng rằng James Webb sẽ trả lời cho câu hỏi này bằng cách xem xét các vùng chưa hình thành sao. Trong trung tâm thiên hà của chúng ta, vẫn còn những đám mây đen mà chúng ta chưa thể khám phá. Chúng có những đặc tính dẫn đến việc hình thành các cụm và chúng vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng James Webb sẽ “mổ xẻ” những vùng này ra và cho chúng ta biết điều gì xảy ra trước khi các ngôi sao hình thành, và cụ thể là điều gì dẫn đến sự hình thành của các ngôi sao

Ngược dòng thời gian tìm lịch sử của vũ trụ

NASA coi sứ mệnh này là "khoảnh khắc Apollo" - một bước nhảy vọt khổng lồ có thể cách mạng hóa sự hiểu biết của chúng ta về vũ trụ và vị trí của nhân loại trong đó. Reuters cho biết, kính viễn vọng James Webb sẽ hoạt động như một máy quay hồng ngoại, phát hiện ánh sáng mà chúng ta không nhìn thấy được và tiết lộ những vùng không gian vẫn còn bị ẩn giấu. “Cỗ máy thời gian” James Webb cho phép nhìn thấy mọi giai đoạn của lịch sử vũ trụ, bao gồm cả những lần phát sáng đầu tiên sau vụ nổ Big Bang, để có thể trả lời các câu hỏi về hệ Mặt trời của chúng ta, và điều tra cách mà các thiên hà đầu tiên hình thành.

So với kính viễn vọng Hubble của NASA và Cơ quan Không gian châu Âu, được phóng lên cách đây hơn 30 năm, kính viễn vọng không gian James Webb mạnh hơn 100 lần. Kính Hubble chỉ quan sát phần nhìn thấy được của quang phổ điện từ, với một chút tia cực tím và tia hồng ngoại, giống như những gì mắt thường có thể nhìn thấy. Kính viễn vọng không gian Hubble đã cho chúng ta những bức ảnh tuyệt vời về các thiên hà xa xôi, các đám mây bụi giữa các vì sao, hoặc các hành tinh trong hệ Mặt trời. Tuy nhiên, khả năng của Hubble không cho phép trả lời tất cả các câu hỏi về sự cấu thành của vũ trụ.

Sự sống bên ngoài Trái đất ?

Với thiết bị tia hồng ngoại, James Webb có thể nhìn xuyên qua các bức màn dày đặc của đám mây bụi vũ trụ, bị che khuất bởi một số thiên thể. Trả lời Reuters, nhà vật lý thiên văn của NASA, ông Tom Greene, đã làm việc trong dự án James Webb trong vòng 25 năm, giải thích nguyên lý hoạt động của tia hồng ngoại như sau :

Bằng tia hồng ngoại, James Webb có thể nhìn thấy các phân tử xung quanh các ngôi sao trẻ vẫn đang hình thành. Vì vậy, chúng ta sẽ biết những khối xây dựng nào quan trọng đối với sự sống đã được đưa vào hệ Mặt trời  từ khi hình thành. Chúng ta cũng sẽ có thể thấy bầu khí quyển của các hành tinh xung quanh các ngôi sao khác. Chúng ta sẽ quan sát hàng trăm trong số đó và chúng ta sẽ có thể thấy các phân tử dựa trên cacbon, những thứ quan trọng đối với sự sống. Theo đó, nó giúp chúng ta chỉ ra thành phần hóa học và thành phần tổng thể của những bầu khí quyển này mà đến nay chúng ta vẫn chưa biết. Và tôi nghĩ rằng đây sẽ là một bước tiến lớn, không chỉ vì lợi ích nghiên cứu của riêng tôi, mà còn cho toàn bộ ngành vật lý thiên văn. Và nó sẽ giúp chúng ta trả lời những câu hỏi lớn về việc chúng ta đến từ đâu. Còn gì nữa không và liệu chúng ta có phải là duy nhất trong vũ trụ hay không ? 

Do vũ trụ giãn nở, ánh sáng từ các ngôi sao và thiên hà sớm nhất bị kéo giãn, chuyển thành các bước sóng hồng ngoại dài hơn mà mắt người không thể phát hiện được. Kính hồng ngoại cho phép phân tích điều này. Về cơ bản, kính thiên văn hoạt động như một cỗ máy thời gian, vì cần thời gian để ánh sáng di chuyển trong không gian. Như vậy, ánh sáng đến từ những thiên hà xa nhất chiếu tới kính viễn vọng James Webb không chỉ cho biết điều kiện hiện tại của nó, mà còn cung cấp những hiểu biết sâu sắc về cách vũ trụ hình thành như thế nào hàng tỷ năm trước.

Vẫn còn nhiều rủi ro đối với kính thiên văn phức tạp nhất

Công nghệ tia hồng ngoại không phải là đặc tính duy nhất khiến kính James Webb nổi bật, France 24 cho biết. Với đường kính 6,5 mét, [gần gấp 3 gần so với kính Hubble], gương chính của nó bao gồm 18 phân đoạn lục giác được căn chỉnh chính xác bởi 132 động cơ nhỏ ở một bộ phận của bước sóng ánh sáng cận hồng ngoại, tương đương với độ dày của 1/10 000 sợi tóc, để tạo nên một ống kính hoàn hảo duy nhất. Tất cả các phần tử được làm bằng berili, một vật liệu nhẹ, và chắc chắn, và cũng rất nguy hiểm để chế tạo. Vật liệu này giúp cho máy móc giữ được hình dạng ở nhiệt độ rất thấp. Gương chính cũng được phủ một lớp vàng có độ dày 700 nguyên tử [ mỏng hơn sợi tóc 1000 lần] để tối ưu hoá phản chiếu của bức xạ hồng ngoại

Do kích thước lớn, nên để có thể được triển khai phóng một lần lên không gian, gương cần phải gập lại thành 3 lần, vì nếu không thì không có tên lửa nào đủ lớn để vận chuyển nó. Sau khi được phóng lên và đi vào quỹ đạo của nó, thử thách đặt ra là làm sao để gương có thể khôi phục hình dạng ban đầu. Theo Le Figaro, tiến trình kéo dài 2 tuần, đầy rủi ro này quyết định thành công hay thất bại của dự án đã tiêu tốn 40 triệu giờ làm việc và gần 13 tỷ đô la, hy vọng trang bị kiến thức tốt hơn về vũ trụ. NASA đã thống kê 344 nguy cơ thất bại tiềm ẩn. Quy trình gập và mở gương đã được lặp đi lặp lại nhiều lần trên mặt đất và đây sẽ là lần đầu tiên được thực hiện trên không gian.

Khoảng 1 tháng nữa, James Webb sẽ đến một điểm cách Trái đất khoảng 1,6 triệu km, với tên gọi “ Earth-Sun L2”, hay còn gọi là điểm Lagrange thứ hai. Tại đây, lực hấp dẫn của Trái đất và Mặt trời cân bằng. Do việc sử dụng tia hồng ngoại tỏa ra một lượng nhiệt lớn xung quanh, nên cần phải có biện pháp làm mát kính thiên văn, nếu không sẽ gây cản trở cho việc quan sát. Kính James Webb cần phải được hạ xuống nhiệt độ cực lạnh : Từ -230 độ C đến -266 độ C, tùy theo thiết bị. Để đạt được điều này, cần phát triển một hệ thống bảo vệ sức nóng của Mặt trời cũng như Mặt trăng và Trái đất. Điểm Lagrange L2 cho phép James Webb quay lưng lại với tất cả các nguồn nhiệt. Mặt sau của tên lửa Ariane 5, chở James Webb, được trang bị một tấm chắn nhiệt khổng lồ, kích thước bằng một sân tennis. Khi đến nơi, vẫn cần thêm năm tháng để tia hồng ngoại của James Webb sẵn sàng bắt đầu quét vũ trụ.

Cách xa hơn một triệu km, NASA sẽ không thể cử các phi hành gia đến để nâng cấp hoặc sửa chữa kính thiên văn nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra. Greg Robinson, Giám đốc dự án của Webb tại NASA, cho biết, các phi hành gia đã có thể đến kiểm tra kính viễn vọng không gian Hubble trong 5 lần từ năm 1993 đến năm 2009. Nhưng lần này, đối với James Webb, điều đó rất khó thực hiện.

Dự án cũng đã phải đối mặt với nhiều tranh cãi. Reuters cho biết dự án kính thiên văn này đã vượt quá ngân sách hàng tỷ đô la và hoàn thành chậm hơn một thập kỷ so với kế hoạch. Đối với hàng nghìn nhà khoa học và kỹ sư trên khắp thế giới tham gia vào dự án, đó là một hành trình dài và vẫn còn nhiều gập ghềnh.

Tại Sao Kính Viễn Vọng Có Thể Nhìn Rõ Vật Ở Xa?

Thế giới trong đôi mắt trẻ thơ luôn mới mẻ và thú vị, gợi lên biết bao câu hỏi tò mò như Tại sao nam châm có thể hút sắt? Tại sao kính viễn vọng có thể nhìn rõ vật ở xa?... Tất cả những thắc mắc về vũ trụ ấy sẽ được giải đáp trong cuốn sách Tại Sao Kính Viễn Vọng Có Thể Nhìn Rõ Vật Ở Xa?

Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu [đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng].....

Mô phỏng kính viễn vọng James Webb trong không gian. Ảnh: NASA

Được thiết kế để thay thế kính viễn vọng Hubble, công cụ mang tính biểu tượng của NASA và ESA trong hơn ba thập kỷ hoạt động trên quỹ đạo, James Webb được kỳ vọng sẽ mở ra một kỷ nguyên mới trong công cuộc khám phá không gian với khả năng "nhìn ngược quá khứ" để khám phá tất cả các giai đoạn lịch sử của vũ trụ, kể từ vụ nổ Big Bang cách đây khoảng 13,8 tỷ năm. Dưới đây là 5 điều cần biết về siêu dự án James Webb.

Gương chính khổng lồ

Trọng tâm của kính thiên văn là gương chính rộng 6,5 m - một cấu trúc lõm được tạo thành từ 18 mảnh gương lục giác nhỏ hơn, làm từ beryli phủ vàng và được tối ưu hóa để phản xạ ánh sáng hồng ngoại từ những vùng xa xôi của vũ trụ. Gương chính của James Webb lớn gấp 2,7 lần so với Hubble với độ nhạy được cải thiện gấp 100 lần.

Gương chính của kính viễn vọng James Webb. Ảnh: NASA

Gương và các dụng cụ khoa học sẽ được bảo vệ khỏi bức xạ mặt trời bằng một tấm chắn nắng 5 lớp, có hình dạng giống như một cánh diều với kích thước tương đương một sân tennis.

Các lớp màng của nó làm từ kapton, vật liệu được biết đến với khả năng chịu nhiệt cao và ổn định trong một phạm vi nhiệt độ rộng. Điều này rất quan trọng vì mặt đối diện với Mặt Trời của tấm chắn sẽ nóng tới 230°F [110°C], trong khi nhiệt độ ở mặt còn lại chỉ ở mức -394°F [-235°C].

Hành trình 1,5 triệu km

Kính viễn vọng James Webb sẽ được đặt trong quỹ đạo cách hành tinh của chúng ta 1,5 triệu km, xa hơn gần gấp 4 lần khoảng cách tới Mặt Trăng. Không giống như Hubbe hoạt động trên quỹ đạo Trái Đất, James Webb sẽ quay quanh Mặt Trời. Vị trí hoạt động của nó nằm gần điểm Lagrange thứ hai [L2] của hệ thống Trái Đất-Mặt Trời, nơi lực hấp dẫn của hai thiên thể và lực ly tâm cân bằng nhau.

Thông thường, những vật thể quay quanh Mặt Trời ở xa hơn Trái Đất sẽ mất hơn một năm để hoàn thành một vòng quỹ đạo, nhưng do nằm gần điểm L2, lực tác động tổng hợp sẽ cho phép vệ tinh quay quanh Mặt Trời trong một năm giống như Trái Đất.

Sẽ mất khoảng một tháng để kính viễn vọng di chuyển đến điểm L2. Đến nay, vẫn chưa có phi hành gia nào bay đến vị trí hoạt động dự kiến của James Webb. Trong khi đó, NASA từng gửi một phi hành đoàn tới kính Hubble để sửa chữa thiết bị.

Công nghệ gấp gọn lấy cảm hứng từ nghệ thuật Origami

Do kích thước khổng lồ, James Webb phải được gấp gọn lại theo kiểu gấp giấy Origami mới có thể đặt vừa bên trong phần mũi hình nón của tên lửa. Sau khi được phóng vào không gian, kính thiên văn sẽ tự động mở ra và triển khai các công cụ khoa học. NASA nhấn mạnh rằng đây là lần triển khai phức tạp và khó khăn nhất mà họ từng thực hiện.

Khoảng 30 phút sau khi cất cánh, ăng-ten liên lạc và các tấm pin mặt trời sẽ mở ra đầu tiên, sau đó là đến tấm chắn nắng vào ngày thứ 6 [sau khi đi qua Mặt Trăng]. Các màng mỏng của nó sẽ được dẫn hướng bằng một cơ chế phức tạp bao gồm 400 ròng rọc và 400 m dây cáp.

Gương chính của kính viễn vọng sẽ được triển khai cuối cùng vào tuần thứ hai. Ở cấu hình cuối cùng, các thiết bị cần thêm thời gian để làm mát và hiệu chỉnh. Sau 6 tháng, James Webb sẽ sẵn sàng hoạt động.

Nhiệm vụ khoa học chính

James Webb có hai nhiệm vụ khoa học chính [chiếm hơn 50% thời gian quan sát của nó]. Nhiệm vụ đầu tiên là khám phá các giai đoạn đầu của lịch sử vũ trụ. Các nhà thiên văn học muốn xem những ngôi sao và thiên hà đầu tiên hình thành và phát triển như thế nào sau vụ nổ Big Bang.

Mục tiêu lớn thứ hai là tìm kiếm các ngoại hành tinh hay hành tinh ngoài hệ Mặt Trời. Nó sẽ nghiên cứu bầu khí quyển của chúng để kiểm tra khả năng tồn tại hoặc hỗ trợ sự sống.

Không giống như Hubble chủ yếu hoạt động dựa trên ánh sáng khả kiến và tia cực tím, James Webb có thể quan sát ánh sáng hồng ngoại có bước sóng dài hơn, thứ dễ dàng xuyên qua mây bụi dày đặc, cho phép khám phá những vùng bị che giấu trong vũ trụ xa xôi.

Tia hồng ngoại cũng cho phép các nhà khoa học "nhìn ngược thời gian" về quá khứ xa hơn nhờ một hiện tượng được gọi là dịch chuyển đỏ, trong đó ánh sáng từ các vật thể ở xa bị kéo giãn khi vũ trụ giãn nở và trở nên đỏ hơn. Tất nhiên, James Webb cũng có thể thực hiện các quan sát gần hơn ngay trong hệ mặt trời của chúng ta.

Nhiều thập kỷ trì hoãn

Quá trình phát triển James Webb bắt đầu từ năm 1996 với lịch phóng đầu tiên được lên kế hoạch vào năm 2007. Tuy nhiên, dự án đã liên tục bị trì hoãn suốt nhiều thập kỷ khiến chi phí tăng lên tới 9,66 tỷ USD, cao gần gấp đôi với ước tính vào năm 2009 của Cơ quan Thẩm định Trách nhiệm Chính phủ Mỹ [GAO].

NASA vào tuần trước thông báo sẽ phóng kính viễn vọng vào ngày 24/12 nhưng thời tiết xấu khiến sứ mệnh phải lùi lại ít nhất một ngày.

James Webb là kết quả của một nỗ lực hợp tác quốc tế lớn với sự tham gia của hàng chục quốc gia, dẫn đầu bởi NASA, Cơ quan Vũ trụ châu Âu và Cơ quan Vũ trụ Canada. Hơn 10.000 người đã làm việc tại dự án cho đến nay. Thời gian hoạt động của James Webb được kỳ vọng sẽ kéo dài ít nhất 10 năm.

Đoàn Dương [Theo AFP]

Video liên quan

Chủ Đề